Hứa Loan cuối cùng cũng nhìn rõ người đàn ông đầy sát khí trước mặt mình – trợ lý Hoài Tân của Chu Tuyển Niên.
Khi đèn sáng lên, hành lang bắt đầu xuất hiện thêm nhiều người.
Hoài Tân nhìn Hứa Loan, ánh mắt lạnh lùng đầy ác ý. Hắn liếc qua những người đang tiến tới từ đầu kia, không hề do dự quay người trèo qua cửa sổ bỏ trốn.
Những người đi cùng hắn, một số lợi dụng tình huống hỗn loạn mà chạy thoát, số khác bị người của Daniel giữ lại.
Daniel bị thương không nhẹ. Anh lau vệt m.á.u trên khóe miệng, nhìn về phía Hứa Loan.
Cô vẫn dựa lưng vào cánh cửa, tóc rối bù, nửa bên mặt sưng đỏ, thở dốc, ánh mắt dường như vô định.
Nhận thấy tình hình đã ổn, cô từ từ trượt người xuống theo cánh cửa, tay vẫn mắc vào tay nắm cửa, vết thương trên cổ tay rách toạc, m.á.u me be bét, nhìn mà đau lòng.
Daniel định bước tới thì bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Anh quay đầu lại.
Là William.
William bước tới trước mặt anh, vẻ mặt nghiêm nghị, liếc nhìn qua phía cửa nơi Hứa Loan đang ngồi.
Một lúc sau, ông quay sang trợ lý của mình:
“Gọi bác sĩ tới xem tình hình.”
Daniel ngập ngừng hỏi:
“Ngài đã đến đồn cảnh sát chưa?”
William thu ánh mắt lại, nhìn anh:
“Chưa. Ta vừa xuống máy bay là tới thẳng đây. Chậm thêm chút nữa thì đã muộn rồi.”
Ông nói tiếp:
“Cậu tự xử lý nốt ở đây. Ta đến đồn cảnh sát, lát nữa quay lại.”
Daniel gật đầu.
Ngay sau khi William rời đi, bác sĩ cũng tới nơi.
Y tá tiến đến đỡ Hứa Loan, nhưng cô theo phản xạ trở nên cảnh giác, rụt người lại phía sau cửa.
Daniel bước tới, vừa định mở lời thì vô tình động vào vết thương, anh khẽ rên lên:
“Ổn rồi, mọi chuyện đã qua. May mà có cô, Tần Vũ Huy vẫn còn sống.”
Ánh mắt Hứa Loan bừng sáng trở lại, nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống không kiểm soát được.
Cô vừa muốn khóc vừa thấy buồn cười.
Y tá đỡ cô ngồi xuống ghế bên cạnh, bác sĩ bắt đầu kiểm tra và băng bó vết thương cho cô.
Daniel quay người, thấy William để lại vài người của mình trông coi.
Anh vừa định đi tới cuối hành lang kiểm tra cửa sổ thì Hứa Loan đột nhiên lên tiếng:
“Người đó là trợ lý của Chu Tuyển Niên.”
Daniel quay đầu lại:
“Cô nói gì?”
Hứa Loan lặp lại:
“Người vừa định xông vào phòng là trợ lý của Chu Tuyển Niên, tên là Hoài Tân. Trước đây tôi từng gặp hắn ở Chu Thị.”
Daniel hỏi lại:
“Cô chắc chắn chứ?”
Hứa Loan gật đầu:
“Tôi nhìn rất rõ, tuyệt đối không nhận nhầm.”
Daniel nhếch môi:
“Nếu vậy thì mọi chuyện dễ xử lý hơn rồi.”
Dù hiện tại họ không có chứng cứ trực tiếp để lật đổ Chu Tuyển Niên, nhưng chỉ riêng việc Hứa Loan bị thương và lời tố cáo của cô đã là vấn đề lớn mà Chu Tuyển Niên khó có thể trốn tránh.
Daniel nói:
“Được rồi, cô xử lý vết thương xong thì về nhà nghỉ ngơi đi.”
Hứa Loan lắc đầu:
“Tôi không đi.”
Daniel trầm ngâm vài giây rồi nói:
“Tôi không có ý đuổi cô. Chỉ là... vừa rồi người đến đây là ba của Tiểu Thầm. Sau khi rời đồn cảnh sát, ông ấy sẽ quay lại đây. Hai người gặp nhau ở đây... có lẽ không thích hợp lắm.”
Hứa Loan lặng đi, cúi đầu, vẻ mặt trầm lặng:
“Tôi hiểu rồi. Một lát nữa tôi sẽ đi.”
Daniel nói:
“Yên tâm đi. Tôi sẽ luôn trông chừng Tần Vũ Huy. Nếu hắn tỉnh lại, tôi sẽ báo cho cô ngay.”
Hứa Loan đáp:
“Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo. Cô là bạn của Sam Sam mà.”
Hứa Loan nhìn anh:
“Tôi muốn cảm ơn anh vì đã bảo vệ được tính mạng của Tần Vũ Huy.”
Chỉ khi hắn sống, Tiểu Thầm mới có thể được bảo vệ.
Daniel cười nhẹ:
“Nếu vậy thì càng không cần phải cảm ơn nữa.”
Chương 1760
Trước cổng đồn cảnh sát, William và ngài Cận gần như đến cùng lúc.
Ngài Cận được người một người đỡ, bước nhanh tới trước mặt William, trách móc:
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cậu không nói với ta!”
William đỡ ông:
“Dạo gần đây sức khỏe của ngài không tốt, tôi không muốn làm phiền.”
“Phiền cái gì mà phiền, chỉ là một chuyến đi thôi mà.”
Ngài Cận cùng ông bước vào trong, thở dài:
“Không ngờ nó thực sự là con của Tiểu Man. Ta đã sớm thấy nó có nét giống cậu rồi, đúng là số phận trêu ngươi.”
William mím môi:
“Là lỗi của tôi, không chăm sóc được cho họ.”
Ngài Cận thở dài:
“Giờ đừng nói những lời đó nữa, trước tiên phải đưa nó ra ngoài đã.”
Khi vào đồn, một cảnh sát hỏi họ đến để làm gì.
Ngài Cận chống gậy nói:
“Tôi họ Cận. Gọi cục trưởng Dương ra gặp tôi.”
Nhìn thấy dáng vẻ đầy uy quyền của Ngài Cận và William, viên cảnh sát lập tức đi thông báo.
Chẳng mấy chốc, cục trưởng Dương xuất hiện.
Ông ta cung kính nói với ngài Cận:
“Thầy, sao thầy lại đến đây?”
Ngài Cận vốn có uy tín rất cao ở Nam Thành, đặc biệt là với thế hệ của William, nhiều người từng tham gia các buổi giảng dạy của ông.
Do đó, đa số đều kính trọng gọi ông là thầy.
Cục trưởng Dương cũng không ngoại lệ.
Ngài Cận trầm giọng:
“Ta đến đây vì có chuyện muốn nhờ cậu.”
Cục trưởng Dương dìu ông:
“Thầy vào văn phòng của tôi rồi nói.”
William không theo vào, ra ngoài gọi điện thoại.
Khi họ rời đi, một số cảnh sát nhỏ giọng bàn tán:
“Mọi người đoán xem, Ngài Cận đột nhiên đến đây là vì chuyện gì?”
“Gần đây không nghe nói có vụ án nào liên quan đến giới quyền quý mà?”
“Chẳng phải hôm qua có người vào đây, nói là em trai của Chu tổng sao?”
“Nhưng đó là em trai vợ của Chu tổng, không phải em trai ruột. Với lại, cũng đâu nghe nói Ngài Cận có quan hệ mật thiết với Chu gia?”
“Nhưng ngoài vụ này, các vụ khác ở đồn gần đây đều là chuyện nhỏ, chẳng đáng để Ngài Cận đích thân tới.”
“Vụ của Tiểu Thầm ấy, nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Chỉ còn xem cuối cùng Tần Vũ Huy sống hay c.h.ế.t thôi.”
“Tôi cá là Tần Vũ Huy thà c.h.ế.t còn hơn. Hắn mà sống thì sẽ lại vào tù, lần này còn thêm vụ của Hứa Loan nữa, án sẽ nặng hơn, ít nhất cũng hai ba chục năm mới ra được.”
“Mấy cậu nghĩ xem, liệu có phải vì vậy mà hắn cố tình tìm Tiểu Thầm gây sự? Dù sao hắn cũng chẳng còn gì để mất, sống mà vào tù chẳng bằng chết, còn kéo thêm một người theo cùng.”
Trong văn phòng.
Sau khi nghe Ngài Cận trình bày ý định, cục trưởng Dương lộ vẻ khó xử:
“Thầy, tôi cũng muốn thả người. Hôm qua Chu tổng đã đến một chuyến, nhưng thực sự không làm gì được. Bên ngoài phóng viên vẫn còn hơn một nửa. Hay là đợi thêm hai ngày nữa?”
Ngài Cận trầm giọng:
“Ta nghe nói, tên họ Tần đã đến trường, tìm mọi cách khiêu khích Tiểu Thầm. Nó là một đứa trẻ ngoan, thành tích học tập xuất sắc, ở trường được thầy cô bạn bè quý mến. Ngoài mâu thuẫn với tên họ Tần, nó không có bất kỳ vết nhơ nào. Các cậu không thể đối xử bất công với một người tốt như vậy.”
Cục trưởng Dương nói:
“Thầy nói đúng. Tôi cũng đã điều tra và biết rõ điều này. Nhưng thầy cũng hiểu, chúng tôi làm việc phải tuân thủ quy trình. Thầy yên tâm, hai ngày nữa, đợi phóng viên đi hết, tôi đảm bảo sẽ đưa cậu ấy về an toàn. Sau khi vụ án kết thúc, chúng tôi sẽ công khai làm sáng tỏ danh dự cho cậu ấy.”
“Về phần Tần Vũ Huy, chúng tôi đã bắt đầu điều tra nội bộ. Bất kỳ ai liên quan đến việc giúp hắn được bảo lãnh ra ngoài đều sẽ bị thẩm tra từng người một.”
Ngài Cận chống gậy, không nói gì thêm, ánh mắt đầy suy tư.