Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1749-1750




Chu Tuyển Niên mỉm cười thoải mái:

“Anh nghe nói em định đưa Tinh Vãn rời khỏi Nam Thành. Nghĩ rằng sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại, nên anh đến gặp em ấy lần cuối.”

Chu Từ Thâm ánh mắt không chút d.a.o động:

“Chỉ cần anh còn sống, làm sao lại không có cơ hội gặp.”

Trợ lý phía sau Chu Tuyển Niên nghe vậy nhíu mày, định bước lên, nhưng Chu Tuyển Niên chỉ khẽ giơ tay, ra hiệu lùi lại.

Chu Tuyển Niên nói:

“Đúng vậy, em cũng biết cơ thể anh ngày một tệ hơn, có lẽ một ngày nào đó,anh thật sự không tỉnh lại nữa.”

Chu Từ Thâm lạnh nhạt:

“Bây giờ gặp rồi, còn gì muốn nói nữa không?”

Chu Tuyển Niên trầm ngâm, nhìn Nguyễn Tinh Vãn phía sau, đột nhiên mở lời:

“Anh hơi tò mò, Tinh Vãn đây là…”

Chu Từ Thâm bình thản:

“Cô ấy mang thai, không thể chịu gió lạnh.”

Chu Tuyển Niên vỡ lẽ:

“Hóa ra là vậy. Không trách được, mấy ngày trước anh thấy Hứa Loan lên hot search, thì ra là như thế.”

Chu Từ Thâm:

“Nếu không còn việc gì, tôi đưa cô ấy đi trước.”

“Từ Thâm” Chu Tuyển Niên gọi lại

“Anh thấy trên tin tức nói em trai của Tinh Vãn gặp chuyện, giải quyết ổn chưa, có cần anh giúp không?”

Chu Từ Thâm lạnh lùng:

“Không cần.”

Anh kéo Nguyễn Tinh Vãn, dường như muốn rời đi ngay.

Chu Tuyển Niên lại nói:

“Hay là thế này đi,anh biết em muốn đưa Tinh Vãn đến nơi yên tĩnh để dưỡng thai. Ở ngoại ô Nam Thành có một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng rất thích hợp để phục hồi sức khỏe. Hay em để Tinh Vãn đến đó?”

Chu Từ Thâm nhắc lại, giọng lạnh như băng:

“Không cần.”

Chu Tuyển Niên nhíu mày, thần sắc có chút bất đắc dĩ:

“Từ Thâm, anh không có ý ngăn cản hai người rời đi, nhưng… em cũng thấy rồi, tin tức về Chu Thị tối qua, dự án Tân Hải Ngạn xảy ra vấn đề lớn như vậy. Anh mới tiếp quản không lâu, còn rất nhiều thứ chưa hiểu rõ. Em có thể trở về Chu Thị giúp anh, chúng ta cùng giải quyết những vấn đề này không?”

Chu Từ Thâm đáp:

“Liên quan đến dự án Tân Hải Ngạn, trước khi rời đi, tôi đã bảo Lâm Nam chuyển toàn bộ tài liệu cho anh rồi. Những việc khác, tôi không thể giúp được.”

Không đợi Chu Tuyển Niên lên tiếng, anh tiếp lời:

“Đúng rồi, suýt quên nói với anh. Dự án Tân Hải Ngạn là trọng điểm của Chu Thị, trước đây tôi đã sao lưu một bản. Nếu anh nghĩ vấn đề phát sinh ở đâu, tôi có thể cho người mang bản sao đến kiểm tra từng chi tiết. Anh nghĩ sao?”

Nụ cười nơi khóe môi Chu Tuyển Niên nhạt đi, anh đan tay vào nhau, không nói gì thêm.

Bình minh ngày đầu đông đến muộn hơn nhiều so với mùa hè, mãi đến tám giờ sáng các tia sáng mới dần rõ ràng.

Cơn gió lạnh buốt rít lên dữ dội ở nơi trống trải, xung quanh chỉ còn tiếng lá cây rơi lác đác theo gió.

Chu Từ Thâm nhìn anh, ánh mắt không chút ấm áp:

“Tôi từng nghĩ rằng, khi trả lại Chu Thị cho anh, mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng giờ xem ra, thứ anh muốn, chưa bao giờ chỉ là như vậy.”

Chu Tuyển Niên giữ nguyên nụ cười nhạt trên gương mặt:

“Một kẻ tàn phế như anh thì cần Chu Thị làm gì?”

“Vậy anh muốn gì? Muốn mạng của tôi sao?”

Chu Tuyển Niên thở dài:

“Từ Thâm, giữa chúng ta, vốn không nên nói chuyện như thế này.”

Chu Từ Thâm khẽ cười không thành tiếng:

“Thế phải nói như thế nào? Tôi có nên cảm ơn tất cả những gì anh đã làm không?”

“Sự thật em luôn tìm kiếm, anh đã giúp em tìm thấy. Anh thậm chí còn giúp em tìm lại người thân của mình. Không tốt sao?”

Đôi mắt đen của Chu Từ Thâm chỉ còn lại sự băng giá. Anh sải bước đến gần hơn, giọng nói sắc lạnh:

“Anh hoàn toàn có thể nói thẳng những điều đó với tôi—”

Anh bước đến trước mặt Chu Tuyển Niên, túm lấy cổ áo, ánh mắt sắc lạnh, từng từ một xé toạc lớp mặt nạ dịu dàng, giả dối của người đàn ông trên xe lăn:

“Anh không nên sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu và tàn nhẫn như vậy trên một đứa trẻ chỉ mới vài tháng tuổi.”

Chương 1750

Cổ áo trước n.g.ự.c của Chu Tuyển Niên bị Chu Từ Thâm túm lấy, cả người anh cũng bị kéo nhấc lên một chút.

Mặc dù vậy, nụ cười trên khuôn mặt Chu Tuyển Niên không hề giảm bớt chút nào. Anh nhẹ nhàng nói:

“Từ Thâm, trước khi hỏi anh câu này, em nên đi hỏi ông ngoại của mình. Rõ ràng là Chu Thành đã bỏ rơi mẹ con em, tại sao anh lại phải gánh chịu hậu quả?”

Bàn tay đang nắm cổ áo của Chu Từ Thâm thoáng buông lỏng, khuôn mặt anh trở nên căng thẳng.

Chu Tuyển Niên thản nhiên nói tiếp:

“Anh đã hỏi bác sĩ. Bệnh của con trai em có thể chữa khỏi. Trường hợp ở Giang Châu đó không phải chỉ mất hai ba năm là hồi phục cơ bản sao?”

Chu Từ Thâm lạnh lùng:

“Anh nghĩ hai ba năm là không đủ, nên mới bắt họ chế tạo một phiên bản nâng cấp.”

Chu Tuyển Niên bật cười sâu hơn:

“Đúng là em hiểu anh. Dù vậy, anh tin em vẫn sẽ tìm mọi cách để chữa khỏi được cho nó. Nhưng anh thì sao? anh là kẻ tàn phế suốt đời.”

Giọng nói của Chu Tuyển Niên nhẹ nhàng, như đang kể chuyện không liên quan đến mình, không nghe ra chút oán trách hay thù hận nào.

Chỉ có khoái cảm của sự trả thù.

Chu Từ Thâm buông anh ra, phủi nhẹ nếp gấp trên áo anh, giọng nói chậm rãi:

“Ít nhất, bao nhiêu năm qua, cuối cùng anh cũng nói sự thật với tôi một lần.”

“Đã có lúc, anh từng coi em là em trai ruột.”

Chu Từ Thâm không nói thêm gì, chỉ lùi lại vài bước:

“Về đi. Tôi sẽ không rời khỏi Nam Thành, như anh mong muốn.”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Chu Tuyển Niên dần tắt.

Chuyện này không nên thuận lợi như thế.

Lúc này, trợ lý đứng phía sau Chu Tuyển Niên  nhận một cuộc gọi, sắc mặt lập tức thay đổi. Anh ta bước nhanh tới, cúi xuống bên cạnh Chu Tuyển Niên và nói:

“Chu tổng, có người đột nhập vào Chu gia, đưa đi…”

Không cần nói hết câu, Chu Tuyển Niên cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Anh nhìn về phía Chu Từ Thâm:

“Hóa ra em đợi anh ở đây.”

Ánh mắt Chu Tuyển Niên liếc sang người phụ nữ đứng cách đó không xa, từ đầu đến giờ vẫn chưa mở miệng:

“Cô ấy chắc cũng không phải là Tinh Vãn, đúng không?”

Người phụ nữ từ từ tháo khẩu trang và mũ ra, chính là Bùi Sam Sam.

Chu Tuyển Niên cười, thở dài:

“Từ Thâm, em vẫn như vậy, không chịu chịu thiệt một chút nào. Nếu không, nhất định sẽ đòi lại gấp bội.”

Chu Từ Thâm lạnh lùng đáp:

“Những gì anh đang làm bây giờ, chẳng phải cũng y như vậy sao? Bất cứ lúc nào anh muốn trả thù, cứ nhằm vào tôi. Nhưng anh không nên động vào người khác. Đặc biệt là những người tôi quan tâm.”

Nói xong, Chu Từ Thâm không dừng lại, quay người bước lên xe.

Bùi Sam Sam cũng vội vàng theo sau.

Rất nhanh, chiếc xe màu đen rời khỏi nơi đó.

Trợ lý tiến đến gần:

“Chu tổng …”

Chu Tuyển Niên cười nhạt:

“Yên tâm, bây giờ xung quanh cậu ấy toàn những mớ hỗn độn, không có thời gian đối phó với tôi đâu.”



Nguyễn Tinh Vãn trải qua một đêm ngủ ngon. Khi tỉnh dậy, Bùi Sam Sam đã không còn ở bên cạnh.

Cô theo thói quen sờ vào tủ đầu giường bên cạnh, nhưng không biết bây giờ là mấy giờ.

Nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, Nguyễn Tinh Vãn đoán rằng Chu Từ Thâm có lẽ đã trở về, liền kéo chăn xuống giường, định đi xem thế nào.

Vừa ra khỏi phòng ngủ, cô thấy một bóng người màu hồng lao về phía mình, nhưng khi còn cách nửa mét thì đột ngột dừng lại.

“Chị ơi, em nhớ chị quá!”

Trong khoảnh khắc, Nguyễn Tinh Vãn còn nghĩ rằng mình chưa tỉnh ngủ.

Cô ngáp một cái, miệng vẫn đang mở một nửa, sững sờ vài giây mới nhận ra:

“Ninh Ninh.........…”

Giang Sơn Ninh nắm lấy tay cô, vui vẻ nhảy tại chỗ:

“Chị có nhớ em không?”

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:

“Có. Sao em lại đến đây? Ba em có biết không?”