Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1691-1692




Nguyễn Thầm ngừng lại, màn đêm che lấp mọi cảm xúc trên gương mặt cậu:

"Chị cũng nhận ra rồi đấy, em không có bất kỳ cảm xúc gì với họ. Kể cả lúc tìm thấy t.h.i t.h.ể bà ấy, cho đến khi làm lễ tang, em cũng không cảm thấy buồn. Với em, họ chỉ là những người xa lạ chưa từng gặp mặt."

Một lúc lâu sau, Nguyễn Tinh Vãn mới lên tiếng:

"Chị hiểu rồi, sau này chị sẽ không ép buộc em về chuyện này nữa."

Nguyễn Thầm nói:

"Mọi thứ cứ như trước đây đi, không cần phải thay đổi gì cả. Chị cũng không cần phải vì em mà cố tình xa lánh họ."

Nguyễn Tinh Vãn hiểu cậu đang nhắc đến Daniel.

Cô im lặng một lúc, rồi vẫn quyết định nói:

"Vài ngày nữa, William sẽ trở lại Nam Thành."

Đến lúc đó, việc gặp mặt chắc chắn sẽ nhiều hơn.

Chẳng thể nào tránh được.

Nguyễn Thầm nói:

"Em không phải không muốn gặp ông ấy, chỉ là không biết nên nói gì, cũng chẳng có gì để nói. Em chỉ sợ chị sẽ khó xử."

Nguyễn Tinh Vãn thở dài:

"Vậy thì đến lúc đó hãy tính."

Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.

Hiện tại, William còn chưa biết chuyện này, cũng chưa gặp Nguyễn Thầm.

Cô suy nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì.

Nguyễn Thầm nhìn đồng hồ:

"Không còn sớm nữa, em về trước đây."

Nguyễn Tinh Vãn nói:

"Bên ngoài vẫn đang mưa, em lại đang ốm. Để chị lái xe đưa em về."

Nguyễn Thầm từ chối:

"Không cần đâu, em sẽ gọi xe..."

Lời còn chưa dứt, một cơn gió lạnh thổi tới, khiến cậu ho hai tiếng.

Lúc này, giọng của Chu Từ Thâm từ ban công truyền đến:

"Để tôi đưa cậu về."

Nguyễn Tinh Vãn quay lại, thấy Chu Từ Thâm đang tựa vào tường phía sau họ, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

Không xa, Bùi Sam Sam và Daniel đang lau bàn, ánh mắt không ngừng liếc về phía này.

Chu Từ Thâm liếc nhìn Nguyễn Thầm một cái, sau đó bước về phía trước với dáng vẻ ung dung:

"Đi thôi."

Nguyễn Thầm không nói gì, lẳng lặng đi theo anh.

Khi cửa đóng lại, Nguyễn Tinh Vãn mới lặng lẽ thở dài.

Cô bước đến bên bàn ăn, nói với Daniel và Bùi Sam Sam:

"Đừng lau nữa, bàn sắp bị hai người lau đến mòn rồi."

Bùi Sam Sam đặt khăn xuống, cười ngượng ngùng.

Daniel vừa định nói gì đó thì Nguyễn Tinh Vãn đã lên tiếng:

"Em ấy vừa nói những gì, chắc hai người cũng nghe cả rồi. Cứ như vậy đi, đừng ép em ấy nữa."

Sau một hồi im lặng, Daniel nói:

"Còn William thì sao?"

"Tôi sẽ nghĩ cách nói với ông ấy."

Daniel đề nghị:

"Hay để Trình Vị tự mình đi nói. Dù không bù đắp được gì, nhưng ít nhất..."

Nguyễn Tinh Vãn hiểu ý anh. Dù không thể bù đắp được, nhưng đó cũng là cách Trình Vị chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình.

Cô thực sự không biết phải nói với William thế nào. Rằng: "Tiểu Thầm thực ra là con ruột của ông, nhưng từ lúc sinh ra chưa từng gặp ông, không có bất kỳ tình cảm nào với ông, thậm chí còn thà sống một mình cũng không muốn nhận ông"?

Daniel bổ sung:

"Lần này, tôi đảm bảo Trình Vị sẽ tự mang kết quả xét nghiệm ADN đến gặp William và nói rõ toàn bộ sự việc."

Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy mệt mỏi, gật đầu đồng ý:

"Được."

Bùi Sam Sam nhận ra cô rất mệt, liền kéo tay Daniel:

"Thôi nào, về thôi."

Daniel đặt thứ trên tay xuống, gật đầu chào Nguyễn Tinh Vãn, sau đó cùng Bùi Sam Sam rời đi.

Căn phòng trở lại yên tĩnh.

Nguyễn Tinh Vãn ngồi trên sô pha, không kìm được lại thở dài.

Cô luôn nghĩ mình đủ hiểu Tiểu Thầm, nhưng giờ đây nhận ra sự quan tâm của cô dành cho cậu vẫn chưa đủ.

Nếu khi Nguyễn Quân qua đời, cô có thể dành nhiều thời gian hơn bên cậu, có lẽ cảm xúc của cậu đã không bị đè nén và mất kiểm soát đến mức đó.

Chương 1692

Xe chạy được vài phút, Chu Từ Thâm hờ hững mở miệng:

"Vừa rồi những gì hai người nói, tôi nghe hết rồi."

Nguyễn Thầm không có phản ứng gì:

"Ồ, lần đầu tiên thấy ai đó nghe lén mà còn lý lẽ như vậy."

Chu Từ Thâm mặt không đổi sắc:

"Tôi ở nhà mình, sao lại gọi là nghe lén?"

Nguyễn Thầm không đáp.

Chu Từ Thâm nói tiếp:

"Những gì cậu nói, tôi đều hiểu, cũng biết tại sao cậu lại lựa chọn như vậy. Nhưng cậu đã bao giờ nghĩ rằng, mỗi người từ khi sinh ra đều là một cá thể độc lập, tất cả tình cảm đều là do những người thân, bạn bè xung quanh mang lại. Cậu cảm thấy họ xa lạ, vì giữa các cậu chưa từng có bất kỳ sự giao lưu nào."

Nguyễn Thầm vẫn im lặng.

Chu Từ Thâm tiếp tục:

"Không nói đâu xa, nói về cháu trai của cậu đi. Trước khi gặp nó, chẳng phải hai người cũng là những người xa lạ sao? Nhưng vì từ trong lòng cậu thừa nhận rằng nó là người thân của cậu, nên cậu mới sẵn lòng lại gần nó."

"Không giống nhau."

"Có gì không giống? Chẳng qua là vì mười mấy, hai mươi năm qua, William chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người ba."

Chu Từ Thâm thản nhiên nói tiếp

"Cậu nghĩ là vì Nguyễn Tinh Vãn không muốn nhìn thấy đứa trẻ nên tôi mới không cho cô ấy gặp sao?"

Lông mày Nguyễn Thầm hơi nhíu lại, bàn tay đặt trên đầu gối dần siết chặt.

Chu Từ Thâm nói:

"Tôi nói những điều này không phải để thuyết phục cậu, mà là vì kết quả đã định, thay vì chống cự, chi bằng thử chấp nhận. Trong chuyện này, cậu sẽ không phải trả bất kỳ giá nào, cũng không mất đi những gì mình đang có. Nhưng cậu có thể nhận được những thứ mà trước đây chưa từng có."

Nguyễn Thầm đáp:

"Tôi không cần."

"Cậu biết không, khi chị cậu mang thai, tôi từng nói gì với cô ấy?"

Chu Từ Thâm bình thản nói:

"Tôi nghĩ đứa trẻ này là một gánh nặng, tôi không muốn nó. Nhưng khi thực sự cảm nhận được sự tồn tại của nó, cảm giác đó hoàn toàn khác."

"Trong cuộc đời cậu, chỉ có một người ba như Nguyễn Quân. Tất cả đau khổ và bóng tối đều do ông ta mang lại. Cậu sợ sau này mình sẽ trở thành một người như ông ta. Nhưng chẳng lẽ cậu không sợ trở thành một người ba giống như ông ta sao?"

"Tôi sẽ không."

Chu Từ Thâm cười khẽ, không rõ là cười cậu hay cười chính mình.

Anh nói:

"Tôi cũng từng nghĩ rằng, tôi sẽ không."

Nguyễn Thầm bị anh làm cho á khẩu, không nói được gì.

Chu Từ Thâm khẽ gõ ngón tay lên vô-lăng:

"Được rồi, nếu không phải vì chị cậu buồn bực vì chuyện này, tôi cũng chẳng rảnh mà nói nhiều như thế. Tự suy nghĩ kỹ đi, xem cậu thực sự muốn gì. Nếu cậu vẫn thích cuộc sống độc lập, đơn độc như trước, vậy thì coi như tôi chưa từng nói gì. Hoặc, cậu cũng có thể nghĩ đến một thứ mà cậu chưa từng có trước đây — một mái nhà thực sự có ý nghĩa."

Một lúc sau, Nguyễn Thầm nhìn về phía trước:

"Nhà tôi không ở hướng này."

Chu Từ Thâm đáp:

"Cậu chẳng phải định đến tìm Hứa Loan sao?"

Nguyễn Thầm:

"..."

Cậu hỏi:

"Sao anh chuyện gì cũng biết vậy?"

Chu Từ Thâm nhướn mày:

"Đợi đến khi cậu ở vị trí như tôi, cậu cũng sẽ biết mọi chuyện."

Nguyễn Thầm không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng khu chung cư.

Chu Từ Thâm nói:

"Trong cốp xe có ô, tự lấy đi."

Nguyễn Thầm đáp cụt lủn:

"Không cần."

Nói xong, cậu mở cửa xe, bước nhanh vào trong khu chung cư.

Chu Từ Thâm nhìn bóng lưng cậu, khẽ cười:

"Cũng thông minh đấy."

Nếu là anh, anh cũng sẽ không lấy ô.