Bùi Sam Sam sững lại:
"Hả?"
Chủ đề này lại bất ngờ nhảy đến đâu vậy.
Daniel chậm rãi nói:
"Chuyện kết hôn."
Bùi Sam Sam:
"..."
Cô buông tay anh ra, lập tức bước tới đóng cửa:
"Thôi anh đừng vào nữa."
Daniel đưa tay ra chặn cửa, nghiêng người chen vào.
Anh nói:
"Cảm ơn."
Bùi Sam Sam lườm anh:
"Cảm ơn cái đầu anh!"
Daniel đi vào phòng khách, thoải mái chào hỏi Chu Từ Thâm và Nguyễn Thầm với vẻ tự nhiên như không có gì sảy ra.
Dù mọi thứ trông có vẻ bình thường, nhưng Bùi Sam Sam vẫn cảm thấy có một áp lực vô hình nào đó.
Cô nhanh chóng quay người, chạy vào bếp giúp Nguyễn Tinh Vãn.
Nguyễn Tinh Vãn vừa rồi đã nghe thấy chuyện Nguyễn Thầm cho phép Daniel vào nhà, giờ phút này cũng nín thở, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Dù Nguyễn Thầm để Daniel vào, chuyển vấn đề sang Bùi Sam Sam, nhưng dù sao đi nữa, việc cậu chấp nhận cho Daniel vào, khi đã biết rõ mối quan hệ giữa Daniel và William, chứng tỏ cậu không còn quá bài xích chuyện này như họ từng nghĩ.
Sau một thoáng im lặng, Daniel tìm được chủ đề để bắt chuyện:
"Nghe nói Chu tổng đã tham gia dự án ở Tân Hải Ngạn?"
Chu Từ Thâm không rõ trả lời gì, hai người bắt đầu trò chuyện qua lại.
Không gian c.h.ế.t lặng trong phòng khách cuối cùng cũng có chút âm thanh.
Bùi Sam Sam và Nguyễn Tinh Vãn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Sam Sam vừa giúp rửa rau, vừa nói nhỏ:
"Lúc Daniel vào, nhìn khí thế của họ, mình cứ nghĩ sắp đánh nhau đến nơi rồi cơ."
Nguyễn Tinh Vãn cười cười:
"Mình nghe thấy cậu hỏi Tiểu Thầm, sao Hứa Loan không tới."
Bùi Sam Sam gật đầu:
"Em ấy nói Hứa Loan có sự kiện, đi tỉnh khác rồi."
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn nhướn mày, không nói gì thêm.
Bùi Sam Sam cũng hơi bất ngờ. Lúc đó cô chỉ tùy tiện hỏi để tránh bị Nguyễn Thầm phát hiện họ đang bàn tán về cậu, không ngờ cậu lại trả lời thật.
Ánh mắt Bùi Sam Sam trở nên mập mờ, đầy vẻ tò mò:
"Hai người họ có tiến triển gì mới không? Kể mình nghe xem nào!"
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Mình cũng không chắc, nhưng sáng nay mình gọi điện cho Tiểu Thầm, Hứa Loan là người bắt máy."
Đôi mắt Bùi Sam Sam lập tức sáng lên:
"Mình nói mà! Phương pháp của chúng ta hiệu quả rồi! Đúng là có tác dụng!"
Nguyễn Tinh Vãn nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng:
"Cậu có cảm thấy Tiểu Thầm dạo này tâm trạng tốt hơn trước rất nhiều không?"
Bùi Sam Sam nghĩ ngợi:
"Cũng có vẻ như vậy, nhưng mình không rõ lắm. Với cả… em ấy bị cảm mà, mình nghe giọng vẫn còn nghẹt mũi."
"Đúng, cảm thật đấy. Nhưng cậu nhìn em ấy xem, có chỗ nào giống người bị bệnh không? Mặt mũi còn hồng hào thế kia."
Bùi Sam Sam chậc lưỡi:
"Thanh niên trẻ trung đúng là tốt thật, bị ốm chẳng cần uống thuốc, yêu đương cái là khỏe ngay."
Nguyễn Tinh Vãn cười, khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài:
"Cậu cũng có thể mà."
"Mình thì không."
Bùi Sam Sam nói.
"Nếu chỉ yêu đương thôi thì còn được, đằng này anh ta còn muốn kết hôn với mình, mình không chịu đâu."
Bùi Sam Sam tiếp tục than thở:
"Thế giới này làm gì có chuyện lãng tử quay đầu đáng giá ngàn vàng, chỉ có hải vương lên bờ nghỉ ngơi một lát thôi."
Nguyễn Tinh Vãn:
"..."
Nói vậy cũng có lý.
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
"Thế cậu quyết định ra sao?"
Bùi Sam Sam lắc đầu, thở dài:
"Mẹ mình cũng biết rồi, bảo mình mau chóng yêu đương đàng hoàng, tránh xa Daniel ra."
Chương 1690
Trong bữa ăn, không khí tuy không thể nói là hòa hợp, nhưng cũng không quá căng thẳng.
Bùi Sam Sam vô tình cắn phải một hột hạt tiêu, tê đến mức không chịu nổi, định với lấy cốc nước thì Daniel đã đưa cốc nước đến trước mặt cô.
Cô không nghĩ nhiều, nhận lấy và uống liền mấy ngụm, lại bị sặc vài tiếng.
Daniel vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng từ tốn:
"Uống nước đừng vội như thế."
Nói xong, anh gắp cho cô hai miếng bí đỏ hấp:
"Ăn cái này sẽ dễ chịu hơn."
Bùi Sam Sam đặt cốc nước xuống, vừa định nói gì thì phát hiện ba người còn lại trên bàn đều đang nhìn họ.
Khi cô nhìn sang, Chu Từ Thâm và Nguyễn Thầm lập tức chuyển hướng ánh mắt, còn Nguyễn Tinh Vãn cúi đầu tiếp tục ăn.
Bùi Sam Sam:
"..."
Mặt cô lập tức đỏ bừng, cảm giác như đầu sắp nổ tung.
Trước đây khi nhìn Chu Từ Thâm và Nguyễn Tinh Vãn thể hiện tình cảm, cô chỉ thấy như bị cho ăn "cẩu lương." Nhưng giờ đến lượt mình, cô lại cảm thấy thật lúng túng và khó xử.
Cô nhỏ giọng nói với Daniel:
"Ăn phần của anh đi!"
Daniel vẻ mặt ngây ngô, không hiểu sao cô lại nổi giận. Hay là cô không thích ăn bí đỏ?
Theo trí nhớ của anh, hình như cô không đến mức ghét món này.
Sau bữa ăn, Bùi Sam Sam chủ động rửa bát. Thấy Daniel đi theo vào bếp, Nguyễn Tinh Vãn lẳng lặng rút lui.
Cô tiện tay kéo Nguyễn Thầm ra ban công, nhẹ nhàng hỏi:
"Bị ốm à?"
Nguyễn Thầm gật đầu:
"Em đã uống thuốc, sắp khỏi rồi."
Nguyễn Tinh Vãn nhìn cậu một lúc, không nói gì.
Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Thầm rất ít khi bị ốm, nhưng mỗi lần ốm đều là do cảm xúc dồn nén quá mức, cơ thể không chịu nổi.
Nguyễn Thầm ho vài tiếng, quay người nhìn ra màn mưa dày đặc:
"Trời lạnh rồi, chị cũng chú ý giữ ấm."
Nguyễn Tinh Vãn chuyển chủ đề:
"Hôm qua là Hứa Loan qua chăm sóc em đúng không?"
Nguyễn Thầm khẽ đáp:
"Là chị bảo chị ấy tìm em, đúng không?"
Nguyễn Tinh Vãn mím môi, gật đầu.
Nguyễn Thầm cúi người, cánh tay tựa lên lan can ban công, giọng nói trầm thấp:
"Em biết chị muốn nói gì, nhưng thật sự không cần thiết. Trước đây em luôn nghĩ rằng, nếu Nguyễn Quân c.h.ế.t đi, em sẽ được giải thoát. Nhưng đến hôm nay em mới hiểu, thứ thực sự trói buộc em không phải là ông ta, mà là những hận thù chất chứa trong lòng."
"Từ nhỏ em đã ghét ông ta, ghét việc mình là con trai của ông ta, ghét tất cả những gì ông ta làm. Vì vậy đối với tất cả mọi thứ liên quan đến ông ta, em không chỉ chán ghét, kháng cự, mà còn cảm thấy sợ hãi. Em sợ rằng một ngày nào đó, em sẽ trở thành một người tồi tệ như ông ta mà không hề hay biết."
"Khi ông ta chết, mỗi đêm em đều mơ thấy ông ta. Trong mơ, ông ta nói với em rằng, em mãi mãi không thể thoát khỏi ông ta. Dù ông ta đã chết, nhưng trong người em vẫn chảy dòng m.á.u dơ bẩn giống ông ta. Em là người thân duy nhất của ông ta trên thế giới này."
"Ông ta như thể đã xâm nhập vào cơ thể em, trở thành bóng tối của em. Em rất sợ một ngày nào đó, ông ta sẽ kiểm soát tâm trí em, biến em thành một Nguyễn Quân thứ hai."
Nguyễn Tinh Vãn giọng nghẹn ngào:
"Tiểu Thầm…"
Cô biết từ trước đến nay, Nguyễn Thầm luôn sống trong bóng tối và sự dày vò do Nguyễn Quân gây ra. Đặc biệt là khi cậu phát hiện ra cô không phải con ruột của ông ta, sợi dây cứu rỗi cuối cùng dường như cũng biến mất.
Nếu không phải vì Nguyễn Tinh Vãn quá hiểu cậu và lập tức giải thích mọi chuyện, có lẽ cậu thật sự sẽ gộp mình vào cùng một loại với Nguyễn Quân, rồi xa cách cô.
Nguyễn Thầm nói tiếp:
"Giờ em biết mình không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với ông ta, vậy cũng tốt. Ít nhất em không còn cảm thấy rằng đích đến cuối cùng của mình là ông ta. Còn những chuyện khác…"