Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1673-1674




Trong nhà, Bùi Sam Sam ngồi trên sô pha, vừa ăn sáng vừa gọi điện cho mẹ cô.

Khi cuộc gọi được kết nối, cô cẩn thận mở lời:

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

Mẹ cô đáp:

"Mẹ đang tập thể dục ngoài trời, có chuyện gì thì nói nhanh lên!"

Bùi Sam Sam cắn một miếng bánh bao nhỏ:

"À… vừa rồi là Daniel đến giao bữa sáng cho con, còn nói là ý của mẹ và ba, hai người bảo anh ấy không cần đến nữa, làm phiền người khác như vậy không tốt đâu."

Mẹ cô cầm điện thoại, đi đến một nơi yên tĩnh:

"Phiền cái gì chứ, cậu ấy tự nguyện làm mà, mẹ đâu có ép buộc gì."

Cô nghe giọng nói này, cảm giác quả thật...

Bùi Sam Sam ngập ngừng nói:

"Mẹ, mẹ..."

"Được rồi, đừng thử thăm dò mẹ nữa."

Mẹ cô nói, giọng có chút cáu gắt:

"Con có người mình thích, tiêu chuẩn còn phải cao, biết chơi nhạc, còn phải là người lai, lại  đúng lúc có người đáp ứng hết mọi tiêu chuẩn, xuất hiện ngay trước mặt mẹ và ba con, suy nghĩ một chút liền hiểu tại sao rồi."

"Con hiểu rồi."

Mẹ cô nói:

"Mẹ đương nhiên là biết rồi! Con nghĩ mẹ giống ba con à, suốt ngày vui vẻ không suy nghĩ gì, còn thật sự tưởng là duyên phận của con đến, ép mẹ phải kết nối các con với nhau."

"Vậy... mẹ không nói với ba à?"

Mẹ cô tức giận nói:

"Chẳng nhẽ mẹ lại nói với ba con, rằng người con thích là Daniel, mà cậu ấy còn là người không muốn kết hôn, hai người còn chẳng ở bên nhau, chỉ là mối quan hệ mập mờ như vậy, con muốn làm ba con tức c.h.ế.t hả?"

Bùi Sam Sam khẽ nói:

"Vậy thôi, đừng nói cho ba nữa."

Mẹ cô hạ giọng:

"Mẹ hỏi con này, cái... có phải là cậu ấy không?"

Bùi Sam Sam không kịp phản ứng:

"Cái gì cơ?"

Mẹ cô nói:

"Cái trong áo của con ấy!"

Bùi Sam Sam lập tức đỏ mặt:

"Mẹ!"

Nghe giọng điệu của cô, mẹ cô cũng đã có câu trả lời trong lòng.

Bà tức giận không muốn nói tiếp:

"Được rồi được rồi, chính mẹ mới là người bị con làm tức c.h.ế.t đó, có lúc mẹ còn ghen tỵ với ba con, ông ấy không biết gì cả. Mà ông ấy còn xem Daniel như bạn nhậu quý hiếm, hai người nói chuyện vui vẻ biết bao nhiêu, ba con giờ còn ôm hai chai rượu Daniel mang đến tối qua mà không muốn rời, đêm qua còn suýt ôm đi ngủ nữa."

Bùi Sam Sam: "..."

Mẹ cô lại nói:

"Mẹ cảnh cáo con, con hãy nói rõ với cậu ấy đi, nếu cậu ấy thực sự là người không muốn kết hôn, chỉ muốn chơi đùa với con, thì nhanh chóng tránh xa đi, đừng gặp mặt nữa."

Bùi Sam Sam đáp:

"Là con đã tránh xa  rồi, mẹ lại còn dẫn anh ấy về nhà..."

"Mẹ... mẹ lúc đó đâu có biết! mẹ vẫn thấy cậu ấy không đáng tin cậy, con nhanh chóng tìm người khác đi, để cậu ấy quên đi cái ý nghĩ đó."

Bùi Sam Sam nói:

"Con biết rồi, con sẽ giải quyết ổn thỏa."

Mẹ cô thở dài nặng nề:

"Con thật là... Mẹ không biết phải nói gì với con nữa, một cô gái xinh đẹp như vậy sao lại gặp phải toàn loại đàn ông tồi tệ vậy. Lần này mẹ nhất định phải giúp con tìm một người đàng hoàng!"

Bùi Sam Sam cười cười:

"Mẹ đừng lo, chuyện này là... càng gấp gáp càng không gặp được người tốt. Biết đâu khi mẹ từ bỏ hy vọng, một ngày nào đó  điều bất ngờ lại đến."

Mẹ cô cười nhạt, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, liền tắt điện thoại.

Chương 1674

Vì tối hôm qua tham gia một sự kiện, đến khuya mới về nhà.

Sáng hôm sau, khi Hứa Loan mở mắt ra, đã là giữa trưa.

Ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi lất phất, báo hiệu mùa thu đã đến.

Cô vươn vai, lấy điện thoại ra xem giờ, 12 giờ rưỡi.

Là thứ Bảy.

Trên điện thoại, ngoài mấy thông báo về lịch trình từ trợ lý, không có tin nhắn nào khác.

Mấy hôm nay, chỉ cần Tiểu Thầm không có lớp vào buổi tối, hoặc không có việc gì khác, cậu ấy đều đến tìm cô.

Hôm nay là thứ Bảy, nhưng không có bất kỳ tin nhắn nào.

Hứa Loan từ từ ngồi dậy, nhìn vào hộp thoại trò chuyện với Tiểu Thầm, nhớ lại chuyện tối qua, khi Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam gọi điện cho cô.

Thực ra, nếu cộng lại thì Tiểu Thầm đã hai, ba ngày không đến tìm cô rồi.

Chắc là sau chuyện mà họ nói.

Hứa Loan dậy rửa mặt, khi đi qua phòng thay đồ, cô liếc nhìn hàng loạt những chiếc váy, rồi ánh mắt dừng lại trên chiếc áo hoodie màu hồng.

Chiếc này mặc trong thời tiết hiện tại, quá hợp lí luôn.

Cô thay đồ xong, ngồi trước gương trang điểm, đánh một lớp phấn nhẹ, rồi buộc tóc cao đuôi ngựa, trông cô trẻ hơn hẳn vài tuổi.

Cô tiến lại gần gương, xác nhận không có nếp nhăn ở khóe mắt, rồi cầm điện thoại ra ngoài.

Ngày mưa đường trơn, cô không lái xe, nên ra ngoài gọi một chiếc taxi.

Khoảng 40 phút sau, khi taxi dừng lại trước cổng trường, Hứa Loan xuống xe, đứng bên trạm xe buýt, gọi cho Tiểu Thầm.

Tiếng chuông điện thoại gần hết mới được nghe máy.

Giọng của Tiểu Thầm thấp thấp, hơi khàn khàn:

"Alo?"

Hứa Loan dừng lại một chút:

"Em... còn đang ngủ à?"

"Không phải."

Đầu dây bên kia phát ra một tiếng động nhỏ, rồi Tiểu Thầm mới nói rõ ràng hơn:

"Sao vậy?"

Hứa Loan nói:

"Em ở trường không, chị... vừa đi qua cổng trường của em, có muốn cùng ăn trưa không?"

Tiểu Thầm im lặng vài giây rồi nói:

"Có, chị tìm chỗ ngồi đi, đợi em một chút."

Hứa Loan nghĩ chắc là cậu còn có việc trong trường, liền nói:

"Được, chị đợi em ở trạm xe buýt."

Cúp máy, Hứa Loan đứng đợi một lúc rồi ngồi xuống ghế dài chờ xe.

Một lúc sau, có hai cô gái cầm ô đi đến, trong khi đợi xe, họ quay lại nhìn cô mấy lần, rồi nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

Có vẻ như họ nhận ra cô, nhưng vì cô đeo khẩu trang và ăn mặc khác thường nên không chắc chắn có phải là cô không.

Chẳng bao lâu sau, hai cô gái tiến đến gần, thử hỏi:

"Chào bạn, xin hỏi, bạn có phải là Hứa Loan không?"

Hứa Loan giữ nụ cười lịch sự:

"Các bạn cũng thấy tôi giống cô ấy à? Có rất nhiều người đã nói vậy."

Một cô gái thở phào nhẹ nhõm, nói với bạn mình:

"Mình đã bảo mà, làm sao Hứa Loan lại ngồi một mình ở đây được."

Bạn cô gái hỏi:

"Bạn là sinh viên năm nhất đúng không, trước đây chúng tôi chưa gặp bạn."

Cô gái kia nói:

"Đúng rồi, đúng rồi, bạn thật sự giống Hứa Loan quá, chắc cũng rất xinh đẹp!"

Hứa Loan nghiêng đầu, cười:

"Cảm ơn."

Lúc này, xe họ đợi đã đến.

Hứa Loan vẫy tay chào họ.

Sau khi họ đi, nụ cười trên mặt cô càng rạng rỡ hơn.

Sinh viên năm nhất?

Quả thật, chiếc áo hồng này có thể làm người ta cảm thấy như trở lại tuổi 18.

Vì một tình huống nhỏ như vậy, tâm trạng của Hứa Loan hôm nay rất tốt, ngay cả khi nhìn cơn mưa rơi liên miên, cô cũng cảm thấy thư giãn hơn rất nhiều.

Con phố đối diện, Tiểu Thầm xuống xe, nhìn từ xa đã thấy một bóng dáng màu hồng đứng ở trạm xe buýt.