“Tôi nói ông nghe, nếu Sam Sam không có cảm tình với cậu ấy, làm sao lại nhớ cậu ấy thích ăn đồ hộp? Hai người mới nói chuyện có bao lâu mà con bé đã nhớ được sở thích của cậu ấy rồi, vậy không phải là có cảm tình thì sao?"
Ba Bùi sửng sốt:
"Hóa ra là thế!"
Mẹ Bùi tự mãn:
"Tôi đã nói mà, ông cứ đợi đi, biết đâu năm sau chúng ta đã có cháu bế rồi!"
Dưới khu chung cư.
Bùi Sam Sam mặt lạnh lùng nói:
"Anh về đi, sau này đừng đến tìm ba mẹ tôi nữa, những gì họ nói anh không cần quan tâm."
Daniel dừng bước:
"Sao vậy?"
Bùi Sam Sam cười mỉa mai, anh còn có mặt mũi hỏi cô sao?
Bùi Sam Sam quay lại nhìn anh:
"Tôi đã từng nói với anh rồi, ba mẹ tôi là người bình thường, họ không có tư tưởng tiên tiến như anh, cũng không có cái nhìn thoáng về tình cảm như anh. Họ mong muốn tôi kết hôn với mỗi người mà tôi gặp qua mai mối, nên anh..."
Daniel nói:
"Nhưng nếu không phải là để kết hôn, tôi đến gặp ba mẹ em làm gì?"
"…Hả?"
Daniel mím môi, giọng trầm lại:
"Sam Sam, tôi biết tôi đã làm nhiều điều sai trong quá khứ và khiến em thất vọng nhiều lần, nhưng tôi có thể thề rằng tôi thích em, đó là thật lòng."
Bùi Sam Sam là người đã trải qua nhiều sóng gió, cô không dễ dàng bị rơi vào cái bẫy ngọt ngào này.
Cô bình tĩnh một chút rồi tiếp tục:
"Tôi không chấp nhận chuyện kết hôn vội vàng rồi lại ly hôn."
Daniel: "…"
Anh hỏi:
"Vậy tôi không xứng đáng để em tin tưởng sao?"
Bùi Sam Sam cười nhẹ:
"Tôi không phải không tin, mà là tôi quá rõ anh muốn gì. Anh muốn một tình cảm luôn mới mẻ, luôn có thể chia tay bất cứ lúc nào mà không vướng mắc gì."
"Anh nói anh thích tôi, có thể đúng, nhưng anh có thể thích tôi bao lâu? Khi anh hết hứng với tôi, anh sẽ nhanh chóng thích một cô gái mới. Còn tôi, tôi không thể nữa, tôi đã mất hết can đảm để yêu một người khác, cũng không muốn rơi vào một mối quan hệ không có tương lai như thế này."
Daniel nhìn cô, giọng rất nhẹ:
"Những gì em nói, nói tóm gọn lại, là em cảm thấy tôi không đủ yêu em và không thể cho em sự an toàn."
Bùi Sam Sam ngẩn người, thật sự có thể tóm gọn như vậy sao?
Daniel tiếp:
"Tôi chưa bao giờ dễ dàng hứa hẹn điều gì, nhưng một khi tôi đã hứa, tôi chắc chắn sẽ không hối hận."
"Vậy sao? Thời gian còn dài mà, làm sao anh biết được sau này sẽ không...?"
"Vậy em có muốn đánh cược lần này với tôi không?"
Daniel tiếp tục:
"Dù em lấy ai, tương lai không ai có thể chắc chắn. Nếu vậy, sao em không thể chọn tôi làm đối tượng kết hôn? Ít nhất, chúng ta là người có tình cảm với nhau."
Bùi Sam Sam há hốc miệng, không biết nên phản bác thế nào.
Có vẻ như cũng có lý.
Lúc này, một giọng nam vang lên:
"Sam Sam?"
Bùi Sam Sam kéo suy nghĩ trở lại, quay đầu lại.
Phó Nguyên đứng cách đó không xa, tay cầm túi rác, ánh mắt khó đoán nhìn về phía họ.
Bùi Sam Sam hỏi:
"Có chuyện gì không?"
Phó Nguyên bước lại gần:
"Tôi thấy dáng người này có vẻ giống cô."
Nói rồi, anh ta quay sang nhìn Daniel, quan sát từ trên xuống dưới:
"Anh là..."
Nghe thấy giọng có chút chất vấn, Bùi Sam Sam cảm thấy buồn cười, không khách khí đáp:
"Anh ấy là ai thì liên quan gì đến anh? Tôi cần phải giải thích với anh vấn đề này à?"
Mặt Phó Nguyên thay đổi, tìm lý do:
"Chúng ta dù sao cũng là hàng xóm, cô là con gái, tôi quan tâm một chút cũng là điều nên làm."
"Ồ, không ngờ anh lại quan tâm đến tôi như thế, có lẽ là anh ấn nhầm nút khi xóa tôi khỏi danh bạ thôi nhỉ."
Chương 1658
Khi lời của Bùi Sam Sam vừa dứt, khuôn mặt Phó Nguyên thay đổi từ xanh sang trắng, đầy vẻ khó chịu.
Anh thừa nhận, Bùi Sam Sam trông rất xinh, anh có cảm tình với cô.
Nhưng dù có thích đến đâu, anh cũng không thể cưới một người phụ nữ vẫn còn mập mờ với những người đàn ông khác, vì vậy anh đã kể với mẹ mình về quá khứ của cô và nhanh chóng xóa số điện thoại của cô.
Không ngờ, chỉ mới một ngày sau, cô đã có đối tượng mai mối mới và họ dường như đã bắt đầu nói về chuyện kết hôn.
Anh không cam lòng, nên mới hỏi cô câu đó.
Bị phản bác, Phó Nguyên tất nhiên không còn giữ được phép tắc, mở miệng đầy châm biếm:
"Bao nhiêu gã đàn ông xa lạ quanh cô, chắc chắn tôi không cần phải quan tâm nữa."
Tiếp theo, anh ta lại nhìn Daniel với vẻ mặt như thể hai người là bạn bè, nói:
"Sam Sam chắc hẳn đã nói với cậu rồi, cô ấy luôn có một đối tượng mập mờ, hai người thường xuyên qua lại với nhau, quan hệ thì không rõ ràng. Tôi khuyên cậu, hãy cẩn thận, tìm một cô gái sạch sẽ để kết hôn, đừng để mình bị cắm sừng."
Bùi Sam Sam nhận ra, quả nhiên một người đàn ông bình thường khi bị lật tẩy bản chất thật sẽ lộ ra bộ mặt xấu xí này.
Giống như Lý Ngang, giống như Phó Nguyên.
Cô cũng không biết sao mình lại gặp phải những người như vậy nữa.
Tuy nhiên, chưa để Bùi Sam Sam kịp lên tiếng, Daniel đã lạnh nhạt nói:
"Ồ, vậy à."
Phó Nguyên nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi vui mừng, định tiếp tục nói thì Daniel nhẹ nhàng nói thêm:
"Nhưng tôi đã phải lòng Sam Sam ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi, tôi chỉ muốn bên cô ấy, chỉ cần cô ấy đồng ý lấy tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì."
Bùi Sam Sam: "?"
Anh điên rồi sao?
Phó Nguyên thay đổi sắc mặt, nhìn Daniel:
"Anh...?"
Daniel nhìn anh ta, giọng lạnh lùng:
"Tôi tin rằng, chỉ cần tôi đủ yêu cô ấy và đối xử tốt với cô ấy, chắn một ngày nào đó cô ấy sẽ yêu tôi. Ngược lại, nếu ngay cả vậy mà không thể làm lay động trái tim cô ấy, thì chỉ có thể trách tôi không đủ hấp dẫn, không thể bằng người mà cô ấy thích. Anh nghĩ sao?"
Phó Nguyên nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm túi rác, khuôn mặt đỏ lên nhưng không biết phải phản bác thế nào.
Daniel bước lên một bước, vỗ vai anh ta:
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho tôi biết tôi còn một đối thủ mạnh như vậy, tôi sẽ cố gắng để khiến Sam Sam yêu mến tôi, cố gắng giành cô ấy sớm. Khi chúng tôi kết hôn, sẽ mời anh làm phù rể."
Nói xong, anh kéo Bùi Sam Sam đi thẳng.
Phó Nguyên đứng c.h.ế.t chết lặng tại chỗ, mặc dù trước đó giọng của Daniel không phải là quá thô lỗ, nhưng anh ta cảm thấy như bị một cái tát vả thẳng vào mặt.
Cảm giác xấu hổ không còn nơi nào để ẩn mình ập tới đến khiến anh ta khó chịu.
Ra khỏi khu chung cư, Bùi Sam Sam rút tay về:
"Sao anh lại nói như vậy với anh ta?"
Daniel dừng bước, nhướn mày:
"Chẳng lẽ tôi phải nói thẳng rằng tôi chính là đối tượng mập mờ của em sao? Hay là chúng ta quay lại, còn kịp đấy? Nhưng tôi chỉ sợ em và mẹ em sẽ khó giải thích thôi."
Nhắc đến chuyện này, Bùi Sam Sam tức giận đến nghiến răng:
"Anh cũng biết tôi khó giải thích với mẹ, vậy khi anh đưa cái đó cho tôi, sao không nghĩ…"
Đầu lông mày của Daniel hơi động, dù cô không nói rõ, nhưng anh cũng đã hiểu.
Anh hỏi:
"Em mang về nhà rồi sao?"
Bùi Sam Sam: "…"
Cô tức tới mức đỏ mặt:
"Tôi làm sao biết! Tôi chỉ tiện tay để nó trong quần áo, mẹ tôi khi giặt đồ thì…"
Daniel lập tức quay người đi ngược lại.
Bùi Sam Sam vội vàng kéo anh lại:
"Anh làm gì vậy?"