Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1655-1656




Nghe thấy giọng của anh, Nguyễn Tinh Vãn vội ngẩng đầu lên, đặt điện thoại sang một bên:

"Không có gì... Anh ăn cơm chưa? Nếu chưa, em đi làm cho anh..."

"Anh ăn rồi."

Chu Từ Thâm vừa nói vừa tháo lỏng cà vạt, ngồi xuống bên cạnh cô. "Em gọi Tiểu Thầm đến? Đi rồi à?"

Nguyễn Tinh Vãn nhẹ gật đầu:

"Đi rồi."

"Nói gì với cậu ấy thế?"

Nguyễn Tinh Vãn cúi đầu, trông có vẻ hơi chán nản.

Cô vốn nghĩ khi nhận được kết quả xét nghiệm ADN, mình sẽ rất vui, nhưng giờ đây, rõ ràng không phải vậy.

Chu Từ Thâm nâng cằm cô lên:

"Không vui à?"

Cô khẽ thở dài, trả lời yếu ớt:

"Không phải."

"Chiều nay không phải còn rất vui sao? Tiểu Thầm chọc giận em à? Anh đi dạy dỗ cậu ấy."

Chu Từ Thâm vừa nói vừa định đứng dậy.

Nguyễn Tinh Vãn vội kéo tay anh lại:

"Không phải, anh nói gì kỳ vậy. Em ấy không làm em giận, em cũng không phải..."

Cô nhất thời không biết phải nói sao.

Chu Từ Thâm xoa nhẹ đầu cô:

"Nếu không phải tại cậu ấy, thì em nói xem, để anh giúp em giải quyết."

Nguyễn Tinh Vãn ngập ngừng một lúc rồi nói:

"Anh còn nhớ chuyện em từng nói với anh không? Rằng em cảm thấy Tiểu Thầm rất giống William lúc trẻ."

Chu Từ Thâm nhướn mày:

"Ừ?"

"Thực ra chuyến này Sam Sam đi London không chỉ để tham gia triển lãm nhiếp ảnh. Cậu ấy… là để lấy mẫu ADN của William và làm xét nghiệm lại với Tiểu Thầm. Kết quả cho thấy, họ có quan hệ huyết thống 99%."

"Em nói với Tiểu Thầm rồi à?"

"Vâng..."

Nguyễn Tinh Vãn nhỏ giọng:

"Nhưng anh cũng biết chuyện trước đây đã xảy ra rồi đấy. Tiểu Thầm giờ rất khó chấp nhận kết quả này. Em không biết phải làm sao nữa, cũng không dám nói với William."

Chu Từ Thâm nói:

"Em không dám nói với William vì thái độ hiện tại của Tiểu Thầm là chống đối. Em sợ William sẽ vì những gì đã xảy ra trong quá khứ mà cảm thấy tự trách và đau lòng, đúng không?"

Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục gật đầu, rồi nói thêm:

"Nếu em làm xét nghiệm sớm hơn, thì đã không..."

"Đây không phải lỗi của em."

Chu Từ Thâm trấn an.

"William đã làm xét nghiệm ADN, nhưng kết quả lại không khớp. Là bên họ có sai sót. Nếu không phải vì em kiên trì làm lại, thì họ đã tiếp tục duy trì sai lầm này."

Nguyễn Tinh Vãn ngẩn người:

"Đúng rồi, William đã làm xét nghiệm ADN, tại sao lại..."

Nếu bên cạnh Chu Từ Thâm luôn có người muốn gây rối, làm nhiễu loạn thông tin, thì còn William thì sao? Lúc đó, danh tính của William không nhiều người biết, chắc chắn ông sẽ giao phó việc này cho người ông tin tưởng nhất.

Vậy ai là người đã thực hiện xét nghiệm đó? Là Daniel, hay là Trình Vị?

Hoặc có thể là một người mà cô không biết?

Nguyễn Tinh Vãn vội cầm điện thoại lên, định gọi cho William, nhưng đột nhiên nhớ lại những lời của Bùi Sam Sam.

Nếu kết quả xét nghiệm của William là sai, điều đó có nghĩa là, có người bên cạnh ông không muốn ông biết Tiểu Thầm là con trai mình.

Cô do dự một lúc, cuối cùng không gọi điện.

Thay vào đó, cô nhắn tin cho Bùi Sam Sam, rồi đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu.

Khi Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu lên lần nữa, cô thấy Chu Từ Thâm đang tựa lưng vào ghế sô pha, ung dung nhìn cô.

Nguyễn Tinh Vãn:

"?"

Chu Từ Thâm hỏi:

"Xong việc rồi à?"

"Không hẳn, chỉ là..."

Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh, đột nhiên hơi nghi hoặc.

"Tại sao khi em nói Tiểu Thầm là con trai của William, anh lại không hề ngạc nhiên chút nào?"

Chu Từ Thâm giữ nguyên biểu cảm, từ tốn đáp:

"Không phải em từng nói rồi sao? Tiểu Thầm rất giống William lúc trẻ. Hơn nữa, anh chưa bao giờ nghĩ Nguyễn Quân có thể sinh ra được một người con như cậu ấy."

Chương 1656

Nguyễn Tinh Vãn không tin lời anh cho lắm, bĩu môi nói:

"Lần trước anh đâu có nói thế?"

"Thật à?"

"Thật!"

"Vậy chắc chắn là em nhớ nhầm rồi."

Nguyễn Tinh Vãn vừa định phản bác thì đôi môi đã bị anh chặn lại.

Chu Từ Thâm ôm eo cô, giọng trầm thấp:

"Bảo Ba i, chúng ta nên làm việc chính rồi."

Nguyễn Tinh Vãn: "…"

Bên kia.

Bùi Sam Sam ngồi bên bàn, lòng như tro tàn nhìn ba cô hào hứng trò chuyện với Daniel.

Cô đã mấy lần muốn can thiệp nhưng đều bị mẹ cô ngăn lại.

Mẹ cô nhỏ giọng nói:

"Ba con lâu lắm rồi mới vui như vậy, đừng làm cụt hứng của ông ấy."

Bùi Sam Sam nói:

"Nhưng bác sĩ đã nói rồi, bảo ba con hạn chế uống rượu mà, ông ấy thế này...........…"

"Con cũng biết tính ba con mà, chỉ có mỗi sở thích này, ông ấy đã lâu không uống rồi. Hơn nữa, mẹ đang để ý, mẹ biết chừng mực, con đừng xen vào."

Bùi Sam Sam đành chịu thua, chán nản lướt điện thoại.

Trong khi trò chuyện với ba cô, Daniel quay đầu liếc nhìn Bùi Sam Sam một cái, nụ cười trên môi anh thoáng thu lại.

Anh có thể nhận ra, cô đã rất mất kiên nhẫn.

Lần này đến mà không báo trước, mục đích đã đạt được, anh cũng nên dừng lại rồi.

Daniel thu lại ánh nhìn, đứng lên nói:

"Chú, dì, muộn rồi, cháu không làm phiền mọi người nghỉ ngơi nữa."

Ba Bùi nhìn điện thoại, đã 11 giờ.

Ông cũng đứng dậy theo:

"Được được, vậy trên đường về cẩn thận nhé. Cháu… ở đâu nhỉ?"

Daniel nói:

"Không xa lắm, đi bộ một chút là tới."

Mẹ Bùi nói:

" Daniel à, còn nhớ lời dì nói không? Sau này muốn ăn cơm nhà thì cứ đến, đừng khách sáo với dì."

Daniel mỉm cười:

"Cháu nhớ rồi ạ, cảm ơn dì."

Mẹ Bùi mỉm cười hài lòng, quay sang nói với Bùi Sam Sam:

"Sam Sam à, con tiễn Daniel xuống lầu đi. Ba con uống rượu rồi, mẹ phải chăm ông ấy."

Bùi Sam Sam "ồ" một tiếng, cầm điện thoại bước ra ngoài ngay.

Nhìn bóng cô khuất sau cánh cửa, mẹ Bùi quay sang Daniel nói:

"Con bé này… Daniel đừng để ý nhé, bình thường nó không như vậy đâu."

Daniel nói:

"Cháu hiểu mà, chú, dì, cháu xin phép ạ."

Nói xong, anh cúi đầu chào họ, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Sau khi hai người đi khuất, mẹ Bùi hài lòng nói:

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy một đứa trẻ vừa đẹp trai, vừa lễ phép lại có giáo dưỡng như vậy. So với cái cậu Phó Nguyên kia tốt hơn nhiều, Sam Sam nhà chúng ta đúng là nên ghép đôi với một soái ca như thế này."

Ba Bùi nói:

"Nhưng tôi thấy Sam Sam hình như không có hứng thú với cậu ấy. Nhưng đúng là Daniel rất tốt, tôi rất thích."

Mẹ Bùi lườm ông:

"Ông thì biết gì. Con gái phải giữ ý tứ chứ, sao có thể vừa gặp đã tỏ ra thích được? Với lại, Daniel không phải là kiểu người Sam Sam thích sao? Tìm được người điều kiện phù hợp thế này đúng là khó hơn mò kim đáy bể. Bỏ lỡ cậu ấy thì không còn ai tốt hơn đâu!"

"Ừ, ừ, bà nói cũng đúng, nhưng chúng ta nói cũng chẳng ích gì, phải để con bé đồng ý mới được."

Mẹ Bùi thần bí nói:

"Tôi nói cho ông biết, Sam Sam chắc chắn có cảm tình với cậu ấy. Cứ chờ làm ông thông gia đi."

Ba Bùi nghi hoặc:

"Bà nhìn ra điều đó từ điểm nào vậy?"