Mẹ Bùi lại nói:
"Lần này mẹ không ép con đâu, nhưng đây là kiểu người con thích mà, nếu con bỏ lỡ thì mẹ cũng chẳng còn kỳ vọng gì ở con nữa. Thà để cậu ấy lừa lấy hết số tiền tích góp của mẹ và ba con, còn hơn là chúng ta tiếp tục ôm mộng tưởng."
Bà đưa đĩa trái cây trong tay cho cô:
"Thôi được rồi, con đừng ở đây với mẹ nữa, cầm cái này ra ngoài, kiếm cơ hội nói chuyện với cậu ấy cho tử tế vào."
Bùi Sam Sam cúi đầu, chẳng phải vừa rồi họ đang nói chuyện sao, lúc nào bà đã gọt trái cây…
Cô cố gắng lắc đầu vài cái, cảm giác mình không còn tỉnh táo nữa.
Giống như đang mơ vậy.
Bùi Sam Sam bị mẹ đẩy ra khỏi bếp. Cô bước đi ngập ngừng, tay bưng đĩa trái cây đi tới bên ghế sô pha, đặt nó trước mặt Daniel.
Trong bếp, mẹ Bùi ra hiệu, ba Bùi hiểu ý, liền đứng dậy nói:
"Sam Sam à, con trò chuyện với Daniel một lát, ba đi xuống dưới mua ít rượu."
Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ.
Bùi Sam Sam đứng đó, không cảm xúc nhìn Daniel. Cô vừa định nói gì đó thì thấy mẹ mình đang áp tai vào cửa bếp nghe lén.
Cô lập tức bước tới, đóng cửa bếp lại.
Tiếng mẹ cô vọng ra từ trong bếp:
"Ấy, mẹ không nghe, không nghe là được chứ gì."
Bùi Sam Sam trở lại đứng trước mặt Daniel, nhìn ra ban công:
"Chúng ta ra đó nói chuyện."
Daniel đứng dậy, đi theo sau cô.
Khi vừa bước tới ban công, Bùi Sam Sam đột nhiên quay lại, hít sâu một hơi, hạ thấp giọng:
"Anh đến nhà tôi làm gì!"
Daniel nhìn cô, chậm rãi mở miệng:
"Mẹ em bị trật chân, tôi không thể bỏ mặc dì giữa đường được."
"Anh cố tình tiếp cận bà ấy à?"
"Tôi muốn tìm cơ hội chào hỏi dì, nhưng chuyện dì bị trật chân là ngoài ý muốn."
Bùi Sam Sam nhíu mày rất chặt:
"Anh tìm cơ hội chào bà ấy làm gì? Không đúng... Anh đang yên đang lành ở London, tự nhiên chạy đến đây làm gì?"
Daniel trả lời rất thản nhiên:
"Tìm em chịu trách nhiệm."
"Tìm tôi…"
Bùi Sam Sam ngơ ngác:
"Chịu trách nhiệm gì?"
Daniel bước lên một bước, ép sát cô, nói từng chữ một:
"Tôi không cho rằng, người trưởng thành độc thân thì có thể làm bất cứ điều gì theo ý mình. Tôi cũng chưa bao giờ định nghĩa mối quan hệ giữa chúng ta là tình một đêm."
Bùi Sam Sam theo phản xạ lùi hai bước, cho đến khi tựa lưng vào tường, cô miễn cưỡng giữ bình tĩnh:
"Đúng là không phải, dù sao cũng là hai đêm."
Daniel nhíu mày.
Bùi Sam Sam ngẩng đầu nhìn anh:
"Không bằng nói rõ hơn chút đi. Tôi biết thái độ của anh với tình cảm là như thế nào, đối tượng tình một đêm của anh chắc chắn không chỉ có mỗi tôi. Được thôi, như anh nói, anh không coi tôi là đối tượng tình một đêm, tôi cũng chấp nhận, nhưng anh..."
"Em coi tôi là loại người gì?"
Daniel cắt ngang lời cô:
"Trong mắt em, tôi chỉ là một kẻ lúc nào cũng tình một đêm với người khác à?"
Bùi Sam Sam im lặng hai giây:
"Tôi đâu có nói thế."
Daniel mím môi, giải thích bằng giọng trầm thấp:
"Tôi chưa từng có đối tượng tình một đêm."
Anh đã nói như vậy thì Bùi Sam Sam cũng tin thôi.
Cô từng nghe Trình Vị nói, con người này không xem trọng tình cảm, nhưng tuyệt đối không phải kiểu người lăng nhăng. Dù chỉ là mối quan hệ thoáng qua, anh cũng sẽ có trách nhiệm.
Cho đến khi cả hai đều mất hứng mới chia tay.
"Nhưng mấy cô bạn gái của anh đều chỉ là cảm xúc thể xác, không có tình cảm, vậy khác gì nhau…"
"Ít nhất, trong mắt tôi, họ không phải đối tượng tình một đêm."
Đôi mắt Daniel nhìn thẳng vào cô:
"Vì vậy, em phải chịu trách nhiệm."
Bùi Sam Sam: "???"
Hả?
Chương 1652
Lúc này, ba Bùi mua đồ xong trở về, thấy hai người đứng trên ban công, liền nói:
"Sam Sam, con tiếp khách kiểu gì vậy, sao lại đứng trên ban công thế kia."
Bùi Sam Sam á khẩu trong chốc lát:
"Con..............…"
Daniel quay lại, mỉm cười giải thích:
"Chú à, là cháu muốn đứng một lát thôi."
Trong lúc họ nói chuyện, cửa bếp cũng mở ra. Mẹ Bùi nói:
"Sắp ăn cơm rồi, vừa ăn vừa nói chuyện đi. Sam Sam, qua đây lấy bát."
Bùi Sam Sam "ồ" một tiếng, lúc đi ngang qua Daniel, nhỏ giọng dặn:
"Đừng nói lung tung trước mặt ba mẹ tôi, ăn xong thì đi ngay!"
Daniel nhướn mày, không phản ứng rõ ràng.
Bùi Sam Sam vào bếp, vừa lấy bát đũa thì mẹ cô đã ghé lại gần hỏi:
"Nói chuyện thế nào rồi?"
"Không ra sao cả."
Mẹ cô không tin:
"Hai người trốn ra ban công nói chuyện riêng tư, mà con bảo là không ra sao?"
Bùi Sam Sam không buồn đôi co, cầm bát đũa đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, các món ăn đã được dọn lên.
Mẹ Bùi lau tay ngồi xuống, vừa kỳ vọng vừa hồi hộp:
" Daniel à, dì không biết cháu thích ăn gì nên làm vài món sở trường của dì, xem thử cháu có ăn được không nhé."
Bùi Sam Sam ngồi bên cạnh Daniel, chậm rãi nói:
"Anh ấy thích ăn đồ hộp, không thích mấy món này đâu."
Daniel: "…"
Mặt mẹ Bùi cứng lại:
"Con nói linh tinh cái gì đấy, đồ hộp sao có thể tiếp đãi khách được, suốt ngày chỉ biết đùa giỡn."
"Sự thật mà, con đâu nói sai. Anh ấy là người nước ngoài, thói quen ăn uống khác chúng ta."
Nghe cô nói vậy, mẹ Bùi có chút tin tin, nhìn sang Daniel:
"Cái này… nhà dì không có thói quen ăn đồ hộp, để dì bảo chú con đi mua ngay nhé."
Daniel vội nói:
"Không cần đâu dì, cảm ơn dì. Ở nước ngoài đồ ăn ít, hầu hết chỉ có thể ăn đồ hộp. Thực ra cháu thích ăn cơm nhà hơn."
Mẹ Bùi nghe xong, mặt đầy vẻ xót xa, liền gắp thức ăn vào bát anh:
"Thật là tội nghiệp quá, ăn đi cháu, ở nhà dì, không dám nói gì nhưng cơm nhà nhất định ăn cho thoải mái. Lúc nào muốn ăn cứ đến, gì nấu cho cháu."
Bùi Sam Sam lập tức bị sặc:
"Mẹ!"
"Con còn dám gọi mẹ à, mẹ bảo con ăn cơm nhà nhiều vào, con lại thích gọi đồ ăn ngoài, không thích mẹ nấu, mẹ cũng không nấu cho con nữa."
Nói rồi bà quay sang Daniel, đầy kỳ vọng:
"Thế nào, ngon không cháu?"
Daniel đặt đũa xuống, gật đầu:
"Ngon lắm, món dì nấu là ngon nhất cháu từng ăn."
Mẹ Bùi được khen, mặt mày rạng rỡ.
Bùi Sam Sam đảo mắt, nghĩ thầm, anh rốt cuộc làm sao mà ăn đồ mẹ cô nấu lại có thể nói ra những lời dối lòng như thế?
Đúng là giả tạo quá mức!
Mẹ Bùi không để ý đến cô, tiếp tục gắp thức ăn cho Daniel:
"Vậy cháu ăn nhiều một chút nhé. Lần sau muốn ăn gì cứ nói với dì, đừng khách sáo."
Ba Bùi lấy ra chai rượu trắng vừa mua:
" Daniel à, uống chút không?"
Daniel gật đầu:
"Vâng, cảm ơn chú."
Ba Bùi vốn nghĩ người như anh chỉ uống champagne hay rượu vang, nhưng thấy anh không chút miễn cưỡng hay từ chối, uống rượu trắng rất thoải mái, nụ cười trên mặt ông càng thêm rạng rỡ. Ông rót thêm cho anh một chén:
"Chú lâu lắm rồi không tìm được người uống cùng. Trước đây còn mong Sam Sam dẫn bạn trai về, nhưng giờ xem ra chắc không trông chờ được nữa."
Daniel nói:
"Nếu sau này chú muốn uống rượu, cứ tìm cháu. Cháu có hai chai rượu trắng bạn tặng, lần sau sẽ mang qua cho chú."
Nói xong, anh bổ sung thêm:
"Nhưng rượu cũng nên uống vừa phải thôi, chú vẫn phải chú ý sức khỏe."
Thế là, cả ba Bùi và mẹ Bùi đều vô cùng hài lòng với anh.
Bùi Sam Sam chống tay lên bàn ôm trán, lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhắn tin cho Nguyễn Tinh Vãn, trút giận bằng một loạt tin nhắn.