Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1649-1650




Bùi Sam Sam:  "!!!!!!!!"

Bùi Sam Sam:

"Mình đã biết mà! Hu hu hu hu!!!"

Ở phía xa, Trần Bắc đứng sau bức tường, lặng lẽ quan sát tất cả, sau đó rút điện thoại ra gọi một cuộc.

Trần Bắc nói:

" Chu tổng, cô Bùi đã nhận được kết quả giám định, phu nhân chắc sẽ sớm biết thôi."

Đầu dây bên kia, Chu Từ Thâm thản nhiên đáp:

"Được rồi, cậu về đi."

Ở một nơi khác, Nam Thành.

Điện thoại của Nguyễn Tinh Vãn rung liên tiếp vài lần, cô cầm lên xem, là tin nhắn từ Bùi Sam Sam.

Dù trong lòng đã chuẩn bị từ trước, nhưng khi mở bức ảnh ra, tay cô vẫn có chút run rẩy.

Khi nhìn thấy kết quả giám định cuối cùng, cô đột nhiên mỉm cười.

Phải vậy mới đúng.

Tiểu Thầm vốn dĩ là em trai ruột của cô, không hề liên quan gì đến Nguyễn Quân.

Nguyễn Tinh Vãn nhìn chăm chú vào bức ảnh một lúc lâu, sau đó cầm điện thoại lên, gọi cho Nguyễn Thầm:

"Tiểu Thầm, tối nay nếu không có tiết học, qua nhà chị ăn cơm nhé."

"Hôm nay không phải cuối tuần, có chuyện gì sao?"

"Không có gì đâu, chỉ là nhớ em thôi. Qua đây đi, chị sẽ làm món em thích nhất."

Nguyễn Thầm ngập ngừng một lúc rồi đáp:

"Được rồi."

Nguyễn Tinh Vãn vừa tắt máy, điện thoại của Chu Từ Thâm liền gọi đến.

Chu Từ Thâm nhẹ giọng hỏi:

"Đang bận à?"

"Không, có chuyện gì thế?"

Chu Từ Thâm khẽ cười:

"Nghe giọng em vui vẻ thế này, có chuyện gì đáng mừng à?"

Nguyễn Tinh Vãn xoay bút, gõ nhẹ vào mũi mình, mỉm cười:

"Tạm thời chưa nói với anh đâu."

"Vậy để anh về rồi nói."

Chu Từ Thâm tiếp:

"Tối nay anh phải tăng ca, không cần chờ anh ăn cơm."

"Biết rồi, em gọi Tiểu Thầm qua ăn tối, sẽ để phần cho anh."

"Được."

Cất điện thoại, Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy đi siêu thị mua đồ.

Ở một nơi khác.

Bùi Sam Sam sau khi nhận được kết quả giám định, tâm trạng rất tốt, mua không ít đồ ăn vặt từ siêu thị về.

Vừa mở cửa, cô đã thấy một đôi giày nam lạ hoắc ở ngoài.

Nhanh thế cơ à? "Ghép đôi" ngay tức thì?

Trong phòng khách, tiếng trò chuyện thỉnh thoảng vang lên.

Đặc biệt, tiếng cười của mẹ cô nghe có chút rụt rè, dịu dàng lạ thường.

Bùi Sam Sam thề rằng, cô chưa bao giờ nghe thấy mẹ mình cười như vậy.

Cô dè dặt bước vào:

"Ba mẹ, hai người..."

Câu nói vừa dừng lại, liền trố mắt nhìn, chết tiệt!!!

Mẹ cô nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy kéo tay cô, mặt mày rạng rỡ, dịu dàng nói:

"Sam Sam, con về rồi à. Để mẹ giới thiệu, đây là Daniel. Lúc nãy mẹ bị trẹo chân trên đường, là cậu ấy đưa mẹ về, rất đẹp trai phải không?"

Vừa nói, bà vừa quay sang nhìn Daniel, nụ cười càng thêm rạng rỡ:

" Daniel à, đây là con gái dì, Sam Sam. Xinh đẹp đúng không? dì không nói quá đâu, đúng chứ?"

Daniel đứng lên, lịch sự đáp:

"Đúng là rất xinh đẹp."

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Bùi Sam Sam, hơi nhướn mày, đưa tay ra:

"Chào cô Bùi, tôi là Daniel, rất vui được gặp cô."

Bùi Sam Sam hít sâu một hơi, không kiềm được mà lùi lại.

Mẹ cô kéo tay cô, nâng cánh tay cô lên, ép cô bắt tay Daniel:

"Sao còn ngây ra đấy làm gì? Người ta đang chào hỏi con mà!"

Cô còn chưa kịp rụt tay lại, Daniel đã tiến tới, nắm lấy tay cô, khóe môi nhếch lên.

Bùi Sam Sam cảm thấy như có tiếng sấm nổ vang trên đầu mình, cả người cứng đờ.

Là cô điên rồi hay anh điên rồi?!

Chương 1650

Nhìn thấy Bùi Sam Sam đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc, mẹ cô quay sang giải thích với Daniel:

"Sam Sam nhà chúng ta bình thường không thế này đâu. Con bé chỉ là... thấy trai đẹp là ngại thôi, cháu đừng để ý nhé."

Daniel rút tay lại, khóe môi nở một nụ cười:

"Không sao, được cô Bùi thích là vinh hạnh của cháu ạ."

"Anh..."

Bùi Sam Sam vừa định nói gì đó thì mẹ cô đã kéo tay cô, nói với ba cô:

"Ông Bùi này, ông ngồi nói chuyện với cậu Daniel nhé. Tôi và Sam Sam vào bếp chuẩn bị cơm tối."

Nói xong, bà kéo cô vào bếp.

Mẹ cô nhận lấy túi đồ trên tay cô, liếc qua rồi bảo:

"Con mua toàn thứ gì thế này, chẳng chịu ăn uống đàng hoàng gì cả."

Bùi Sam Sam như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ:

"Mẹ, anh ta..."

"Ê, lần này mẹ không nói dối con đâu. Con cũng biết chân mẹ không tốt, cái bệnh cũ ấy, mà chính cậu Daniel tự nguyện đỡ mẹ và nói sẽ đưa mẹ về nhà."

Bà đặt túi xuống, nói tiếp:

"Dù mẹ có sốt ruột muốn bế cháu đến đâu, mẹ cũng không tùy tiện kéo một người đàn ông ngoài đường về nhà bắt con lấy đâu. Con nghĩ mẹ thật sự coi con là công cụ bế cháu sao?"

Bùi Sam Sam im lặng một lúc:

"Con không có ý đó. Nhưng... anh ta, nhìn qua đã không phải người tốt. Sao mẹ lại đưa anh ta về nhà?"

Vừa nhặt rau, mẹ cô vừa đáp:

"Con nói cũng có lý, ban đầu mẹ cũng nghĩ cậu ta là kẻ lừa đảo. Nhưng nghĩ kỹ lại, làm gì có kẻ lừa đảo nào đẹp trai như vậy. Hơn nữa, mẹ lớn tuổi thế này, cậu ta lừa mẹ được cái gì? Cùng lắm là dụ mẹ đi làm cái thẻ sức khỏe ở trung tâm người già, mất tí tiền cũng đáng."

Bùi Sam Sam:

"..."

Giờ thì cô đã biết mình thừa hưởng cái gì từ mẹ rồi.

Cô giúp mẹ nhặt rau:

"Mẹ chưa nghe câu này à, càng đẹp trai càng dễ lừa người. Mẹ cẩn thận kẻo anh ta lừa hết tiền tiết kiệm của mẹ đấy."

"Mẹ không xem TV chắc? Câu nguyên bản là  "càng xinh gái càng dễ lừa người".

Hơn nữa, tiền tiết kiệm của mẹ với ba đều để dành cho con cưới xin. Nếu con không cưới, mẹ chẳng lẽ mang tiền tiết kiệm xuống mồ à? Nếu cậu ta có lừa, mẹ cũng cam lòng."

Bùi Sam Sam:

"..."

Sao mẹ cô lại kéo chuyện này về cô được cơ chứ.

Chịu thua luôn.

Mẹ cô liếc ra ngoài, thấy Daniel và ba cô đang trò chuyện rất hợp, liền nhỏ giọng nói:

"Nói nghiêm túc này, mẹ với ba con đã tìm hiểu sơ sơ về cậu ta rồi. Chưa biết có phải kẻ lừa đảo không, nhưng mẹ nghĩ chắc chắn con sẽ thích cậu ta!"

Bùi Sam Sam uể oải đáp:

"Mẹ nghĩ nhầm rồi. Con chắc chắn sẽ không thích anh ta."

Mẹ cô tiếp:

"Con không biết đâu. Để mẹ nói cho mà nghe, chắc chắn con sẽ bất ngờ. Daniel là một nhạc sĩ, biết chơi cả đàn vi-ô-lông, piano, mà điều quan trọng nhất là cậu ấy là con lai! Con nhìn cậu ấy đẹp trai thế cơ mà!"

"Khoan đã..."

Cô thấy có gì đó không ổn.

Mẹ cô cắt ngang:

"Khoan cái gì mà khoan! Ban đầu ba con kể tiêu chuẩn chọn bạn đời của con, mẹ còn tưởng con cố tình làm khó mẹ. Tiêu chuẩn như thế thì tìm đâu ra người phù hợp? Thế mà định mệnh lại sắp đặt, cậu ấy tự đến cửa đây còn gì! Con thử nói xem, trên thế giới này còn người thứ hai nào đáp ứng được điều kiện đó không?"

Đầu Bùi Sam Sam bỗng thấy đau nhức khắp đầu. Cô nhớ lại tối hôm trước mình chỉ nói vu vơ vài câu, ai ngờ...