Sáng sớm hôm sau, Bùi Sam Sam tranh thủ lúc ba mẹ còn chưa thức dậy đã lẻn ra ngoài, đến bệnh viện.
Chú Trương nghe xong lý do cô đến, nhận lấy mẫu từ tay cô:
"Cháu yên tâm, chuyện này chú nhất định giúp cháu làm xong."
Bùi Sam Sam hỏi:
"Vậy chú Trương, khi nào thì có kết quả giám định ạ?"
"Chuyện này thường thì sẽ mất năm ngày làm việc. Nếu cháu cần gấp, chú có thể nhờ bạn giúp, tối mai cháu quay lại nhé."
Bùi Sam Sam đưa túi quà mình mua cho chú:
"Cảm ơn chú Trương."
Hai người hàn huyên thêm vài câu, sau đó Bùi Sam Sam rời bệnh viện.
Lúc này mặt trời vừa lên, ánh nắng ấm áp, không còn nóng bức như mùa hè nữa.
Cô vươn vai một cái rồi đi tới trung tâm thương mại, mua rất nhiều đồ cho ba mẹ, đặc biệt là cho mẹ cô.
Khi quay về, ở dưới khu chung cư, cô gặp Phó Nguyên.
Phó Nguyên chào cô:
"Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi."
Bùi Sam Sam gượng cười:
"Anh định ra ngoài à?"
"Đúng vậy, chiều nay tôi có tiết, giờ phải đi."
Câu chuyện đến đây coi như kết thúc.
Bùi Sam Sam gật nhẹ đầu, tránh sang một bên:
"Vậy anh đi làm việc đi, tôi không làm phiền nữa."
Phó Nguyên nhìn cô, ngập ngừng nói:
"Tôi từng nghe dì Vương nhắc đến cô, cũng đã xem ảnh của cô, thật ra tôi... khá thích cô. Chúng ta có thể thêm WeChat không?"
Bùi Sam Sam từ chối khéo léo:
"Không cần đâu, vài hôm nữa tôi sẽ đi rồi, với lại chúng ta cũng không..."
"Thêm, thêm, thêm! Tiểu Phó, dì bây giờ sẽ gửi WeChat của con bé cho cháu."
Lúc này, mẹ cô từ đâu bước tới, lấy điện thoại từ túi xách ra, vỗ vai Bùi Sam Sam:
"Lấy điện thoại ra đây."
Bùi Sam Sam nhíu mày:
"Mẹ, con..."
Mẹ cô trừng mắt nhìn cô:
"Mau lên!"
Không muốn cãi nhau, cô miễn cưỡng đưa điện thoại cho mẹ.
Sau khi thêm WeChat, mẹ cô cười tươi nhìn Phó Nguyên:
"Tiểu Phó này, không làm lỡ việc của cháu nữa, mau đi đi nhé."
"Chào dì ạ!"
Phó Nguyên vẫy tay chào Bùi Sam Sam một cái, rồi cúi đầu chạy đi.
Mẹ cô thu hồi ánh mắt, trả điện thoại lại cho cô:
"Con xem, Tiểu Phó lịch sự biết bao, rất hợp để làm người một nhà."
Bùi Sam Sam bực bội:
"Mẹ mà thích anh ta đến thế thì nhận làm con nuôi luôn đi."
Mẹ cô quay đầu, lại là vẻ mặt thất vọng:
"Con bớt nói linh tinh đi. Chuyện hôm qua mẹ còn chưa tính sổ với con đâu. Mấy ngày tới con đừng đi đâu cả, ở nhà mà làm quen với Tiểu Phó đi. Cũng nên tới trường cậu ấy dạo quanh xem, nhìn mấy cô bé mười tám, mười chín tuổi để biết mà có chút ý thức nguy cơ! Lớn thế này rồi mà toàn làm mẹ phải lo lắng!"
Bùi Sam Sam bĩu môi, định nói gì đó, nhưng mẹ cô đã tiếp lời:
"Ba con dạo gần đây phát hiện bị cao huyết áp, tim mạch cũng không tốt. Ông ấy vốn không muốn mẹ nói với con, nhưng nhìn con như vậy, nếu không nói ra, mẹ sợ con có ngày khiến ông ấy tức chết. Con tự suy nghĩ cho kỹ. Chuyện kết hôn, ba mẹ không ép con, nhưng nếu có người phù hợp, con cũng nên thử tìm hiểu. Chẳng lẽ muốn mẹ với ba con c.h.ế.t không nhắm mắt à?"
Chương 1646
Bùi Sam Sam nhíu mày:
"Mẹ, mẹ đừng nói vậy..."
Mẹ cô phẩy tay:
"Mẹ cũng chẳng muốn nói nhiều, những gì cần nói mẹ đã nói rồi, con tự mà suy nghĩ đi."
Về đến nhà, Bùi Sam Sam trở nên trầm lặng hơn hẳn.
Mẹ cô đang ở trong bếp nấu ăn, còn cô đứng trên ban công thì nhận được tin nhắn từ Phó Nguyên.
Phó Nguyên:
"Vừa nãy có phải cô rất khó xử không? Xin lỗi nhé, tôi cũng không ngờ dì Vương lại đột ngột xuất hiện như vậy..."
Bùi Sam Sam hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi trả lời.
Bùi Sam Sam:
"Không sao. Chiều nay anh mấy giờ hết tiết? Tôi có thể ghé trường anh chơi được không?"
Phó Nguyên:
"Được chứ, được chứ! Tôi tan tiết lúc 5 giờ, cô cứ đến nhé."
Bùi Sam Sam:
"Được rồi."
Lúc ăn cơm, ba cô thấy cô có vẻ buồn bã, liền hỏi:
"Sam Sam, con sao thế? Sáng nay không phải con đi nhờ chú Trương giúp rồi sao? Chuyện không thuận lợi à?"
Bùi Sam Sam lắc đầu, rồi nói:
"Không phải ạ, chỗ chú Trương rất ổn, không có vấn đề gì. Chỉ là..."
Mẹ cô chen ngang:
"Là tối qua không ngủ ngon thôi, đừng hỏi nữa, ăn cơm đi."
Ba cô tiếp lời:
"Ăn xong thì vào ngủ một lát, tỉnh dậy rồi ra ngoài gặp bạn bè. Lâu lắm rồi con không về nhà."
Bùi Sam Sam thở dài:
"Không cần đâu, chiều nay con hẹn Phó Nguyên, đi dạo ở trường anh ấy."
Cả ba mẹ cô đều ngừng lại một chút, ánh mắt họ gặp nhau, sau đó mẹ cô dịu giọng:
"Hẹn hò tốt mà. Tiểu Phó làm đối tượng kết hôn thì không chê được chỗ nào. So với cái cậu Chung gì đó... Tóm lại, cậu ấy chắc chắn không sai đâu, cứ yên tâm."
Ban đầu, Bùi Sam Sam chỉ định thử gặp Phó Nguyên để làm ba mẹ vui lòng, nhưng chưa bắt đầu gì, mẹ cô đã nhắc đến chuyện kết hôn. Điều đó khiến cô bỗng dưng cảm thấy phản cảm.
Cô nhỏ giọng:
"Ai nói con đi hẹn hò, trường đại học nhiều nam sinh thế, chẳng lẽ con không tìm được người khác?"
Thấy mẹ cô định nổi giận, ba cô vội vàng xoa dịu:
"Thôi nào, thôi nào, ăn cơm đi."
Bùi Sam Sam cũng nhận ra nói vậy trước mặt họ là sai, bèn lẩm bẩm:
"Con đùa thôi mà."
Mẹ cô hừ một tiếng:
"Tốt nhất là đùa!"
Ăn cơm xong, Bùi Sam Sam vào phòng ngủ một giấc.
Còn chưa tới 3 giờ, mẹ cô đã kéo cô dậy:
"Không phải con định gặp Phó Nguyên sao? Dậy mau!"
Bùi Sam Sam mắt nhắm mắt mở:
"Giờ còn sớm mà, anh ấy 5 giờ mới tan tiết, 4 rưỡi con ra là được."
"Sớm cái gì mà sớm, con không trang điểm à? Lề mề như vậy, đến lúc xong thì không biết mấy giờ rồi!"
Mẹ cô kiên quyết kéo cô dậy, đứng sát bên giám sát.
Không còn cách nào khác, Bùi Sam Sam đành trang điểm nhẹ một chút.
Mẹ cô hài lòng:
"Đúng là con gái mẹ, phải xinh đẹp thế này chứ!"
Bùi Sam Sam phản bác:
"Con đâu phải con gái mẹ, chỉ là công cụ để mẹ bế cháu thôi."
Mẹ cô đánh cô một cái:
"Con nói năng kiểu gì vậy!"
Bùi Sam Sam thu dọn đồ đạc:
"Con đi đây."
"Đợi chút."
Mẹ cô tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi:
"Thứ đó, con không để trong túi chứ?"
Bùi Sam Sam ngơ ngác mất hai giây mới hiểu, liền nói:
"Mẹ!"
Sao cô có thể để thứ đó trong túi nữa chứ!
Mẹ cô giải thích:
"Mẹ cũng chỉ lo cho con thôi. Con thử nghĩ xem, nếu lỡ Tiểu Phó thấy được, cậu ấy sẽ có ấn tượng xấu về con."
Bùi Sam Sam không thèm trả lời, nhanh chóng rời đi.