Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1643-1644




Trên đường tan làm về nhà có chút kẹt xe, Bùi Sam Sam về đến nhà vừa tròn 7 giờ tối.

Cô mở cửa:

"Ba mẹ, con về..."

Lời còn chưa dứt, cô đã thấy trước mặt mình là một người đàn ông lạ.

Người đàn ông cao khoảng 1m75, không thể nói là mập hay vạm vỡ, trông có vẻ thật thà chất phác.

Bùi Sam Sam nói: "Anh là..."

Người đàn ông chào:

"Chào cô, tôi tên Phó Nguyên, cô là con gái của dì Vương phải không?"

Khóe miệng Bùi Sam Sam giật giật, cô gật đầu đáp:

"Chào anh."

Lúc này, mẹ cô từ trong bếp bước ra:

"Sam Sam, con về rồi à. Đây là Tiểu Phó, người tốt lắm. Lúc nãy mẹ đi siêu thị mua đồ, mang nhiều quá, cậu ấy không nói gì mà giúp mẹ mang lên tận nhà. Nếu không có cậu ấy, chắc chân mẹ lại trẹo mất rồi."

Nói xong, bà quay sang Phó Nguyên:

"Tiểu Phó, hôm nay cảm ơn cháu nhé. Ở lại ăn cơm đi, nếm thử tay nghề của dì."

Trước khi Phó Nguyên kịp trả lời, Bùi Sam Sam đã lập tức nói:

"Mẹ tôi nấu ăn không ngon đâu, anh đừng thử, lỡ ăn bị làm sao đó thì phiền lắm."

Cô đã nói vậy, Phó Nguyên cũng không tiện ở lại:

"Dì ơi, vậy cháu xin phép về trước."

Trước khi rời đi, anh gật đầu chào Bùi Sam Sam.

Bùi Sam Sam tiễn anh ra đến cửa:

"Hôm nay cảm ơn anh nhiều, làm phiền rồi."

Đóng cửa lại, mẹ cô tức tối nói:

"Con bé này, sao lại nói mẹ như thế chứ."

Bùi Sam Sam đáp:

"Mẹ còn nói con, con đã bảo mẹ đừng làm những chuyện kỳ cục thế này nữa mà, mẹ cứ nhất định..."

"Được rồi, được rồi, con đừng nói nữa. Mẹ cũng là vì nghĩ cho con thôi. Tiểu Phó người ta tốt lắm, ba mẹ cậu ấy ở cùng khu, lai lịch rõ ràng, lại là giảng viên đại học, công việc ổn định, có chỗ nào không xứng với con?"

Bùi Sam Sam nghẹn lời, không nói được gì, chỉ cảm thấy bức bối.

Đây là vấn đề có xứng hay không sao?

Lúc này, ba cô từ phòng khách đi tới, nói với mẹ cô:

"Sao vừa mới về nhà đã cãi nhau rồi? Nồi canh của bà còn trên bếp kìa, không lo à?"

Mẹ cô giật mình, vội quay người chạy vào bếp:

"Ôi, nồi canh của tôi!"

Ba cô kéo cô lại:

"Con đừng chấp với mẹ con nữa. Ở cái tuổi này, nhiều người đã có cháu ẵm, thậm chí sinh thêm đứa hai, đứa ba rồi. Mẹ con thấy con còn chưa có bạn trai, sốt ruột thôi."

Nhắc đến chuyện này, Bùi Sam Sam trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Nếu mẹ thực sự thích trẻ con như vậy, con đi nhận nuôi một đứa chẳng phải xong sao?"

Ba cô vỗ nhẹ vai cô:

"Con nói linh tinh gì vậy. Ba đâu có thúc giục con, chỉ là nếu có người phù hợp, con cũng nên thử tìm hiểu. Tiểu Phó này, ba mẹ đã dò hỏi kỹ rồi, cậu ấy chỉ từng quen một bạn gái, không có tật xấu gì, tính tình thật thà, kiếm được bao nhiêu tiền đều đưa hết cho mẹ cậu ấy. Ngày nghỉ cũng chỉ ở nhà, không đi đâu chơi bời linh tinh."

"Nhưng con thích đi chơi bời linh tinh mà."

Ba cô: "..."

Bùi Sam Sam ngồi xuống ghế sofa:

"Ba mẹ đừng lo cho con nữa. Con tự biết mình đang làm gì mà."

Sau một lúc im lặng, ba cô lại nói:

"Nếu Tiểu Phó không phải người con thích, vậy con nói xem con thích kiểu người như thế nào?"

Bùi Sam Sam vừa bóc quả quýt trên bàn vừa hờ hững đáp:

"Con thích người đẹp trai, biết chơi nhạc, tốt nhất là lai Tây, như thế sinh con ra mới đáng yêu được."

Chương 1644

Sau bữa tối, Bùi Sam Sam cuộn mình trên ghế sofa xem TV.

Mẹ Bùi đi ngang qua phòng cô, thấy vali đặt trên sàn, bên trong quần áo lộn xộn, liền gọi lớn:

"Quần áo của con sạch hay bẩn thế? Có cần mẹ giặt giúp không?"

Bùi Sam Sam nhét một miếng trái cây vào miệng:

"Cứ để đấy đi, lát nữa con tự giặt."

"Con tự giặt tự giặt, đến lúc con nhớ ra giặt thì chắc chẳng còn cái nào để mặc đâu."

Vừa nói, mẹ Bùi vừa lấy hết quần áo trong vali của cô ra, ôm đi về phía ban công giặt đồ.

Chưa đầy hai phút sau, khi Bùi Sam Sam đang chăm chú xem TV, giọng mẹ cô đột nhiên vang lên, nghiêm túc hơn hẳn:

"Sam Sam, con qua đây một lát."

Bùi Sam Sam vừa ấn nút tạm dừng, vừa bước tới:

"Sao thế mẹ?"

Mẹ Bùi đứng trước máy giặt, trước mặt là đống quần áo bẩn của cô.

Bùi Sam Sam khó hiểu:

"Mẹ, có chuyện gì thế?"

Mẹ cô quay đầu nhìn, vẻ mặt nghiêm trọng:

"Sam Sam, con thành thật nói với mẹ, dạo này con có bạn trai không?"

"Không ạ. Con..."

Ánh mắt của Bùi Sam Sam đột nhiên rơi vào món đồ trong tay mẹ mình, như bị ai đó giáng một cú vào đầu.

Hôm qua cô mặc bộ này trở về Nam Thành, sau đó...........

Hình ảnh trong đầu cô nhanh chóng lướt qua.

Hỏng rồi.

Cô chỉ nhớ lúc nói chuyện với Nguyễn Tinh Vãn, đã nhét thứ kia vào túi áo, nhưng hoàn toàn không nhớ đã bỏ nó ra hay chưa.

Khi cô đang đơ người, vẻ mặt ngẩn ngơ, mẹ cô đã giáng hai cái lên người cô, nghiến răng nói:

"Con nói xem con đang làm cái chuyện gì thế này! Chưa có bạn trai mà con mang cái thứ này theo làm gì!"

Giây tiếp theo, món đồ hình hộp chữ nhật lại xuất hiện trong tay mẹ cô.

Bùi Sam Sam suýt nghẹt thở, đối diện với ánh mắt đầy lửa giận của mẹ mình, vội vàng mở miệng:

"Mẹ, nghe con giải thích! Đây là... Đây là lúc con ở sân bay, người ta phát... phát cho trong một hoạt động tuyên truyền biện pháp an toàn. Không phải như mẹ nghĩ đâu..."

Mẹ cô cố kiềm chế cơn giận:

"Con coi mẹ là con nít ba tuổi à? Ai phát cái này mà lại phát một hộp chỉ còn hai cái? Rõ ràng là... là dùng rồi còn sót lại..."

Câu sau bà không nói ra nổi.

Mặt Bùi Sam Sam đỏ bừng, nắm chặt cái hộp nhỏ kia, chỉ muốn đ.â.m đầu vào tường mà chết.

Mẹ cô hạ giọng, tiếp tục:

"Chuyện này mẹ không dám nói với ba con. Con nói thật đi, ở nước ngoài, con có làm gì với ai không? Người đó thế nào? Biết nhau bao lâu rồi? Đáng tin không?"

Bùi Sam Sam lắp bắp:

"Mẹ hỏi nhiều thế, con trả lời sao nổi!"

"Thì trả lời từng câu một! Con..."

Mẹ cô nói được nửa câu, bỗng dừng lại, như chợt nhớ ra điều gì đó, trợn to mắt:

"Mẹ nhớ là con đi nước ngoài một mình mà?"

"À... đúng vậy."

Nhận thấy điều bất thường, cơn giận của mẹ cô lại bùng lên, bà đuổi theo đánh cô:

"Con thật là... không ra thể thống gì! Con là con gái, sao lại học theo người ta làm mấy chuyện này!"

Bùi Sam Sam không đời nào đứng yên chịu trận, vừa né vừa chạy về phòng:

"Ba mẹ, con đi ngủ đây, mai gặp nhé!"

Ba cô thấy vậy vội cản mẹ cô:

"Sao lại động tay động chân? Có chuyện gì thì nói chuyện cho đàng hoàng."

"Ông không biết con bé nó..."

"Nó làm sao?"

Mẹ cô tức không chịu nổi, đẩy ông ra, ngồi phịch xuống sofa, cảm thấy đau đầu không thôi.

Sau khi về phòng, Bùi Sam Sam nhìn món đồ gây họa trong tay, nghiến răng căm hận, muốn ném thẳng vào thùng rác nhưng lại sợ ngày mai ba mẹ nhìn thấy.

Thứ này giờ chẳng khác gì củ khoai nóng bỏng tay, vứt đi cũng không được, giữ lại cũng không xong.

Cô kéo ngăn kéo bàn học, nhét nó vào tận cùng bên trong.

Daniel, cái đồ đáng chế kiat, tốt nhất đừng để cô gặp lại anh!