Chương 28: Thánh Dẫn Linh Lô (2)
"Phụ thân, cho dù người không ở bên cạnh nhi tử.''
''Nhi tử cũng sẽ không ngừng cố gắng a!"
Nghẹn ngào. . .
Long Hạo Thần thống khổ cúi gập người xuống, hai tay hung hăng cào trên mặt đất, cảm xúc kích động thật lâu không kềm chế được.
Qua thời gian một bữa cơm trưa, Long Hạo Thần mới từ trên mặt đất bò dậy. Tính cách của hắn thật ra thì rất kiên cường.
Nhưng ở trong lòng hắn vẫn trọng tình cảm, không có bất kỳ báo trước nào, phụ mẫu đột nhiên rời đi, làm trong lòng hắn thật sự khó có thể tiếp nhận.
Đứng lên.
Ánh mắt Long Hạo Thần có chút mờ mịt, trong thời gian hơn hai năm phát sinh đủ chuyện.
Phụ thân nghiêm nghị, mẫu thân ôn nhu.
Không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
"Tại sao cuộc sống vui vẻ hạnh phúc lại luôn ngắn như vậy."
Nước mắt suýt nữa lần nữa rơi xuống.
Cũng vào lúc này, Long Hạo Thần thấy trước mặt không xa trên bàn gỗ bày đặt hai phong thư. Bước mấy bước về phía trước trước, cầm lấy phong thư vào trong tay.
Mặt ngoài hai phong thư chia ra viết Hạo Thần cùng Nạp Lan Thứ.
Hiển nhiên, một phong thư là cho hắn, một phong thư khác là cho Điện Chủ Hạo Nguyệt Phân Điện.
Sau khi Long Hạo Thần bình tĩnh một chút, mới chậm rãi mở ra phong thư mà phụ mẫu lưu lại cho hắn.
"Hạo Thần, khi ngươi đọc phong thư này thì ta và mẫu thân ngươi đã đi rồi.''
''Chúng ta cũng không muốn đối mặt với thống khổ lúc ly biệt.''
''Ly biệt chẳng qua là tạm thời. Ngươi đã lớn là một nam tử Hán thì phải phải kiên cường.''
''Sau này ngươi cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi."
"Sau khi đọc phong thư này ngươi trực tiếp đi đến Hạo Nguyệt Thành.''
''Ở Hạo Nguyệt Phân Điện học tập các loại kỹ năng của Thủ Hộ Kỵ Sĩ.''
''Nơi đó có Giáo Quan ưu tú.''
''Nhớ kỹ, như không phải là cần thiết thì không nên bại lộ tình huống ngươi đồng thời là Trừng Giới Kỵ Sĩ.''
''Điểm này ta sẽ dặn dò Nạp Lan Thứ, người này đáng để ngươi tín nhiệm.''
''Ngươi có thể nghe hắn an bài.''
''Đồng thời ngươi nhất định phải học xong các tứ giai kỹ năng trở xuống của Thủ Hộ Kỵ Sĩ.''
''Sau khi vận dụng thuần thục mới có thể đi đến Thánh Sơn đi thu phục tọa kỵ của ngươi."
"Thánh Sơn thông linh.''
''Nếu như tương lai ngươi không thể kích phát hết thiên phú và năng lực của bản thân.''
''Thì ngươi sẽ không cách nào nhận được tọa kỵ thích hợp thuộc về mình.''
''Đồng thời, học xong kỹ năng của Thủ Hộ Kỵ Sĩ thì ngươi cũng có năng lực để sinh tồn.''
''Phải nhớ cho rõ, Thần Thần.''
"Linh Lô không được ngừng tu luyện.''
''Sau khi có Linh Lô nó sẽ dẫn dắt ngươi tu luyện nội linh lực giúp đề cao tu vi.''
''Hiện tại đã dung hợp Thánh Dẫn Linh Lô, nội linh lực có thể vì dung hợp với nó mà giảm xuống.''
''Nhưng không cần lo lắng, đây là quá trình dung hợp giữa nội linh lực của ngươi cùng linh lô.''
''Nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng, có thể khôi phục như cũ.''
''Thánh Dẫn Linh Lô thích hợp cho Thủ Hộ Kỵ Sĩ sử dụng.''
''Sau này ngươi sẽ tự thể nghiệm."
"Hạo Thần, phụ mẫu cũng không nỡ.''
''Phụ thân hi vọng thời điểm lần sau khi chúng ta gặp mặt, ngươi đã đạt được thực lực mạnh mẽ.''
''Nếu như ta cùng mẫu thân ngươi chưa có tới tìm ngươi.''
''Thì có thể chúng ta có chuyện trọng yếu không dứt ra được.''
''Trừ phi tu vi của ngươi có thể đạt tới thất giai Kỵ Sĩ Thánh Điện.''
''Hơn nữa thông qua khảo hạch cùng cạnh tranh có được Bí Ngân Cơ Tọa Chiến Khải.''
''Nếu không đừng tới tìm chúng ta."
Long Hạo Thần ngây dại ra nhìn phong thư, khổ sở trong lòng đã đạt đến đỉnh điểm.
Chợt, hắn xoay người, chay ra ngoài gian mộc ốc, hướng nơi xa cao hét lên.
"Phụ thân. . . Phụ thân.''
''Mẫu thân. . . Mẫu thân.''
Long Hạo Thần không có lập tức rời đi Áo Đinh Sơn. Hắn ở lại chỗ này thời gian ba ngày, cho đến khi gian mộc ốc không còn lưu lại khí tức của phụ mẫu.
Lúc này hắn mới lưu luyến không rời, thu thập hành trang đi xuống núi.
Khi đi ngang qua Áo Đinh Trấn, hắn thấy trên trấn đang tiến hành công việc tu bổ, có ít nhất hai ngàn binh lính tinh nhuệ của Thánh Điện Liên Minh trú đóng ở phụ cận Áo Đinh Trấn.
Khi hắn đi tới Hạo Nguyệt Thành đã là giữa trưa.
Nhìn qua, Hạo Nguyệt Thành cũng không có gì thay đổi. Một khắc khi hắn đi vào cổng thành.
Long Hạo Thần đã âm thầm thề, nhất định phải nỗ lực cố gắng để sớm ngày đạt tới thất giai Kỵ Sĩ.
Bên trong Hạo Nguyệt Thành tựa hồ cũng không có bởi vì Ma Tộc tập kích mà sinh ra không khí khẩn trương.
Long Hạo Thần dựa theo trí nhớ của hắn lần nữa đi tới Kỵ Sĩ Thánh Điện Hạo Nguyệt Phân Điện.
"Phiền toái ngài, ta muốn cầu kiến Nạp Lan Điện Chủ."
Long Hạo Thần đưa huy chương Chuẩn Kỵ Sĩ của mình ra.
Hai thủ vệ gác cổng đã sớm đổi người, mặc dù không nhận ra hắn, nhưng thấy rõ ràng hắn chỉ có mười mấy tuổi.
Thế nhưng có huy chương Chuẩn Kỵ Sĩ, không dám chậm trễ, vội vàng đi vào bẩm báo.
Một lát sau, kèm theo một cỗ hương thơm nhàn nhạt thổi qua, một đạo thân ảnh đã từ bên trong Hạo Nguyệt Phân Điện vọt ra.
"Hạo Thần đệ đệ, ngươi rốt cuộc đã tới."
Từ trong Phân Điện lao ra chính là Lý Hinh. Nàng vẫn bộ dạng giả trang như cũ, nhuyễn giáp, đuôi ngựa, anh khí mười phần.
Một năm rưỡi thời gian cũng không có lưu lại bất cứ dấu vết gì ở trên người nàng, chẳng qua là thần thái càng thêm phấn khởi, hiển nhiên là tu vi lại có tiến bộ không ít.
"Hinh Nhi tỷ tỷ."
Đã lâu không gặp, Long Hạo Thần nhất thời có cảm giác gặp lại người thân, cảm xúc bị đè nén mấy ngày qua suýt nữa bộc phát ra.
Trong khi hai tên thủ vệ đang trợn mắt há mồm nhìn thiếu niên trược mặt, trực tiếp vùi đầu vào trong lồng ngực Lý Hinh.
Lý Hinh ôm hắn một cái, cảm thụ được tâm tình đau buồn của Long Hạo Thần,
Nàng vội vàng hỏi.
"Hạo Thần, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Long Hạo Thần nức nở.
"Phụ mẫu bọn họ đã rời đi. Cũng chỉ còn lại một mình đệ."
Lý Hinh sợ hết hồn.
"Ngươi là nói do Ma Tộc tập kích. . ."
Long Hạo Thần nhất thời nghe ra nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích.
"Không, cha mẹ phải đi chỗ khác, để cho đệ lưu lại gia nhập Hạo Nguyệt Phân Điện tiếp tục tu luyện."
Lý Hinh vỗ vỗ hai v·ú cao v·út.
"Làm ta sợ hết hồn. Thì ra là chỉ là bọn họ đi xa thôi!''
''Có vấn đề gì đâu, ta còn ước gì không ở cùng phụ mẫu một chỗ đây này.''
''Sau này Hạo Nguyệt Phân Điện sẽ là nhà của đệ. Nếu ai dám khi dễ đệ, nói cho tỷ tỷ biết.''
''Đi, chúng ta đi vào trước rồi hãy nói."
Vừa nói, Lý Hinh vừa kéo tay Long Hạo Thần đi vào trong Hạo Nguyệt Phân Điện.
Hai thủ vệ gác cửa liếc mắt nhìn nhau, cũng toát ra thần sắc kh·iếp sợ.
"Thiếu niên này là ai a?''
''Làm sao hắn thân thiết với Mân Côi Kỵ Sĩ của chúng ta như vậy?"
"Nhỏ giọng một chút, chuyện của Hinh Nhi tiểu thư mà ngươi cũng dám nghe?''
''Nếu là ngươi lớn lên có thể anh tuấn giống tiểu ca kia nói không chừng Hinh Nhi tiểu thư cũng sẽ đối với ngươi kính trọng vài phần đấy."
Lý Hinh kéo Long Hạo Thần đi vào Hạo Nguyệt Phân Điện.
Nơi này hết thảy vẫn như cũ, nhưng mà khi Long Hạo Thần lần nữa nhìn đến bên trong đại sảnh, ngay chính giữa đặt sáu cái Thần Ấn Vương Tọa, cảm giác đã hoàn toàn bất đồng.
Tự hào trong nháy mắt rồi biến thành bi thương, hắn đi tìm đến Vương Tọa thứ hai bên tay trái tượng trưng cho Mạt Nhật Dữ Sát Lục Thần Ấn Vương Tọa.
Đó là vinh quang của phụ thân a!
Sẽ có một ngày. ''Ta cũng vậy nhất định là người có được một trong sáu cái Thần Ấn Vương Tọa.''
Long Hạo Thần trong mắt toát ra mấy phần nóng bỏng.
Lý Hinh cảm giác được cước bộ của hắn chậm lại, liền dừng bước lại.
"Đệ đệ, lúc này mới hơn một năm thời giờ, đệ đã cao lớn nhiều như vậy a!''
''Chừng hai năm nữa, chỉ sợ cũng muốn vượt qua tỷ tỷ nữa.''
''Ân, cũng càng thêm đẹp trai.''
''Thật là không biết khi ngươi trưởng thành, không hút hồn bao nhiêu thiếu nữ nữa."
Lý Hinh vóc người cao gầy, mặc dù Long Hạo Thần cao lớn hơn không ít, nhưng vẫn như cũ so với nàng thấp hơn nửa cái đầu.
Bất quá, lúc này nàng nhìn thấy Long Hạo Thần, trong lòng không khỏi âm thầm sợ hãi mà cảm thán, thậm chí ngay cả tim đập cũng có nhanh hơn vài phần.