Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 93 : Chỗ Dựa Vững Chắc.




Chap 93 : Chỗ Dựa Vững Chắc.

Hắn cảm thấy không yên tâm liền đứng dậy muốn quay lại trong trấn xem xét, không ngoài dự đoán, khung cảnh bình yên hóa thành bình địa, toàn bộ nhà cửa làng mạc ngập trong lửa khói, chẳng có lấy một bóng người.

Đế Á liền hớn hở nói tình hình hiện tại quá là tốt, tất cả ôm nhau c·hết hết rồi không còn ai nhiều chuyện bàn ra tán vào nữa.

"C·hết rồi?! Sư di sao lại biết bọn chúng c·hết, đừng nói với ta ngươi liên quan đến việc này nhé."

Đáp lại hắn, Đế Á ậm ừ mất một lúc, đến khi cảm thấy không giấu được đã khẽ gật đầu xác nhận. Đông Hoàng Thái Nhất nghe xong liền choáng váng mắng cho nó một trận.

Hồng Hoang có pháp tắc của hồng hoang, không giống như bên ngoài thiên ngoại tinh không, đều có sự bảo hộ của thiên đạo.

Đế Á xụ mặt xuống. "Nghiêm trọng lắm sao?"

Thái Nhất : "Đám oan hồn này than khóc sẽ kinh động tới thiên đạo... Người nói xem có nghiêm trọng không?"

Hắn mang Thí Thần Thương dậm mạnh xuống đất. Khí tức trên người phát sinh biến hóa, nhục thể phàm nhân chịu không nổi liền vỡ thành vạn mảnh.

U Minh Phiên xuất hiện, Sinh Tử bộ và Bút Phán quan cũng được tế ra.

"Quỷ Môn quan. Mở."

Mặt đất chấn động mạnh, bụi mù dưới đất hòa cùng khói lửa bốc lên cao, địa vực trong thôn rách thành khe rãnh sâu không thấy đáy.

Vị trí nơi Thí Thần Thương cắm xuống nhô lên một cánh cổng đá chạm khắc quỷ dị. Năng lượng từ nó tản ra bao bọc cả thị trấn bên trong.

Đúng lúc Thái Nhất định mang toàn bộ oan hồn trong trấn cưỡng chế kéo vào trong quan ải thì có bàn tay thon thả từ đằng sau choàng tới ôm hắn, tay còn lại chộp lấy Sinh Tử bộ.

Sự xuất hiện của người này mang theo một tòa hoàng huyền công đức. Khí vận quanh thân nồng đặc hơn rất nhiều nếu so cùng Nữ Oa, làm cho quanh chỗ hắn đứng mọc lên chi chít hoa bỉ ngạn trắng.



"Phong Đô đại đế." - Giọng nói êm tai vang lên từ đằng sau. "Ngươi như vậy là lạm quyền. Mấy cái sinh linh này chưa tới tử kỳ, không thể nhập luân hồi."

Thái Nhất phát hiện nguyên thần mình hoàn toàn không cựa ngậy nổi, bị người ta nén chặt trong lòng bàn tay.

"Nương nương sao lại ra đây rồi, ngươi không phải nên canh giữ u minh giới sao?"

"U minh để lại một tia thần niệm trông coi là được." - Gương mặt thánh nhân vô cùng đắc ý, nhìn người lúc trước bắt nạt mình bây giờ như cá nằm trên thớt, quả thật là trải nghiệm thú vị.

Hắn quay sang Đế Á, may nó phát giác khí tức khủng bố của nàng ta nên đã nhanh chân trốn vào một góc.

Đặt mình vào tình thế của hắn, phản kháng bằng sức lực khá vô nghĩa, đơn giản là khoảng cách tu vi giữa chuẩn thánh và thánh nhân còn sâu hơn động không đáy. Mà đối với nữ nhân, nhất là nữ nhân háo sắc thì dùng mỹ nam kế sẽ là lựa chọn khôn ngoan hơn cả.

Đông Hoàng Thái Nhất bèn hạ giọng. "Nương nương, ta sai rồi! Ta không nên làm thế."

Quả nhiên Hậu Thổ đỏ mặt, người chưa từng yêu đương như nàng ấy bị mấy câu này đánh trúng điểm yếu, mục đích thành thánh chính cũng chỉ để nghe nhiêu đây là đủ.

"Muốn thiên đạo không để mắt tới phải nhổ cổ tận gốc, kéo chúng xuống quỷ môn cũng không giải quyết triệt để được đâu." - Nàng thi triển thần lực nhốt toàn bộ linh hồn n·gười c·hết oan trong trấn vào những bông hoa bỉ ngạn trắng làm cho chúng biến thành màu đỏ máu.

"Đa tạ nương nương chỉ điểm." - Hắn hướng về phía nàng, chắp tay bày tỏ.

Đổi lại đôi mắt thánh nhân đượm buồn. Trước đây nàng vô cùng ngưỡng mộ nam chính, chứng đạo rồi có thể nhìn thấy tương lai khả vĩ và quái khứ vị lai nhưng hóa ra thấy trước tương lai mà không thay đổi được gì, cảm giác bất lực đó thì có gì tốt chứ?

"Thái Nhất! Nếu một ngày, vận mệnh từ bỏ ngươi. Thì ngươi cũng không được phép từ bỏ chính mình, chỉ cần ngươi chịu ngoảnh đầu lại, ta mãi mãi ở đằng sau."

"Ta giờ về u minh giới trước. Ngươi về sau hành sự nên cân nhắc nặng nhẹ." - Hậu Thổ bước qua cửa quỷ môn rồi biến mất, bỉ ngạn hoa theo đó rút xuống lòng đất. Nháy mắt hắc vân trên nền trời tản đi.

Đế Á ca thán nữ nhân ban nãy khí lực quá mạnh, nó chưa từng gặp người nào mạnh như thế. "Nàng ta là gì của ngươi? Lão đại e rằng cũng không phải đối thủ của nàng."



"Người ta là thánh nhân, có thể là cái gì của ta được." - Hắn cau mài nhìn nó, cũng may Hậu Thổ có cách không thì khí vận không có, lỡ phạm vào sát nghiệp lấy cái gì tiêu trừ. Phen này đúng là sém bị tiểu sư di hại c·hết. "Ngược lại thì sư di, ngươi chính là gia gia của ta. Gây chuyện động trời như thế."

Đế Á biết lỗi nên ngoan ngoãn nằm im trên đầu hắn, không dám lên tiếng.

"Ngươi.... Hai ngươi.... Quả nhiên là cùng một phe" - Thiếu niên Hiên Viên cả người đầy thương tích, bạch y nhuộm đẫm máu, hừng hực sát khí nhìn về phía họ.

Đông Hoàng Thái Nhất kinh ngạc, riêng Đế Á liền xù lông đầy giận dữ. Thầm rủa tên nhóc đúng là mạng lớn, vậy mà không c·hết.

"Ta nhất định sẽ bắt yêu tộc các ngươi trả giá." - Tay y bóp nát truyền tống phù, mang theo thương tích đầy người bỏ trốn.

"Sư di, lại là ngươi làm?" - Hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, toi rồi, quả này đúng là toi rồi.

Đế Á : "Ta muốn nuốt sống hắn nhưng chỉ cắn đứt được một cánh tay thôi. Tên nhãi đó chân tay nhanh nhẹn."

Thái Nhất suy nghĩ hay là bây giờ hắn lộ diện cho cho thiên đạo đánh vài đạo lôi c·hết đi có khi đỡ khổ hơn.

Bên trong Hồng Hoang trận đã trôi qua một canh giờ.

Tình hình trong trận trở nên kì lạ, đám tân binh tìm cả buổi cũng không thấy bóng dáng một trong bốn tên vu tộc. Bọn họ nghi ngờ chúng tụ tập một chỗ nên họp bàn nhau kế hoạch đối phó. Nếu không hợp tác, đợi trận sụp đổ xuống chân núi Bất Chu thì không ai còn hy vọng trụ lại.

"Trước tiên phải tìm hiểu địa hình, xem nơi nào có khả năng bọn man di đó đến núp nhất."

Vài người bàn nhau chia ra, số khác lại không đồng ý, bởi vì mấy tên vu tộc tù binh này đều có kinh nghiệm chiến đấu, một tên đã rất khó đối phó. Huống hồ 4 tên ở cùng một chỗ. Cả đám bọn họ chưa chắc địch nổi.

Một người đề nghị tìm Khổng Tuyên, kỹ năng bay lượn và quan sát của hắn lợi hại có tiếng.

"Nhưng mà y đi chung với mấy tên tiểu tử đầu óc có vấn đề, ban đầu cãi nhau to như vậy, liệu có chịu giúp mình không?"



"Sao lại không?!" - Giọng ai đó lên tiếng. "Chuyện đã tới nước này, không sớm hành động tất cả sẽ bị loại. Hắn cũng không ngoại lệ."

"Vậy đi tìm Khổng Tuyên nhanh lên, vừa rồi ở chỗ bìa rừng ta nghe giọng bọn người đó."

Cách đó không xa, đám người Thái Phi lạc vào lãnh thổ của hoa yêu trong trận, cứ chém c·hết một con, nó lập tức bắn ra loạt hạt giống nảy mầm thành 10 con khác.

Đại Kim Ô vừa chống trả hoa yêu vừa kêu gào hai đứa em mau bỏ tay, sắp kéo rách quần áo hắn.

Nhị thái tử. - "Đại ca, phun thái dương chân hỏa đốt chúng đi!"

"Các ngươi chỉ biết kêu ta, giỏi tự đi mà phun." - Đại thái tử thở không ra hơi, hắn cũng rất muốn thổi lửa nhưng mà cứ hồi hợp là không làm nên chuyện. Tập luyện còn hậu đậu tới mức đốt trụi lông của mình thì nhắm có thể tin tưởng được không.

Tam thái tử càng không khống chế được chân hỏa. "Đệ phun ra nước bọt chứ không có ra lửa. Đệ có phải Tiểu Thập đâu, nói phun liền phun."

Nhị thái tử. "Biết như thế đ·ánh c·hết ta cũng không chạy theo hai người, Tiểu Thập mau cứu nhị ca đi. Tiểu Thập."

Trong khi đó ngoài bìa rừng, Khổng Tuyên, Thái Phi và Thập Thái Tử đang ngồi đàm đạo.

Thái Phi. "Thập biểu ca, ta nghe hình như là tiếng của nhị biểu ca gọi huynh."

"Không sao đâu, họ đang đại khai sát giới đám hoa yêu ấy mà. Với lại chúng là tiểu yêu cấp thấp nhất trong trận địa của phụ hoàng. Chỉ một mồi lửa là giải quyết xong." - Thập thái tử ngoáp ngắn, ngoáp dài.

Khổng Tuyên. "Công chúa, gần đây người có nghe tin tức gì của Đông Hoàng không?"

Thái Phi : "Cha dạo này..."

"Hoàng thúc từ khi ly khai thiên đình tới nay, không ai có tin tức. Khổng Tuyên huynh muốn tìm thúc ấy có thể trực tiếp đi hỏi thiên đế, bọn ta không biết gì đâu." - Thập thái tử cắt ngang lời Thái Phi, nàng thấy vậy cũng hiểu ý im lặng.

"Là vậy à?!"

Khổng Tuyên nở một nụ cười bí hiểm. Cũng không biết trong lòng mưu tính cái gì.