Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 92 : Hiên Viên




Chap 92 : Hiên Viên

Đế Á nhắc nhở hắn phải phong ấn lại lực lượng. Xác phàm làm vỏ chứa nguyên thần của ma hoàng rất không ổn, sơ sảy chỉ cần một ít linh lực vận chuyển liền có thể rách toác ra bất cứ lúc nào.

Thái Nhất thu nhỏ Hỗn Độn chung rồi treo nó lên vành tai như một chiếc khuyên. Dùng áp chế tạm thời chắc không vấn đề gì, dù sao hắn không định ở trong cái xác xấu xí này quá lâu.

Đoạn sau bọn họ vào trấn, lần đầu đi hiên ngang giữa đường như thế làm cho Đế Á rất phấn khích, đôi mắt tròn xoe đảo nhìn xung quanh, tình cờ đi qua một cái tửu quán, mùi thơm của rượu thịt bên trong bay ra, nó nhất định vòi vĩnh hắn ghé vào.

Thái Nhất đưa tay vào ngực áo kiểm tra thì phát linh thạch mang theo đã tiêu cạn trong mấy hôm nay.

"Sư di, chúng ta hết thứ để trao đổi với người ta rồi. Chịu khó đi."

"Dùng huyễn thuật biến ra là được mà. Ở cái chỗ này cũng không có người tu hành. Ai biết chứ?" - Đế Á dùng chân cào cào mấy hòn đá cuội dưới đất, chúng hóa thành một đống linh thạch.

"Không được."- Hắn lập tức từ chối, đường đường là yêu hoàng, lý nào lại dùng thủ đoạn này gạt phàm nhân. Thái Nhất túm gáy Đế Á xách lên như xách con mèo bình thường mặc cho nó giẫy giụa.

Mà nhất cử nhất động của bọn họ bị người ta theo dõi, kẻ này vô tình nhìn thấy cảnh hắn sát nhập nguyên thần trong rừng nên đã bí mật bám theo tới tận đây.

Theo trí nhớ của chủ nhân t·hi t·hể, Thái Nhất ra khỏi trấn tiến vào con đường vắng vẻ ở giữa cánh đồng lúa mênh mông, cạnh bụi tre là một căn nhà gỗ xiêu vẹo, có cảm giác chỉ cần một cơn gió lớn thì cả ngôi nhà nhỏ sẽ phân rã bay tứ tán khắp nơi.

Hắn quan sát một lúc rồi đi vào trong tìm ông lão nông phu. Ngoài mùi gỗ mốc thì căn chòi còn bốc lên mùi gì đó rất kinh khủng, Thái Nhất giơ tay che mũi bước ra phía sau liền nhìn thấy một cái xác c·hết khô khốc nằm cạnh bếp, cơ thể gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Trên cái bàn gỗ cạnh đó là bát cháo lạnh ngắt từ lúc nào.

"Thứ này không ăn được à? Ông ta c·hết đói..." - Đế Á nhảy lên bàn, đưa mắt nhìn xung quanh bát cháo, trông không giống như đã bị ăn miếng nào.



Thái Nhất lúc này mới lấy từ trong tay nải ra cái áo ấm đắp lên cỗ thi hài lạnh ngắt của người nông phu. Coi như giúp chủ nhân cơ thể hoàn thành tâm nguyện. Hy vọng hai phụ tử gặp lại nhau ở hoàng tuyền.

"Đúng là sống lâu một chút chuyện gì cũng có thể nhìn thấy." - Thiếu niên bám theo bọn họ tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi kinh ngạc nên đã quyết định lộ diện, đứa nhóc không có vẻ gì là sợ hãi, giọng điệu còn pha chút châm chọc.

Thái Nhất định động thủ thì lại phát hiện kẻ kia chỉ là một tên nhãi ranh, theo kinh nghiệm âm thầm đánh giá lại tình huống, đối phương biết hắn là yêu tộc mà dám bám theo, còn có can đảm lộ mặt nói chuyện thách thức.

Phàm nhân bình thường thấy yêu tộc sẽ hận không thể mọc thêm mấy cái chân nữa để chạy cho lẹ.

Mặt mũi thanh tú, ngũ quan bắt mắt, trên lưng còn giắt theo thanh kiếm.

Ể?! Sẽ không phải lại là thiên mệnh chi tử đi? Hệ thống muốn chơi c·hết hắn sao? Một đại đạo thánh nhân chưa đủ à?!

Đế Á bên cạnh cảm nhận được nguyên thần của hắn xung động mạnh. "Sư điệt ngươi đổ nhiều mồ hôi vậy. Có sao không?"

Hắn hiện tại thì không sao. Nhưng lát nữa thì không biết...

Hỗn Độn chung lắc lư. Tinh thần hỗn loạn sẽ khiến ma khí rất khó kiểm soát, thức hải rung chấn một hồi.

Hắn cố tỏ ra ổn rồi trò chuyện thật hòa nhã với đối phương, giải thích bản thân thấy con trai ông ta c·hết thảm còn có tâm nguyện chưa hoàn thành mới mạo hiểm đến đây giúp.

"Yêu tộc cũng có người tốt kẻ xấu, ngươi chính nghĩa như thế chắc sẽ không làm khó bọn ta chứ?"



Đối với bọn thiên kiêu thánh mẫu, mấy câu từ ca ngợi sáo rỗng luôn có tác dụng.

"Ô!" - Đứa trẻ quả thật rất bất ngờ, dù đã theo dõi và nhìn thấy toàn bộ hành động của họ từ đầu nhưng theo thông thường thì mấy tên yêu quái thấy nhân tộc đều sẽ phát tiết muốn đánh nhau, việc đối phương quá ''biết điều'' làm y không quen và có chút bối rối.

Nhưng quan sát một hồi thiếu niên nọ vẫn quyết định tin tưởng vào trực giác của mình. "Sư tôn ta bảo vạn vật có linh, tu hành không dễ. Ngươi đã không hại người ta dĩ nhiên không làm khó."

"Sư tôn ngươi đúng là chính nghĩa, ngươi cũng vậy, cả nhà ngươi cũng thế, đều là người chính nghĩa. Ta chỉ là một tiểu yêu vô hại, cho nên không tiện ở chỗ của nhân tộc lâu. Cáo từ." - Thái Nhất nhẹ nhàng thở ra. Thà chịu nhục né lầm còn hơn đụng phải con trời. Vội vội vàng vàng ôm mèo lượn đi.

"Khoan đã!" - Thiên niên cưỡi lên thanh kiếm đuổi theo, trong nháy mắt liền chặn trước mặt. "Ta cảm nhận được vùng này có đại yêu xuất hiện, ngươi có biết hắn đang ở đâu không?"

Nhân lúc đối diện với nhau, một tia thần niệm từ mắt hắn nhanh như cắt quét qua toàn thân thiếu niên.

Thái Nhất chớp mắt mấy cái, sau khi nhìn thấy linh khí vận chuyển trong người đứa nhóc đã sém chút chửi thề. Vậy mà là đại La kim tiên?! Nhân tộc bây giờ toàn quái vật chạy đầy đường thế này à?

Thái Nhất : "Chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này cũng có đại yêu sao?"

"Ta nghe các vị trưởng lão nói thế nên mới đến tìm hiểu, à ta họ Công Tôn, gọi Hiên Viên, ngươi tên gì?" - Thiến niên nhìn hắn.

"Công Tôn Hiên Viên?!" - Thái Nhất nhăn mặt, còn ai có thể xui xẻo hơn hắn không? Chỉ là đi trải nghiệm nhân gian lại đụng độ nhân hoàng tương lai.

Hiên Viên cảm thấy có hứng thú với hắn cho nên đã thuyết phục đối phương theo mình đi gặp sư tôn, y kể người sư tôn này tuy là vu tộc nhưng đặc biệt rất yêu hòa bình thích giúp đỡ người khác. Bất kể đối phương tộc nào.

Vu tộc có thể làm thầy của nhân hoàng, yêu hòa bình?? Cái tộc man di đó mà yêu hòa bình, nghe đến đây Thái Nhất mạnh dạn đoán sư tôn thằng nhãi này là con rể mình vì ngoài nam chính ra không tên vu tộc nào dở hơi như thế.

"Không cần đâu. Cáo từ."



Dứt lời hắn đã mang Đế Á truyền tống đi.

Cả hai sau đó ngồi nghỉ ở cạnh bờ sông, Thái Nhất vẫn chưa tiêu hóa nổi toàn bộ chuyện vừa rồi, Hiên Viên có vai trò gì không? Quan trọng hơn tại sao hắn lại gặp y? Mọi sự tương ngộ đều có một ý nghĩa nhất định, chả lẽ lần này mình sẽ gây thù với nhân hoàng.

Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn đề nghị tiểu sư di nốt hôm nay trở về ma giới còn bản thân sẽ đi Thái Âm tinh chăm con gái và bế quan hai trăm năm.

Đế Á tất nhiên phản đối, Thái Nhất đề cập đến thân phận của ma tu của cả hai có thể đã bại lộ bởi tên nhóc kia.

Thái Nhất : "Một đồn hai, hai đồn mười, tới khi cả trấn biết thì thiên đạo sẽ tìm tới. Tốt nhất là 200 năm sau chúng ta gặp lại."

Đế Á nghe vậy chỉ đi ra chỗ nắng nằm thư giản mà không nói thêm gì. Trong lòng nó đột nhiên có ý nghĩ chỉ cần bọn người đó im lặng là có thể tiếp tục ở lại đây chơi.

Lúc đó hắn không nghĩ chính những lời vô tình này sẽ gây nên hậu quả tàn khốc.

Tranh thủ lúc hắn đang chữa trị lại vết rách trên nhục thể phàm nhân, Đế Á trong lốp mèo lặng lẽ quay trở lại thị trấn nọ.

Chẳng biết qua bao lâu, mùi máu tanh theo gió thổi qua.

Thái Nhất có linh cảm không lành giật mình nhìn sang bên cạnh, hắn nhẹ lòng khi Đế Á vẫn trong tầm mắt, nằm trượt dài trên tản đá thở khì khò theo nhịp.

Đế Á mở mắt ra, miệng ngoáp ngủ. "Có chuyện gì thế?"

Thái Nhất : "Ta cảm nhận được luồng âm khí rất nặng gần đây, còn có vô số tiếng than khóc của oan hồn."

"Vậy sao?" - Đế Á liếm bàn tay nhỏ rồi cọ lên đầu như một con mèo thông thường, cẩn thận giấu đi cái đuôi dính máu dưới bụng.