Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 82 : Bí Quyết Canh Mạnh Bà.




Chap 82 : Bí Quyết Canh Mạnh Bà.

Cầm cự không được lâu, đại thái tử bị đám thiếu niên phản công lại. Ngay trong lúc cậu ta sắp sửa ăn hành thì Khâm Nguyên yêu thần bên trong đi ra, trên tay cầm một bản danh sách dài.

"Đánh xong chưa? Quân doanh hay là cái chợ?" - Ngó thấy tên nhóc dám tranh dành Quỷ Xa với mình bị áp chế nằm sấp xuống đất không thể cựa nguậy, Khâm Nguyên hả hê vô cùng, tiểu tử thúi nhà ngươi đòi l·àm t·ình địch với lão tử. Vừa lắm.

"Bái kiến yêu thần đại nhân."

Mọi người hành lễ, cả Thái Phi và thập đế tử cũng không ngoại lệ, từ hôm nay bắt đầu cuộc sống trong quân ngũ, yêu thần chính là cấp trên của họ.

"Bẩm yêu thần, hắn gây rối trước, ngang nhiên chen ngang chỗ bọn ta xếp hàng, xin yêu thần minh giám." - Tên nhóc mặt mài nhem nhuốc, dáng vẻ có chút mảnh mai đang ngồi trên lưng của đại thái tử nói lớn.

Đại thái tử : "Đủ rồi nha, cả phụ thân ta cũng chưa bao giờ đánh ta cái nào đấy, Khâm Nguyên thúc thúc, mau lôi tên tiểu tử này lăng trì xử trảm."

"Khụ khụ..." - Khâm Nguyên chớp mắt liên tục, đồng thời ho vài tiếng làm ám hiệu.

"Đại nhân, người quen y sao?"

Vô số lời xì xầm không hay được dịp rộ lên. Họ kháo nhau Đế Hoang gọi Khâm Nguyên là thúc thúc thì ắt hẳn là con cháu của vị yêu soái nào rồi, y vừa hống hách lại còn sở hữu pháp bảo tốt.

Anh Chiêu mặt đầy khó xử, Đế Tuấn có căn dặn không được để mọi người biết thập đế tử cũng tham gia huấn luyện để đảm bảo công bằng và không ai cảm thấy được thiên vị.

Một mặt Đế Tuấn rất có lòng tin vào con mình, dù không dùng danh xưng thái tử chống lưng thì dựa vào thực lực chúng cũng có thể đứng đầu kỳ huấn luyện.

"Cháu của người chị dâu thứ ba bên họ ngoại, bà con xa của ta." - Khâm Nguyên gật đầu. "Có điều ta sẽ không thiên vị đâu, chen ngang hàng, ngươi có lỗi."

Đế Hoang nhìn Khâm Nguyên không chớp mắt. Một bên bản thể là quạ, một bên là Ong, nói thành họ hàng được cũng thật là bái phục, cư nhiên hắn vẫn tức anh ách tại sao y không cho đám người kia biết mình là thái tử.

Khâm Nguyên nhìn quanh tìm cứu viện, may có thập thái tử. Cậu ta hiểu ý tìm đến thiếu niên đang ngồi trên lưng huynh trưởng mình để giảng hòa.

Thập thái tử : "Huynh đệ, đại ca của ta sai, nể tình sau này chúng ta đều là đồng môn huynh đệ, ngươi bỏ qua cho huynh ấy cho được không?"

Người thiếu niên kia nghe vậy vội vàng buông tay. "Được, chuyện này xem như chưa từng xảy ra."



Mà Đế Thập cũng nhanh nhẹn bước đến đỡ Đế Hoang, bất ngờ bị y hất tay ra. "Không cần!"

Thập thái tử : "Đại ca còn giận đệ giúp người ngoài sao? Đám thiếu niên này có tài giỏi thế nào thì tương lai cũng thuộc hạ của chúng ta, giờ huynh dùng pháp bảo trấn áp họ chỉ lấy oai nhất thời, sau này khó thu được lòng người."

Nói không giận thì chắc chắn là nói xạo nhưng mà ngẫm lại thấy mấy lời kia rất có lý, Đế Hoang từ từ dịu xuống cơn nóng.

"Như Đông Hoàng thúc không phải tốt hơn sao? Ai không phục đánh cho hắn lăn lê bò lết luôn."

"Huynh thật là... Tính tình không tốt tý nào. Không thu lòng người thì khó cầm thiên hạ lắm." - Thập thái tử lắc đầu, bàn tay níu nhẹ tay của đại hoàng huynh kéo xuống phía dưới tìm chỗ xếp hàng.

Đại thái tử : "Phiền phức! Đệ làm chánh thiên đế như phụ hoàng, thu lòng người chừa phần đệ, chín người bọn ta giúp đệ giữ thiên hạ thái bình như hoàng thúc. Làm người xấu."

"Ca..." - Thập thái tử thần sắc ngưng trọng trong giây lát, nhân gian không ít huynh đệ tương tàn vì đế vị, nhiều cái hoàng triều tranh đấu, thâm tình đặt cùng bàn cân với quyền lực còn nhẹ hơn một sợi lông hồng. Xuyên thành yêu tộc thái tử, hắn chưa từng hy vọng nhiều vào tình thân.

Chỉ cầu không bị đám huynh đệ chém g·iết tranh vương vị cho đến khi Xạ Nhật kiếp kết thúc đã là đại phúc rồi, cho nên khi nghe mấy lời này từ huynh trưởng, đầu óc trở nên trống rỗng.

Kẻ nào nói yêu tộc vô tình bước ra đây!

Thập thái tử : "Cho đệ làm thiên đế? Nhưng huynh là con trưởng mà."

Nhị thái tử : "Có gì mà đệ kinh ngạc dữ vậy, chúng ta sinh cùng một mẹ, đế vị của đệ hay của bọn ta đều như nhau. Tu vi, thiên phú... Cái gì đệ cũng giỏi hơn, đệ làm thiên đế là chuẩn rồi."

"Các huynh thật sự nghĩ vậy?"

Đại thái tử : "Đừng nói là đế vị, sau này lỡ như.. Ta nói là lỡ như thôi nha, có họa sát thân cũng để ta c·hết trước."

Nhị thái tử, tam thái tử : "Đúng vậy tiểu Thập, bọn ta nhất định bảo vệ cho đệ."

Thập thái tử thật sự đã cảm động.

Bản thân từng nhạo báng truyền thuyết gạt người, tốc độ phi hành của Kim Ô hóa hồng thuật miêu tả nhanh hơn gió, tại sao không thể né được xạ nhật thần tiễn? 10 cái mặt trời c·hết hết 9, quá vô lý! Kim Ô đứng yên cho người ta nhắm bắn à?

Giờ thì trở thành người trong cuộc đã minh bạch phần nào nguyên nhân, không phải là chạy không kịp mà rất có thể là không muốn bỏ lại huynh đệ của mình.



Thái Phi mỗi ngày gieo quẻ bói, kết quả chỉ có một. Chín cái biểu ca thần hồn phi tán. Có điều nàng cũng không vì thế mà từ bỏ, nhất định có cách nào đó sẽ thay đổi được tương lai.

Huỳnh!!

Huỳnh!! Huỳnh!!

Thánh quang bên dưới đại địa chiếu sáng xuyên qua vô tận tường vân. Từng tấc đất bốc lên hỉ khí ngút trời.

"Thiên đạo tại thượng, ta là vu tộc Hậu Thổ, cảm ứng thiên địa còn có khiếm khuyết, hồng hoang vạn linh sau khi thân vẫn không có chỗ đi về, trầm luân tịch mịch, nay nguyện theo bước phụ thần, lấy Minh Thư và U Minh Phiên làm vật dẫn, thân thể với nguyên thần hòa cùng u minh, mở ra hoàn chỉnh sáu ngã luân hồi! Bổ tu địa đạo."

Ngay sau đó thiên đạo cảm ứng, đất trời hòa cùng lời nguyện.

Vu tộc điện thờ phảng phất bầu không khí ngột ngạt, Đế Giang, Chúc Dung thở dài nhìn ra ngoài, nơi dải hành lang ánh sáng chiếu từ tinh không xuyên thẳng đến Huyết Hải bên trong.

Hậu Thổ ngồi giữa tế đàn, đối diện với Đông Hoàng Thái Nhất, nàng trước khi lên đường gửi lại hắn sợi lông thỏ, bàn tay đầy vết bỏng do tiếp xúc quá nhiều dưới Vong Xuyên.

"Sau này ngươi phải thường xuyên đến thăm ta." - Nàng nhìn hắn. Trên người lột ra Vu tổ chi huyết còn đỉnh đầu phủ xuống thiên đạo chi lực. Cơ thể từ từ phân rã.

Đông Hoàng Thái Nhất đứng dậy thu hồi Minh Thư, nó phân tách ra thành bút phán quan và sổ sinh tử.

Mặt đất chuyển mình mang theo một tòa hoàng huyền cung điện từ dưới vị trí tế đàn xé đất trồi lên, điện cao vạn trượng, đèn lồng treo lủng lẳng xung quanh, U Minh Phiên từ bay lên cắm trên đỉnh huyền cung, có gọi thế nào cũng không trở về.

Lát sau trên đó xuất hiện tấm kim bảng đề mấy chữ lớn "Phong Đô Thành".

Hậu thổ nương nương quá chu đáo, đặc biệt xây một cái cung điện cho người thương.

Bởi vì U Minh Phiên thuộc sở hữu Thái Nhất, vừa rồi đưa nó cho Hậu Thổ chứng đạo, muốn không dây dưa tới nơi này cũng hơi khó.

Các vết nứt xung quanh U Minh vực lành lại, gỗ độc mộc nằm lăn lóc bên bờ sớm đã biến thành cây cầu ba tầng bắt ngang qua Vong Xuyên.



Thái Nhất đi tới chỗ Âm dương thạch vỡ nát, phục hồi hình dạng cho nó, viết lên ba chữ Tam Sinh Thạch.

Các linh hồn đã bắt đầu tiến vào U Minh giới, đoạn đường hắn và Hậu Thổ đi lúc đầu giờ chính là Hoàng Tuyền lộ, từng đóa hoa tỏa sáng rực hai bên lối đi.

Khi mọi thứ đã gần như đi vào quỹ đạo của nó thì hắn phát hiện rất nhiều âm linh chần chừ chưa đi qua cầu để vào sáu ngã luân hồi.

Không phải bọn chúng không muốn đầu thai đó chứ?

Đông Hoàng Thái Nhất. "Các ngươi bước qua cầu là có thể đầu thai rồi. Nguyên do gì còn ở đây than khóc?"

Hóa ra dưới sông có thủy quái nuốt linh hồn, chúng không dám qua. Nhìn kỹ lại không phải ai xa lạ, chính là con Ác Xà q·uấy r·ối họ ban đầu, nó quấn quanh chân cầu Nại Hà nhìn lên.

Ác xà nói rằng từ khi mở linh trí đã có một sứ mệnh đặc biệt, phàm là ác hồn đi qua đây, nó đều ăn sạch, một lỗi lầm nhỏ cũng không bỏ qua.

Nam chính : "Mấy cái đại tội ác linh bị U Minh Phiên thôn phệ hết rồi, đa số ở đây toàn n·gười c·hết oan, đừng chậm trễ nữa, tránh ra cho người ta đi đầu thai."

Ác xà. "Vậy dám hỏi đại nhân, ai dám đảm bảo những cái linh hồn này khi sống lại không tìm những kẻ thù của mình kiếp trước để báo oán?"

"Cái này!!!... Nhạc phụ?! Người thấy sao?" - Nam chính hỏi ý Thái Nhất, hắn cũng gật đầu tán thành. Đúng là không ai đảm bảo đám vong hồn đó sẽ bỏ qua ân oán kiếp trước.

Có cách gì để những cái vong linh này quên hết đi chuyện kiếp trước?

Mạnh Bà thang? Không lẽ phải đi tìm Mạnh Bà rồi thuê bà ta về nấu canh? Nhân gian rộng lớn, rảnh dữ thần chạy đi tìm Mạnh Bà, hắn còn phải lo chuyện vu yêu chiến đấy.

Thái Nhất. "Này, ở đây còn ai khác ngoài ngươi?"

Con ác xà khẳng định ngoài Luân Hồi Tử và nó ra chẳng còn ai nữa cả.

Thái Nhất : "Vậy có thứ nước gì hay món ăn gì mà nuốt vào có thể quên hết mọi chuyện không?"

"Nước bọt của ta, uống một ngụm là sẽ không còn nhớ gì nữa."

Nam chính nhăn mặt. Thấy mà ghê.

Như để chứng minh lời mình nói, nó nhổ ra một bãi nước bọt màu xanh lè.

"Ta nói thật đấy! Nước bọt của ta uống 1 giọt sẽ quên hết những người đã gặp, 2 giọt sẽ quên luôn bản thân là ai, 3 giọt hoàn toàn không nhớ gì nữa."

Đông Hoàng Thái Nhất giơ tay gọi một cái linh hồn lại gần rồi bảo y uống cái thứ nước xanh lè đó thử. Linh hồn kia hoang mang ra mặt. Giờ hối hận không đi đầu thai nữa có được không?