Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 71 : Mỹ Tửu.




Chap 71 : Mỹ Tửu.

Xác định Đông Hoàng Thái Nhất có thể nhìn thấy lực lượng kia, người bí ẩn mang ra một quyển Minh Thư, thứ này quả nhiên có cảm ứng. Lần trước nó phản ứng với Hậu Thổ, đáng tiếc nàng ta chỉ mới bước chân vào chuẩn thánh.

Gã đi theo quan sát tìm thời cơ thích hợp để dụ dỗ hắn như kế hoạch đã sắp đặt sẵn với Hậu Thổ. Vẫn lấy hai chữ chứng đạo làm mồi câu, khiến cho đối phương cam tâm tình nguyện mang đạo hạnh cả đời hòa cùng Minh Thư, tạo ra hoàn chỉnh lục đạo luân hồi.

Tới đây thì còn ai khác ngoài Luân Hồi Tử, thời gian của y không còn nhiều. Cỗ lực lượng trôi nổi trong huyết hải do oán khí của sinh linh vạn tộc c·hết đi tích tụ lại từ thuở mở đất khai trời, đại chiến vu yêu, tộc nhân hai tộc bỏ mạng tăng đến nổi thiên địa cũng khó mà chứa hết.

Không sớm đem đi xử lý thì với đám quỷ hồn này chúng sẽ làm điên đảo trật tự hồng hoang, ma tu sĩ cũng sẽ dựa vào đó quật khởi, vu yêu chưa xong, thiên địa có thể gánh thêm một hồi kiếp nạn mới.

Có điều nằm mơ cũng không nghĩ tới sở dĩ Thái Nhất nhìn thấy cỗ lực lượng kia không phải do hắn có duyên mà vì trên người có mang theo một cái pháp bảo tương tự Minh Thư, đó là U Minh Phiên dệt từ sợi tơ của Ma Tác Quỷ Tằm. Thu thập đủ chín vạn oán hồn sẽ tác dụng hiệu triệu vạn ma.

Còn Minh Thư phản ứng do nó đang run sợ chứ không phải hắn phù hợp với luân hồi đạo.

Đi hết con đường tăm tối, ánh sáng từ những ngọn đèn u ám của Tu La địa cung sau lớp sương đen mờ nhạt hiện ra.

Tường thành rêu phong cũ rích, các dòng dung dịch ố vàng chảy loang lỗ dọc các khe nứt trên bề mặt đá tản, vài chỗ nhô ra các đoạn xương trắng hếu. Cửa chính treo đầu lâu của một con hung thú lớn, lối đi trang trí kì quặc bằng hàng ngàn cái đầu lâu xâu lại thành chuỗi.

Bước vào bên trong vô số căn phòng y hệt nhau đan xen như mê cung, vách tường cháy lên ngọn lửa màu tím quỷ dị, khiến người ta dễ liên tưởng đến mấy lâu đài s·át n·hân trong phim kinh dị phương tây.

Vài người trong tu la tộc bê những hũ máu tươi đi ngang, nhìn thấy bọn họ liền nét sát tường cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Bên trong mỗi hũ là một viên Hồng Huyết Châu đỏ au.

Minh Hà : "Đông Hoàng, yêu sư. Mời." - Theo hướng tay của tu la giáo. Căn phòng sáng sủa khác xa với phần còn lại của nơi này. Trên đó bày một bàn tiệc đầy đủ mỹ vị.

Thiết Phiến tươi cười. "Xin phép Đông Hoàng, th·iếp và phụ thân vào trong chuẩn bị thịnh yến."

Thái Nhất : "Công chúa cứ tự nhiên."



"Này." - Nhìn theo hai cha con Minh Hà đi vào trong, Côn Bằng cẩn thận nhắc nhở. "Ta để ý ánh mắt Minh Hà với con gái hắn nhìn đệ lạ lắm."

"Không sao đâu. Thực lực của hai chúng ta liên kết lại lật trời còn được." - Đông Hoàng Thái Nhất chỉ lo nhìn theo đám người hồi nãy, tự hỏi những cái hũ máu đó có phải để luyện Huyết Thần Tử không? Hồng Huyết châu bỏ vào có tác dụng gì?

Côn Bằng cầm đủa lên nhập tiệc. "Ừm thì ta nhắc đệ vậy thôi. Chậc! Thực đơn ở dưới này phong phú thật... Đây là món gì?"

Thái Nhất gọi một tên Huyết Thần Tử lại gần để moi thông tin, tuy nhiên đối phương vô cùng kín miệng.

Thái Nhất : "Mấy hủ máu đó lấy từ hung thú sao?"

"Bẩm Đông Hoàng, tiểu nhân không biết." - Y cúi đầu.

Hay là bắt đầu hỏi những chuyện nhỏ nhặt trước để hắn buông bỏ cảnh giác trước?!

Thái Nhất : "Ngươi biết cái gã Huyết Thần Tử theo bảo vệ cho Thiết Phiến công chúa không? Hắn chắc mạnh lắm nhỉ?"

"Thần chỉ biết ngài ấy rất mạnh thôi, còn những việc khác thì chịu."

"Được rồi! Ngươi lui." - Khá thất vọng khi tên này cái gì cũng không tiết lộ, chỉ là con rối không có nguyên thần mà còn thông minh tới mức chọn lọc thông tin để nói. Càng lúc hắn càng muốn tìm hiểu cách Minh Hà luyện và điều khiển chúng.

Côn Bằng. "Ăn chút gì đi. Đồ ăn ở đây không tệ đâu."

Thái Nhất : "Của huynh hết. Đệ không nuốt nổi Chương Lang tộc."



[ Dành cho đạo huynh nào chưa biết thì con gián trong tiếng trung là Chương Lang, đọc khá giống Cường Lang - Anh Cường, giới trẻ gọi vui là tiểu Cường.]

"Chương Lang tộc?" - Côn Bằng dừng đủa, mặt mài tái nhợt.

Trong khi đó ở trong tư phòng, Thiết Phiến công chúa đang hối thúc thị nữ trang điểm cho mình thật xinh đẹp. Nàng coi hôm nay giống như ngày được xem mắt.

"Phụ thân, thấy con gái có phải rất xinh đẹp không?"

Minh Hà : "Đương nhiên, con gái ta là số 1."

Bỗng Thiết Phiến nhớ tới bảy thiên nữ ban nãy thiên đình tặng cho Minh Hà, họ đẹp đến nổi nàng nhìn thấy còn mê huống chi nam nhân, nhưng mà Đông Hoàng Thái Nhất mang họ đi tặng chứng tỏ mỹ nhân xung quanh hắn nhiều không đếm nổi, nghĩ đến đây sinh ra đau lòng mà làm nũng với cha mình.

"Phụ thân, người nói con và bảy nàng thiên nữ lúc nãy, ai đẹp hơn? Phải thật lòng."

Minh Hà khôn khéo từ chối trả lời. Dung mạo mấy nàng thiên nữ tính là gì so với hai bóng hồng từng bên cạnh Đông Hoàng Thái Nhất, phượng tộc công chúa hay là Thái Âm tiên tử đều xinh đẹp vang danh hồng hoang, đem họ so với con gái y thì cũng chênh lệch quá rồi.

Minh Hà. "Chẳng lẽ nhất định phải là hắn?"

"Đúng vậy" - Nàng gật đầu liên tục. "Không lấy được chàng con sẽ ở vậy cả đời."

Huyết Thần Tử gợi ý rằng yêu tộc coi trọng nhất là mặt mũi cho nên muốn cưới thì chỉ còn cách gạo nấu thành cơm rồi bắt Đông Hoàng chịu trách nhiệm. Thiên đế Đế Tuấn muốn liên minh, khó mà từ chối hôn sự này.

Minh Hà nộ thuộc hạ, con y là nữ nhân, làm vậy coi sao được, không ngờ Thiết Phiến nghe qua liền đồng ý luôn.

Minh Hà : "Không ổn đâu con ạ, hắn sẽ không chịu đâu."

Nàng ta trợn mắt. "Chúng ta có rất nhiều xuân dược mà?!! Là hắn không chịu hay là người không muốn giúp con đây."



Đường đường là giáo chủ, làm vậy hình như hơi bỉ ổi, có điều thấy nét mặt vui sướng của con gái, y không nỡ từ chối.

Trách ngươi xui xẻo bị con gái ta nhìn trúng vậy. Tu la tộc rất có sở trường về mặt t·ình d·ục, xuân dược mà bọn họ chế ra thần tiên cũng thành cầm thú, cạnh tranh rất khá trên thị trường với xuân dược của hồ tộc.

Bàn bạc xong xuôi Minh Hà lấy ra một chai xuân dược nhỏ xíu rồi hòa bốn giọt chia đều vào hai bình rượu quý, lắc lên trước khi mang ra dùng.

Thiết Phiến công chúa tỏ ra lo ngại, bình rượu to như thế mà mỗi bình chỉ có hai giọt thì liệu có ổn không?

Minh Hà cười lớn, giải thích thứ này chỉ cần hít thôi cũng khiến người ta nổi hứng, một giọt có thể vận động bảy bảy bốn mươi chín ngày. Y cho tận 2 giọt, không cần lo.

Nói xong Minh Hà giáo chủ cầm ra hai bầu rượu thơm nức mũi bước ra bàn tiệc, Thiết Phiến công chúa vận trên người bộ y phục đầy nóng bỏng, nàng dùng mảnh khăn mỏng che ngang mặt, cùng mười mấy tu la mỹ nữ cầm quạt ra đại sảnh nhảy múa một điệu vô cùng đẹp mắt.

Minh Hà : "Để Đông Hoàng đợi lâu, Yêu sư đâu rồi? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"

"Yêu sư đi ngắm cảnh, tý trở lại ngay ấy mà." - Hăn nhịn cười nhớ lại cảnh Côn Bằng móc họng ói ra từ nãy giờ.

Rượu vừa khui ra, mùi hương ngào ngột lan tỏa trong không khí, Đông Hoàng Thái Nhất từng nếm qua không biết bao nhiêu mỹ tửu nhưng giờ cảm thấy hết thảy đều xách dép cho hai bình rượu này.

Minh Hà : "Đông Hoàng, uống với ta vài chén nha, rượu này không thua gì thiên tửu trên trời đâu."

"Nếu giáo chủ có lòng như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh." - Hắn nuốt nước bọt ừng ực nhưng vẫn nâng cao cảnh giác.

Côn Bằng từ ngoài bước vào, vì ói hết toàn bộ những thứ đã ăn ra nên trong bụng không còn gì cả, thấy rượu thơm trên bàn liền bê chén uống cạn. Thái Nhất muốn cũng không ngăn lại kịp.

Hắn nhắc khéo rượu này do đích thân giáo chủ tu la mang ra, Côn Bằng hiểu ý, ngoài mặt giả vờ xem mỹ nhân nhảy múa, bên trong vận khí kiểm tra nhục thân rồi ra dấu an toàn không có độc.

Thấy Thái Nhất còn chưa chịu uống, Minh Hà cầm lên uống trước, hắn liền ngỏ ý muốn đổi chén. Y vui vẻ chấp nhận. Đổi thoải mái đi, kiểu gì cũng dính.