Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 70 : Trong Lòng Huyết Hải.




Chap 70 : Trong Lòng Huyết Hải.

Tu La địa cung nằm ở vùng sâu nhất bên trong lòng Huyết Hải, theo lệnh của Minh Hà, Huyết Thần Tử tràn ra nhiều không đếm nổi, trên tay cầm đao, cầm chùy hừng hực khí thế như đánh trận.

Đi theo sau là một đám tu la ba đầu sáu tay, hình thể cao lớn, đoán chừng bọn này chỉ cần vươn vai đứng thẳng tựa hồ có thể cao chạm đến sao trời, tên cao nhất trên lưng vác theo cái bồ đoàn, Minh Hà mang đôi mắt hình viên đạn ngồi ở giữa.

Phía trên bầu trời có ngũ sắc tường vân, chim chóc vờn quanh, vẻ đẹp chiều tà vô cùng diễm lệ.

Trên các tầng mây, tám trăm thiên tướng tháp tùng đứng đợi lệnh, yêu tộc chiến kỳ tung bay trong tiếng trống trận, thiên nữ xinh đẹp như hoa ôm quạt đứng hầu bên cạnh Đại Nhật thần xe.

Ngồi trên xa giá, Thái Nhất nhẩm đếm, đối phương kéo ra ít nhất là mười mấy vạn con rối, hắn đi ngoại giao chỉ mang theo 800 thiên binh.

"Minh Hà! Lần này ta đến thay mặt yêu tộc kết minh, ngươi kéo cả cung ra nghênh tiếp như thế cũng phô trương quá rồi."

Minh Hà lão tổ chỉ thiên mắng lớn. "Lăn cho lão tử!! Đông Hoàng Thái Nhất nghe cho rõ đây, ta thà kết minh với heo cũng không kết minh với các ngươi."

Còn đang lo không biết làm sao, nghe Huyết hải chi chủ cự tuyệt đề nghị tự nhiên làm Đông Hoàng Thái Nhất nhẹ nhỏm.

Căn bản hắn cũng đâu có muốn, luân hồi lập lúc sau sẽ chiếm cứ một phần Huyết Hải, mấy vụ t·ranh c·hấp đất đai chỉ có một kết cục là đập nhau u đầu, trước sau gì cũng là kẻ thù kết minh làm quái gì cho tốn lễ vật.

Thái Nhất. "Nếu ngươi đã nói vậy thì... Chúng ta về. Bạch Trạch. Thu binh."

Bạch Trạch :

"Điện hạ! Chúng ta phụng mệnh của thiên đế đến đây, tay không ra về, ít nhiều cũng bị trách phạt, với lại...." - Y nói nhỏ với hắn. "Điện hạ đích thân cầu minh mà bị đối phương từ chối, hồng hoang vạn tộc cười vào mặt người cho mà coi."

Nghĩ lại thấy có lý, hắn quay qua hỏi ý Côn Bằng. Chuyện gì cũng đến tay. Yêu sư Côn Bằng chỉnh lại y phục, ung dung bước lên đàm phán.



"Minh Hà đạo hữu, ta thực lòng khuyên ngươi hãy nghĩ cho đại cục, yêu tộc và atula tộc kết minh, người có lợi nhiều nhất là ngươi."

Minh Hà : "Lỗ tai ngươi hỏng hả? Ta nói không là không!" - Y nhướn mài khi dễ, có mang trâu chín sừng, thuồng luồng chín vảy cũng không lây chuyển được, nhưng mà trong lòng lại hiếu kỳ muốn nhìn xem thiên đình mang đến cái lễ ra mắt gì.

"Ngươi đâu! Dâng lễ." - Ta không tin có kẻ chê kim tiền. Côn Bằng nhếch mép.

Hắn vỗ tay ba cái. Một tấm lụa đỏ bung ra từ trên mây trải xuống thành lối đi, thiên binh thiên tướng vác theo mấy hòm linh thạch thượng phẩm, pháp bảo cao cấp.

Lụa là châu báu, tiên đan, bí tịch nhiều không tả, kim ngân thần thạch từng khối được khiêng xuống nhìn hoa cả mắt.

Thành thật mà nói, số lượng lễ vật này phổ thông cường giả có đi thu gom cả đời cũng không dễ gì mà có.

"Không hổ danh thiên đình, ra tay hào phóng như thế." - Minh Hà phi thân khỏi bồ đoàn đi đến chỗ mấy rương lễ vật. "Có điều muốn ta giúp các ngươi đánh vu tộc thì nhiêu đây có phải ít quá rồi không?"

Đông Hoàng Thái Nhất cười khảy. "Đương nhiên phần hấp dẫn nhất luôn ở sau cùng."

Lời vừa nói xong, bảy nàng thiên nữ đứng hầu cạnh xa giá phi thân xuống quỳ trước mặt Minh Hà. Y mơ hồ chưa hiểu.

Côn Bằng :

"Đạo hữu, mỹ nữ đều là liên hoa trong Dao Trì, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt vạn năm mà hóa hình. Thể chất cực tốt. Dùng làm lô đỉnh không chê vào đâu được."

Minh Hà bước tới, bàn tay trượt trên da thịt trắng nõn của bảy mỹ nữ được dâng tặng, kèo này mà từ chối thì tiếc quá. Y bấy giờ mới dẹp bỏ ác cảm để nghiêm túc suy nghĩ về chuyện kết minh.

Atula nghiệp lực chỉ đứng sau ma tộc, đừng nói là giao du, hầu hết các tộc đàn khác đều tránh xa vì sợ bị vạ lây, cho nên chỉ có thể chui rúc ở dưới Huyết hải để tránh bị thiên đạo dòm ngó.

Vô duyên vô cớ yêu tộc muốn kết minh cùng bọn họ, thiên đình đang mưu tính cái gì.



La Sát công chúa vô cùng quan tâm quyết định cuối cùng của Minh Hà, kết minh với yêu tộc sẽ có cơ hội thường xuyên lui tới thiên đình. Cơ hội tốt để bồi đắp tình cảm với Đông Hoàng Thái Nhất. Chuyện tốt như vậy không thể để lão cha phá hư được.

"Phụ thân, người đồng ý đi, chúng ta cũng có mất mát gì đâu?"

Minh Hà : "Con gái đừng vội, ở đâu ra chuyện tốt trên trời rơi xuống? Yêu tộc toàn dùng lợi ít nói chuyện sao tự nhiên đổi tính đòi kết minh với chúng ta chứ? Cha thấy chắc chắn là có âm mưu."

"Người đa nghi quá... Biết đâu cầu minh chỉ là cái cớ..." - La Sát công chúa đỏ mặt. "Nói không chừng là muốn cầu thân."

Minh Hà vẫn còn mơ hồ. "Cầu thân???? Nhưng cầu thân ai mới được?"

"Đương nhiên là con rồi! Cha nghĩ huynh ấy muốn cưới cha à?"

Minh Hà : "Vậy.... Con gái, ý con thế nào?"

La Sát công chúa bày tỏ chuyện hôn nhân do phụ mẫu quyết định. phận làm con gái không có ý kiến. Nhưng Minh Hà mà từ chối thì nàng ta sẽ tuyệt thực. chưa hết! Tiện tay đốt Tu La địa cung để b·iểu t·ình.



Côn Bằng : "Minh Hà đạo hữu? Ý ngươi thế nào?"

Minh Hà lão tổ đối diện với 7 mỹ nữ xinh như hoa, nước dãi chảy thành dòng, mà lúc nãy lỡ mồm vạ miệng nói kết minh với heo cũng không kết minh với Thái Nhất, sợ mất mặt, y đề nghị mời bọn họ nhập cung bàn bạc kỹ lại.

"Đây là chuyện lớn, trước mặt nhiều người như thế nói không tiện, thế này đi! Đã đến coi như là khách, ân oán cũ bỏ qua. Mời các vị vào cung từ từ nói chuyện."



Đông Hoàng Thái Nhất : "Thế cũng được. Bạch Trạch! Ngươi đợi ở đây, ta và yêu sư đi là được."

Côn Bằng : "Ta muốn đợi cùng Bạch Trạch."

"Không được!"

Mặt biển Huyết Hải rẽ nhánh ra làm hai để lộ ra lối đi thẳng xuống địa cung. Ban đầu rất hẹp, song càng đi thì đường càng mở rộng ra hai bên, tối đen và lạnh lẽo như đi thẳng xuống cửu tuyền, chỉ có tiếng bước chân nặng nề từ đoàn người.

Huuuuu .... Huuuuuu .. Uuuuuu

Tiếng khóc của quỷ hồn đầy thê lương dội ra từ các bức tường nước đen kịn đập vào màng nhĩ của Đông Hoàng Thái Nhất, càng đi sâu vào lòng huyết hải âm thanh rợn người đó càng rõ.

Mỗi lúc một gần, tựa hồ ở cạnh bên tai, chúng cứ rít lên kẽo kẹt làm cho từng thớ thịt trên người hắn co quắc lại, một loại thứ cảm giác hưng phấn bệnh hoạn chạy dọc sống lưng.

"Ô!" - Bất thình hắn dừng hẳn lại, giật mình nhận ra cách đấy mấy giây, trong tầm mắt là khoảng không đen tối vô tận, bây giờ hiện ra xuất hiện 6 luồng ánh sáng quỷ dị mờ nhạt muốn hòa tan vào nhau. Chúng vận chuyện r·ối l·oạn không tuân theo bất cứ trật tự nào.

Tỏ hơn hết là tia sáng màu xanh lam, rồi đến vàng nhạt... Những khối màu còn lại nhảy múa liên tục.

Chúng bắt đầu xích lại gần nhau, hình thành một dòng xoáy có chu vi khổng lồ ngay trên đầu binh đoàn tu la.

"Đệ làm sao thế?" - Côn Bằng kêu lên, đưa tay đỡ lấy vai Thái Nhất.

"Cái gì ở... " - Hắn định chỉ tay về phía cái vòng xoay ánh sáng hỗn loạn thì phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình vô cùng khó hiểu.

"Không!! Không có gì... Chắc do không khí ngột ngạt ở đây." - Thái Nhất liếc nhìn lần nữa rồi tỏ ra bình thường.

Hai cha con Minh Hà nhún vai nhìn nhau tiếp tục dẫn đường. Chỉ có Côn Bằng dừng lại, cẩn thận quan sát vị trí Đông Hoàng Thái Nhất lúc nãy đã nhìn. Dĩ nhiên không có gì ở đó ngoài một màn đen thăm thẳm.

Nhưng nét mặt ban nãy là sao? Chắn chắc hắn đã thấy thứ gì đó mới lộ ra biểu cảm kinh hoàng đó.

Sau khi bọn họ đi khuất, có một cái bóng mờ khoanh tay đứng ngó theo. Hắn ta ngước lên trên, cỗ lực lượng vận chuyển hỗn loạn ngay đỉnh đầu chia làm 6 nhánh.

"Xem ra người có duyên với ta, không chỉ một."