Chap 39 : Tổ Vu Đến Ăn Cưới.
Thu được hoàn chỉnh Đồ Vu kiếm, yêu đế khắc trước cười đầy thõa mãn khắc sau đã trưng ra bộ mặt đâm chiêu, thần khí luyện xong rồi, chỉ còn chuyện thiên hôn. Y nên lựa lời thế nào để nói với Thái Nhất mới tốt.
"Ài!" - Đế Tuấn đặt kiếm lên tay hai tên yêu soái đứng hầu rồi quay qua Thái Nhất đang ngồi bên cạnh.
"Hoàng đệ, chuyện thiên hôn..."
Thái Nhất : "Thiên hôn hả? Đúng lúc ta cũng đang định nói với huynh."
Hắn buồn chán vuốt ve mái tóc trắng của mình, tay phải nâng Nhật Minh kính lên soi.
"Ta cùng Thường Hi không tổ chức hôn lễ, bọn ta muốn nhường công đức phần huynh và đại tẩu."
Nghe vậy Đế Tuấn cảm giác bản thân như trở thành người xấu, thiên hôn ngoài công đức ra còn là chuyện hệ trọng nhất đời người.
Đông Hoàng Thái Nhất ngưng tụ toàn bộ lực lượng đế vương chi khí, ban đầu muốn thay ca ca lãnh hết nhân quả, giờ nhìn y chấp niệm vương quyền sâu như thế, cầm đế vương khí vận không có ý nghĩa gì cả.
Thái Nhất :
"Thiên đế mệnh cách trả cho huynh. Phần Thường Hi, ta sẽ bảo nàng đưa quyền hành thái âm cho tẩu tẩu, có như vậy thiên hôn công đức sẽ không rơi xuống ta và nàng ấy."
Đế Tuấn : "Đợi thiên hôn hạ màn, ca đưa đệ đi xem hoàn thiện Chu Thiên Tinh Đấu cùng Hỗn Nguyên Hà Lạc."
Mấy nàng thiên nữ tiến vào bẩm báo khách khứa đã tới, Đế Tuấn chau mài suy nghĩ mất một lúc. Đến hơi sớm thì phải, thiên hôn còn mấy ngày nữa mới tiến hành. Y cũng không nán lại liền đứng dậy ra tiếp đón.
Ngồi không cảm thấy quá buồn chán, Thái Nhất bật dậy hóa bản thể chạy qua chỗ Thái Âm tinh tìm Thường Hi.
Quảng Hàn cung treo đèn kết hoa. Nữ yêu khắp nơi tặng phẩm cho thiên hậu rất nhiều hoa tươi. Cung điện đặc biệt nhộn nhịp. Thường Hi ngồi cạnh tỷ tỷ, Thanh Khâu nữ đế chảy tóc cho Hi Hòa.
Hỷ phục tân nương, phục sức xa hoa. Kim ngân châu báu, bao nhiêu thứ tốt nhất Đế Tuấn chuẩn bị cho Hi Hòa.
Hi Hòa : "Muội muội ta có đẹp không?"
"Còn phải hỏi, tỷ tỷ đương nhiên xinh đẹp nhất." - Thường Hi nói xong vui vẻ cầm lấy mũ phượng ngắm ngía rồi nhân lúc trong cung náo nhiệt lặng lẽ đi ra ngoài gốc Nguyệt Quế ngồi một mình.
Thanh Khâu nữ đế nhìn ra tâm sự, sau khi giúp trang điểm xong cho tân nương liền tìm đến Thường Hi trò chuyện.
Trong sảnh chính của Quảng Hàn cung, Nghê Hồng, tỷ tỷ của nam chính được Thái Nhất cứu về cũng đang trong đoàn người rước dâu. Nàng cùng vài yêu nữ vừa trang trí vừa tám chuyện.
"Cả hai tỷ muội nương nương đều gả cho hai vị yêu hoàng đó."
Nghê Hồng. "Hai vị nương nương vừa xinh đẹp lại có thân phận cao quý. Thật ngưỡng mộ."
Nữ yêu bên cạnh mĩm cười vỗ nhẹ lên vai Nghê Hồng.
"Thường Hi tiên tử mất đi thần chức, tới lúc chúng ta tu luyện đến Đại La Kim Tiên đỉnh phong biết đâu có cơ hội trở thành yêu phi."
"So với thiên đế ta thích Đông Hoàng hơn."
"Ta cũng thế." - Các nàng càng nói càng hào hứng không để ý Thường Hi đang đến gần.
Nghê Hồng : "Nên bỏ ý định đó đi! Hai vị điện hạ cũng không có nhìn trúng chúng ta đâu."
"Bạch cốt phu nhân, cô đang giả vờ hay thật sự ngốc vậy? Chỉ có đám nữ nhân vô dụng của nhân tộc mới ngồi chờ nam nhân đến chọn."
Yêu nữ bĩm môi nhìn Nghê Hồng. "Mà cô nương cũng có vô dụng khác gì đám nữ nhi nhân tộc đâu? Không biết từ đâu đến, địa tiên cảnh có đặc quyền tài nguyên vượt trội hơn cả yêu vương trong khi tu vi của cô so với một thiên nữ giữ cửa cũng không bằng."
Hai yêu nữ nghe vậy liền cười phá lên chế giễu, Nghê Hồng lai lịch bất minh, không có Đông Hoàng Thái Nhất sắc phong thì dựa vào tu vi của nàng ta còn lâu mới ngang hàng với họ.
Xà nữ ngoe ngẩy cái đuôi thật dài dưới lớp y phục lộng lẫy.
"Các người đừng nói thế. Hồng nương rất lợi hại, thực lực không có, dung mạo cũng không nhưng lại được đích thân Đông Hoàng ân điển. Xem ra kỹ năng giường chiếu rất tốt, hay là chỉ giáo bọn ta vài chiêu đi."
Ngay đó toàn bộ thiên nữ hướng mũi giáo công kích dư luận đến Nghê Hồng, nàng ta nhịn không được liền muốn ra triệu hồi thi cốt chống trả.
"Câm miệng, Đông Hoàng hành sự tới phiên tiện tì như các ngươi ý kiến à?"
Thường Hi tiên tử đi tới cùng Thanh Khâu nữ đế. Đám thiên nữ quỳ xuống hành lễ. Ai nấy đều tỏ ra kinh sợ.
Thường Hi : "Đổi tốp thiên nữ khác cho ta, còn đám tiện nữ này vứt xuống chân Bất Chu sơn. Tự sinh tự diệt."
Dưới chân Bất Chu Sơn là địa bàn của vu tộc, rơi xuống chỉ có con đường c·hết. Yêu soái ập vào lôi chúng ra ngoài, mặc cho tiếng khóc lóc van xin Thường Hi cả khuôn mặt lạnh băng vô cảm.
Nàng chẳng phải kiểu nữ nhân yếu đuối ai cũng bắt nạt được.
Giải quyết xong, Thường Hi đi đến chỗ Nghê Hồng. Tỉ mỉ quan sát nàng ta. Nàng nghe hết mấy câu dèm pha, cũng có chút khó hiểu, Địa Tiên có thể ở lại thiên đình đã là chuyện rất kì lạ rồi.
Có điều Thường Hi chọn tin tưởng Thái Nhất, miệng thiên hạ, thích nói gì chả được.
Nghê Hồng : "Đa tạ tiên tử giúp đỡ."
Thường Hi :
"Ta không giúp ngươi. Chỉ là không vừa mắt có người sau lưng phu quân mình xàm ngôn. Về sau nếu có nghe được những lời này có thể đến tìm ta."
"Nô tì ghi nhớ."
Kim Ô hóa hồng thuật lướt qua, Đông Hoàng Thái Nhất tay cầm theo mấy bông hoa mẫu đơn, vừa xuất hiện liền vòng tay ôm eo Thường Hi khóa môi vô cùng tình cảm. Cảnh này khiến Nghê Hồng cùng Thanh Khâu nữ đế đỏ cả mặt.
"Khụ khụ... Đi thôi bạch cốt phu nhân, chúng ta không nên làm kỳ đà cản mũi." - Thanh Khâu nữ đế liền kéo Nghê Hồng đi mất để lại không gian cho cặp tình nhân.
Thường Hi kể cho hắn việc mình giao lại thần chức cho tỷ tỷ, sau này bọn họ có thể tự do tự tại sống cuộc sống hai người. Cả hai bắt đầu tay chân không yên phận, nhân tiện cảnh đẹp muốn ôn lại chút kỷ niệm lần đầu.
Bỗng Thái Nhất nhìn Thường Hi rồi mơ hồ nhớ ra gì đó.
"Thường Hi. Sao ta cứ có cảm giác chúng ta quên cái gì đó?"
Thường Hi sốt ruột. "Chàng quên cởi y phục." - Tiếng cười âu yếm giòn tan, không gian phiêu theo tiếng nhạc.
Đông Hoàng cùng Thái Âm tiên tử cuối cùng quên mất tiêu con gái mình.
Chỉ khổ cho nam chính bên tai liên tục bị Thái Phi hối thúc, nàng một mực cho rằng cha mẹ đang nhớ thương mình đến c·hết đi sống lại. Đòi nhanh chóng đi gặp họ.
Qua rất nhiều cửa ải cũng đã đến bậc thang cuối cùng, chờ đợi bọn họ không phải cổng lớn mở rộng mà là toàn bộ mọi người bị thiên binh giữ cửa cản lại.
Đáng lẽ là không có ai đến được đây cho nên Đế Tuấn cũng không có dặn dò gì cả. Đám thiên binh nhìn nhiều người như thế cùng vượt qua đã vô cùng bối rối.
Một trong thiên binh giữ cửa đứng ra nói chuyện.
"Các vị, xin chờ chút để ta đi bẩm báo chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho mọi người. Nhất thời nhiều người như thế thiên đình không tiếp nhận hết."
Vài người xì xầm to nhỏ với nhau, thiên đình rộng lớn bao nhiêu ai cũng biết. Nói không đủ chỗ cho khách khứa nghĩ ngơi ai tin cho nổi. Tuy vậy bọn họ tự biết mình thân phận nằm ở đâu nên chẳng dám lên tiếng phản bác.
"Vậy xin hỏi thiên tướng đại nhân, bọn ta phải chờ trong bao lâu? Lộ trình lên đây cũng đã mất hơn nửa tuần trăng rồi, mọi người đều rất mệt."
Yêu tướng khó chịu quát lớn. - "Đây là thiên đình. Mọi việc đều có tôn ti trật tự. Phải bẩm lên yêu soái, sau đó yêu soái truyền đến chỗ yêu vương, rồi thông báo tới tai các vị yêu thần đại nhân. Cuối cùng thiên đế phê duyệt. Chờ được thì chờ, chờ không được thì lăn."
Thái Phi đứng bên cạnh chịu hết nổi liền muốn lên tiếng. Nam chính hốt hoảng cản nàng lại. Ban đầu muốn giữ kín cho nên họ mới đi đường này, bây giờ lên đó đối chấp thì lộ hết thân phận còn gì.
Bên dưới Chúc Dung hùng hổ đẩy mọi người qua một bên tiến lên nói lý lẽ.
"Thế nào? Giờ các ngươi không muốn cho bọn ta vào chứ gì? Lão tử dỡ cổng thiên đình làm quà cưới nhé?"
"Tổ vu đến! Tổ vu đến. Mau chạy!!!!" - Thiên binh thiên tướng mới diệu võ giương oai được một chút, trông thấy lẩn giữa đoàn người bóng dáng cao như núi của mười hai tổ vu, bọn họ nhanh chân chạy tót vào trong đóng sầm cửa lớn.
Cường Lương tổ vu đi tới đạp một cước thật mạnh làm cánh cửa muốn nứt.
"Đế Tuấn, bọn ta nể mặt ngươi đám cưới đặc biệt mang lễ tới chúc mừng, không đích thân ra đón tiếp thì thôi còn dám đóng cửa tiễn khách? Cho các ngươi thời gian một nén nhang chuẩn bị rượu thịt nếu không bọn ta sẽ xông vào, hậu quả tự chịu."
Thái Phi : "C·hết rồi, tổ vu cũng đến. Đám cưới của dì Hi Hòa và đại bá phải làm sao đây."
Nam chính thở dài, lần này bọn họ đúng là đã gây ra họa lớn. Lúc phá huyễn trận của Đế Tuấn cả hai chưa lường trước khả năng này.
Đại Nhật cung.
"Đáng kiếp! Là kẻ nào có khả năng phá được Mộng Uyên trận của trẫm?"
Thiên đế chắp tay ra sau đi đi lại lại. Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng không thấy Côn Bằng, Thái Nhất cũng không biết chạy đi đâu.
Bạch Trạch nuốt nước bọt ừng ực, lỗi do hắn, chuyện có người phá trận yêu tướng sớm đã bẩm báo lên, nếu không phải lo đánh bài thì đã không tới nổi.
"Bệ hạ, hay là mở cửa cho vào đi."
Đế Tuấn : "Để cái đám cưới thành đám tang à?"
Bạch Trạch : "Thiên hôn đông đảo đại năng đi dự, thần nghĩ mười hai tổ vu cũng không manh động như thế, ngược lại không mở cửa chính là cho chúng lý do để gây chuyện."
Đế Tuấn nóng giận cực điểm vẫn cố nhịn lại, y dùng Hà Đồ Lạc Thư thôi diễn đầu đuôi sự tình xem rốt cuộc tên khốn nạn nào phá hỏng huyễn trận, cuối cùng bất lực nhìn thấy cháu gái cưng cùng nam chính.
Đế Tuấn : "Người đâu! Mở cửa cho họ. Đồng thời cho người đến ba mươi hai trọng thiên dọn dẹp gian phòng tốt nhất cho mười hai tổ vu."
Bạch Trạch : "Bệ hạ, có nhầm lẫn gì không? Tầng trời thứ ba mươi hai không có đình viện cho khách, nơi đó là hành cung của Đông Hoàng mà."
Đế Tuấn cười lạnh. "Đúng rồi! Ngươi không nghe nhầm đâu. Mười hai tổ vu để cho Thái Nhất tiếp đãi đi. Con làm cha chịu."
Bạch Trạch : "..."