Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 21 : Ức vạn oan hồn, Hậu Thổ đau lòng.




Chap 21 : Ức vạn oan hồn, Hậu Thổ đau lòng.

"Đánh với ngươi, ta đâu có bệnh!"

Thủy ngục của Côn Bằng càng vùng vẫy càng nhanh rã thành bọt nước. Nhìn con cháu t·hương v·ong, Chúc Cửu Âm thi triển thuật pháp định lại thời gian.

Hai phe vu yêu rơi vào trạng thái bất động cứng ngắc. Hắn bắt đầu vận dụng dòng chảy vận mệnh, định một kích hủy diệt toàn bộ đan phủ đánh vỡ đan điền của yêu tộc tu sĩ.

Keng! Keng ! Keng

Ba tiếng chuông vang, hư không bể tan tành, dòng thời gian rách toác. Hỗn Độn chung đập nát pháp tắc, điên đảo diên phong. Tiếp đó một màn diễn hóa Đông Hoàng pháp tướng.

Đế Giang cũng hóa thành vạn trượng bản tướng rồi kết hợp cùng Chúc Cửu Âm khiến cho đêm ngày phân chia không ngừng, không thời gian đảo lộn. Lúc sáng lúc tối.

Yêu tộc rơi vào r·ối l·oạn. Địa vực khi cao khi thấp. Nhìn đến hoa cả mắt, rất khó phân biệt được đâu là hư đâu là thực.

Cường Lương chớp lấy thời cơ gọi ra cửu thiên lôi, từng đạo lôi đánh trúng tu sĩ yêu tộc Kim Tiên vỡ nát nguyên thần, không còn lưu lại chút gì trong trời đất.

Lúc này trên thiên khung ngân nga tiên khúc, âm cầm càng mạnh mẽ.

Thần khúc đẩy lên cao trào, âm lực sắc bén như dao bay lượn càn quét, cắt nát người vu tộc. Bầu trời bao phủ mang quang, từng đóa hoa máu nở rộ bên dưới tiếng đàn.

Nữ Oa thánh nhân bất lực nhìn ca ca dùng Phục Hy Cầm tiến hành sát phạt vu tộc làm cho nhân quả vấy bẩn đạo lộ, hết cách khuyên can. Nàng chọn quay lưng.

Yêu tộc từng đội tinh nhuệ quân tràn xuống.

Nam chính đứng ở một góc nhìn trận chiến băng sơn địa liệt, cái danh phận Hậu Nghệ vu tộc chỉ để thu hoạch khí vận. Hệ thống khuyên y không nên quá nhiệt tình sát phạt trong lượng kiếp.

Chân chính thân phận là nhân tộc. Chờ vu yêu kiếp qua lại lần nữa trọng sinh.

Giao chiến chưa được bao lâu t·hi t·hể hai tộc đã chất cao như núi. Nhật nguyệt ảm đạm, Bất Chu Sơn trở thành địa ngục trần gian.

Vu tộc nhục thân cường hãn. Phải mất hơn chục yêu tướng vất vả lắm mới áp chế một tên vu nhân. Cùng cảnh giới lực chiến của bọn họ cũng vượt trội yêu tộc rất nhiều.

Theo thời gian vu tộc chiếm thế thượng phong. Dưới tay Xa Bỉ Thi, Nhục Thu, Hấp Tư mấy trăm triệu yêu tộc bị đ·ánh c·hết không thương tiếc.

Lại đến Thiên Ngô, Cú Mang, Huyền Minh h·ành h·ung bốn mươi mấy tên Đại La Kim Tiên.

Đông Hoàng Thái Nhất cùng Côn Bằng bị Đế Giang, Chúc Cửu Âm vây công.

Thập Đại Yêu Thần cầm chân tiêu hao thể lực Chúc Dung, Cộng Cộng.

"Vu tộc man rợ! Bệ hạ xin cho bọn ta xuống chiến đi."

"Chúng thần nguyện c·hết vì thiên đình!"

"Câm miệng! Về chỗ." - Đế Tuấn quát lớn.

Hơn hai trăm tên Đại La Kim Tiên nhao nhao xin chiến liền bị thiên đế chửi bới một trận. Thiên đình tuy ức vạn tộc nhân nhưng Đại La Kim Tiên cảnh chỉ còn lại có hai trăm mấy người bọn họ. Cái gì cũng dở, tìm c·hết là giỏi.



"Ca ca, huynh có cách gì cầm chân bọn chúng không? Giúp ta thâm nhập Bàn Cổ điện. Nhất định có cách giúp tộc nhân an toàn rút lui." - Đông Hoàng Thái Nhất truyền âm tới.

Đế Tuấn : "Vi huynh có, nhưng mà không biết có giữ nổi đám chuẩn thánh này hay không."

Đông Hoàng Thái Nhất : "Ta tin tưởng ca ca, không có gì là huynh không làm được."

Đế Tuấn lúc tu luyện từ trong Hà Đồ Lạc Thư mơ hồ ngộ ra một cái đại trận tuy nhiên chưa có chính thức diễn hóa ra hoàn toàn, lần sơ diễn trước là thử với phân thân Thái Nhất ở Thanh Khâu.

Lần này không chỉ Thanh Khâu mà còn là Bất Chu Sơn diện tích vô cùng rộng lớn. Nhưng không còn cách nào khác.

Hà Đồ Lạc Thư xuất hiện, phản chiếu vạn lý sơn hà, sinh linh hoạt náo.

"Hỗn Nguyên Hà Lạc Đại Trận! Lên!"

Trên người Đế Tuấn trận kỳ tản đi các hướng. Tay trái hiện ra linh bảo phụ hợp hình dạng mai rùa bay lên không trung liên kết các kỳ phiên, nháy mắt mai rùa biến thành mắt trận rồi ẩn mất.

Mười hai tổ vu bên dưới liền bị hút vào trong tâm trận đưa đến một tiểu thế giới sâu thẳm, Đông Hoàng Thái Nhất và Côn Bằng không rãnh rỗi lập tức phi thẳng hướng Bàn Cổ điện.

Tác dụng trận pháp làm toàn bộ vu tộc bị bài xích. Phảng phất trên người bọn hắn trở nên vô lực.

Hỗn Nguyên Hà Lạc Đại Trận. - "Tên rất oách." - Bạch Trạch hướng Đế Tuấn tò mò. "Bệ hạ, cái này là sát trận sao?"

Đế Tuấn lắc đầu. "Chỉ là hộ trận thôi. Hỗn Nguyên Hà Lạc bên trong không có công kích vật lý đáng kể."

Thường Hi nét mặt lo lắng. "Không có bất kỳ công kích nào sao?! Vậy huyền cơ nằm ở đâu."

Trong tâm trận Hỗn Nguyên Hà Lạc, người bày trận chi phối thời gian vận chuyển, kẻ bị vây khốn kẹt trong trận ngàn vạn năm, bên ngoài chỉ là thời gian một cái chớp mắt.

Bị nhốt đủ lâu và đại trận ổn định có thể mang thọ nguyên kẻ thù tiêu hao hết.

Vạn vật không có cái gọi là trường sinh bất lão, trời đất còn có tuổi thọ của chính mình chứ đừng nói là sinh linh, chẳng qua bọn họ thọ nguyên quá dài không thể dùng cách tính của con người mà đo lường.

Sự lợi hại của Hỗn Nguyên Hà Lạc không sở lộ khoa trương, âm thầm từng chút một, dùng dòng chảy thời gian rút khô đối thủ.

Tâm trận dao động, hình ảnh sơn hà vặn vẹo không ngừng. Ngũ hành lung lay muốn vỡ.

Đoán chừng bên trong mười hai tổ vu đang chống cự mãnh liệt.

"Không xong." Đế Tuấn biểu thị lo lắng. - "Yêu tộc đại quân nghe lệnh, lập tức mang linh lực phóng thích vào trận. Không được chậm trễ.''

Đại quân bên dưới mặt mũi lấm lem thở không ra hơi liền cưỡng ép dâng ra linh lực, mỗi một yêu tộc thành viên tỏa ra kim quang hòa vào đại trận. Uy lực nháy mắt tăng vọt, đại thế vững chắc vô cùng.

Đế Tuấn nhìn hướng biến mất của Đông Hoàng Thái Nhất cùng Côn Bằng, đây chỉ là kế hoãn binh, trận không hoàn thiện cộng với linh lực binh lính có hạn. Hy vọng hai người họ sớm tìm ra cách.

Bên trong tâm trận, mười hai tổ vu trố mắt nhìn thời gian trôi qua, ngày đêm như truy đuổi nhau bạt mạng, khắc trước trời tối, khắc sau liền xuất hiện bình minh.

Chúc Dung : "Hai con quạ trụi lông c·hết tiệt, chờ ta ra khỏi đây nhất định...."

Huyền Minh : "Ta thấy huynh nên để dành hơi sức nghĩ làm sao ra khỏi đây đi."



Chúc Dung : "...."

Không gian chợt vang lên tiếng nam chính truyền tới.

"Các vị tổ vu cứ bình tĩnh, cái này trận pháp chưa hoàn thiện, phạm vi lại rộng lớn. Ước chừng không duy trì được lâu, có điều trận nhãn có thể nhìn thấy ở chỗ các vị, nhanh tìm ra nó phá đi là được."

Đế Giang : "Được! Vậy tình hình bên ngoài giao cho ngươi."

Bên trong Bàn Cổ điện, Đông Hoàng Thái Nhất cùng Côn Bằng tìm kiếm di chỉ, khắp nơi đều là t·hi t·hể yêu tộc, dị thú, không khác gì với bãi rác công cộng, ngổn ngang bừa bãi chưa từng thấy.

Bất lực nhìn đống hỗn độn tạp vật, Đông Hoàng Thái Nhất mang ra Hỗn Độn chung. "Lão ca, huynh tránh ra một bên."

Côn Bằng : "Tiểu tổ tông, đây là muốn làm gì thế?"

"Tìm không được truyền thừa thì hủy luôn chỗ này chứ còn làm gì nữa."

Côn Bằng nhất mực can ngăn, Đông Hoàng Thái Nhất muốn diễn luôn vai của Cộng Công? Bất Chu Sơn là Bàn Cổ xương sống, Bàn Cổ điện nằm dưới chân Bất Chu Sơn, hủy chỗ này cả ngọn núi sập xuống thì làm sao.

"Yêu hoàng, đang tìm cái này?" - Nam chính đắc ý cầm trên tay bản di chỉ phát quang. Côn Bằng và Đông Hoàng Thái Nhất trao đổi ánh mắt.

Đến đây trông thấy vật đã nằm trong tay nam chính chỉ đành rời đi, hắn lướt qua không thèm nhìn đối phương một cái, nam chính lộ ra biểu cảm giận dữ, thái độ lãnh đạm xem thường này chính là cái ám ảnh tâm lý lớn nhất mà phản diện để lại.

"Đây chỉ mới bắt đầu thôi, yêu tộc ngươi một tay dựng nên, ta sẽ từng bước, từng bước đạp đổ."

Đông Hoàng Thái Nhất cũng hết cách, vì cái gì tên nam chính thời gian này cứ quấn lấy mình kiếm chuyện. Rãnh rỗi chạy đi thu vài em gái về hậu cung không tốt hơn à?

"Bổn hoàng là đông cung thiên đế do thiên đạo tán thành, muốn phạt thần, ngươi dám đi ngược thiên đạo."

Nam chính giương cung nhắm vào Đông Hoàng Thái Nhất. Phát tiết ra ức chế và uất hận bấy lâu nay.

"Thần có quyền lạm sát vô tội? Những con người hằng năm không có cái ăn cũng cố gắng mang lễ vật dâng lên thiên đình, các ngươi đối với họ không có chút thương xót nào sao?"

Hắn chột dạ, chuyện cổng trời đổ chỉ là ngoài ý muốn. Đế Tuấn bao che đệ đệ mang tội lỗi đổ lên đầu yêu binh yêu tướng, khiến cho ai cũng nghĩ yêu tộc làm.

Về cái này Thái Nhất vẫn luôn áy náy.

"Chuyện cổ kim thạch do một mình ta làm. Không liên quan yêu tộc."

Nam chính trên mặt hiện lên bi thương cùng cực.

"Quả nhiên là ngươi! Yêu tộc hoàng giả ra tay g·iết người rồi tùy tiện ném lại một chúc công đức bố thí, nỗi đau mất người thân đó, ngươi đền nổi sao?"

Cái hình ảnh này làm cho Đông Hoàng Thái Nhất nhớ đến đám người g·iết c·hết cha mình, luật sư của bọn chúng ném xuống chút tiền bồi thường, gương mặt lũ ác nhân không chút hối cải.

Thật bi hài. Hắn bây giờ có khác gì bọn họ đâu.



Đông Hoàng Thái Nhất : "Nếu có thể chọn lại. Ta tuyệt đối sẽ không làm vậy."

Đây là những lời thật lòng? Nam chính nới lỏng cánh cung, từ từ hạ xuống, y được thiết lập đầy đủ tính cách tốt đẹp nhất của một trang quân tử, đâu đó bên trong thù hận vẫn còn có lòng vị tha dư thừa.

"Tưởng nói vậy là xong?! Đợi ta đủ thực lực nhất định đường đường chính chính tới g·iết ngươi. Ngươi không được c·hết trước lúc đó."

Nam chính nói rồi vứt lại truyền thừa Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận bỏ đi. Dù sao vu yêu sự tình không liên quan nhân tộc. Mạng của Đông Hoàng Thái Nhất đích thân y đến lấy.

Côn Bằng vỗ vai hắn. "Lão đệ! Tài năng diễn xuất của ngươi Trần Quán Hy cũng phải gọi là ông nội. Cái tên thiên mệnh chi tử cũng quá đơn thuần đi, chúng ta không tốn chút công nào đã lấy được đại trận."

Diễn?! Bất quá những lời đó là thật lòng. Nhưng thôi! Không quan trọng nữa.

Cả hai tiến hành chỉnh sửa một chút trong đại trận. Họ nhiều lần nghĩ đến việc thiêu hủy thứ này, mà ngẫm lại không có Thập Đô Thiên Thần Sát thì hệ thống cùng Hồng quân cũng sắp sếp một cái trận khác để vu yêu cân bằng.

Bên ngoài mười hai tổ vu cũng vừa hủy xong mắt trận, nhìn thấy Côn Bằng cùng Đông Hoàng Thái Nhất từ bên trong điện thờ đi ra thì nhào tới chửi bới om sòm.

Chúc Dung : "Thái Nhất, ngươi vào nhà ta làm gì?"

Côn Bằng : "Bọn ta dĩ nhiên c·ướp bảo."

Mười hai tổ vu tròn mắt, trong nhà có bảo vật sao bọn họ lại không biết. Tuy nhiên trông thấy vật trên tay Thái Nhất cầm theo ra ngoài có khí tức vô cùng thân thuộc thì cả đám mặc định là Bàn Cổ phụ thần truyền thừa, xông lên c·ướp về.

Đế Tuấn thức thưởng trân bảo, vật báu kia khí tức phi thường, chính là hàng tốt, nháy mắt rời khỏi thần liễng bay xuống. "Hoàng đệ, ném qua đây."

Đông Hoàng ném di chỉ cho Đế Tuấn, Đế Giang đuổi theo bắt lấy. - "Đế Tuấn, hoàn ta truyền thừa nếu không đừng trách."

"Ta nhổ vào! Đến tay ta chính là của ta." - Đế Tuấn nhìn thấy bảo vật hai mắt sáng lên, giống như được buff sức mạnh gấp mấy lần.

Một phương chân hỏa đốt cháy vùng trời biến thành Tam túc kim Ô bản thể thi triển Hóa Hồng chi thuật dùng ba cái Ô trảo quắp lấy đồ bay mất tăm với tốc độ ánh sáng.

"Đế tuấn! Mau trả lại đồ của phụ thần." - Mười tổ vu mặc kệ chiến trường đuổi theo Đế Tuấn. Chỉ còn sót lại hai cái nữ nhân Huyền Minh, Hậu Thổ trụ thế cục.

Côn Bằng : "Lão đệ, Đế Tuấn mà biết ngươi hố hắn chắc chắn tức c·hết?! Nhưng để hắn bị tổ vu truy đuổi ổn không."

Đông Hoàng Thái Nhất cười thầm. "Ca ca đại thần thông Kim Ô Hóa Hồng thuật còn muốn nhanh hơn ta. Một đập cánh bay tệ gì cũng mười hai vạn dặm. Vu tộc hít khói."

Côn Bằng gật đầu. Thần thông phi hành thì Kim Ô tộc hiển nhiên đứng đầu.

"Đại quân nghe lệnh, toàn bộ rút về tam thập tam thiên."

"Đông Hoàng! Rút... Rút quân thật sao?"

Ba quân tướng sĩ thương tích máu me đầy mình nghe nói rút lui như được tái sinh lần hai, ai nấy đều mang hy vọng nhìn Đông Hoàng Thái Nhất lần nữa sợ mình nghe nhầm.

"Rút quân." - Đông Hoàng Thái Nhất nói.

"Rút! Rút thôi!"

"Kết thúc rồi! Cuối cùng cũng Kết Thúc rồi."

"Các bộ lạc nghe lệnh, rút về tổ bộ."

Bên này Hậu Thổ, Huyền Minh cũng âm thầm hưởng ứng, nàng vốn không thích gì mấy chuyện chém chém g·iết g·iết. Con số tử thương hai tộc lên đến hơn mười vạn sinh linh.

Hai đại tộc dưới sự giá·m s·át của thủ lĩnh hai bên dần dần trở về, Hậu Thổ đối với cảnh khắp nơi oán khí không giấu nổi thương tâm. Những cái vong linh này rồi sẽ đi đâu? Về đâu?