Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 20 : Vu Yêu Trận Đầu ( Cuối )




Chap 20 : Vu Yêu Trận Đầu ( Cuối )

Viên ngọc màu xanh rung lắc dữ dội. Xem ra hồn phách nữ tử này bị giam trong đây. Cảm ứng cơ thể có dị biến liền muốn hoàn dương.

"Để ta trợ ngươi một tay." - Hắn bóp nát viên ngọc, từ bên trong một làn khói nhạt nhòa bốc ra nhập vào thể xác. Mỹ nhân bạch y từ từ mở mắt dậy.

"Sống lại rồi. Ta sống rồi." - Nàng ta kích động quay qua quỳ lạy hắn với khuôn mặt cảm kích. "Đội ơn thiên đế cứu mạng, dân nữ Nghê Hồng nguyện làm trâu làm ngựa cho người."

Đông Hoàng Thái Nhất : "Ngươi biết ta?"

"Dân nữ chính là người đã bị ngất xỉu trong lúc dâng trái cây lên thiên đế, lúc đó đệ đệ của th·iếp mới mười tuổi lao ra đỡ kiếm của thiên đế phạm vào tội khi quân."

Đứa trẻ đã ra tay trợ giúp chém nát kết giới của Đế Giang trong trận chiến với bốn tổ vu và Côn Bằng năm đó quả nhiên là nam chính. Cô nương này là tỷ tỷ của y.

Hắn giả vờ tỏ ra nuối tiếc khi đề cập đến c·ái c·hết của nam chính, nào ngờ nhận được câu trả lời làm cho bản thân kinh hỉ.

"Nói ra sợ thiên đế không tin, Nghê Thường chưa c·hết. Th·iếp thân không biết vì lý do gì nó lại trở thành người vu tộc. Năm nào nó cũng đến thăm và dọn dẹp mộ phần cho th·iếp còn kể lại những chuyện đã trải qua."

Sau khi xâu chuỗi lại toàn bộ dữ kiện, chân tướng lộ ra. Thảo nào lúc nam chính c·hết hắn tốn bao nhiêu công sức cũng không gọi về được hồn phách, hóa ra được hệ thống mang đi trọng sinh thành Hậu Nghệ.

Hắn chợt liếc mắt nhìn nữ nhân đang quỳ dấy lên một hồi toang tính. Thái Nhất bắt đầu tẩy não tiểu mỹ nhân rằng đệ đệ của nàng năm đó đ·ã c·hết ở Thanh Khâu, thế gian này chỉ có hắn và Đế Tuấn mới có thể dùng thần lực hồi sinh n·gười c·hết.

Nam chính năm đó trợ giúp hắn thoát nguy nên trở thành cái gai trong mắt vu tộc, là vu tộc oán hận g·iết c·hết y. Còn việc tên kia mạo danh để thăm dò hồn phách đệ đệ nàng nhằm truy cùng diệt tận.

Nàng ta nghe xong liền tin là thật, trong lòng cảm thấy ghê tởm kẻ năm nào cũng đến cúng bái mình rồi bật khóc. Chờ có thế Đông Hoàng Thái Nhất ôm lấy mỹ nhân an ủi.

Thái Nhất :

"Nàng do ta cứu, chính là người của ta, bổn hoàng giúp nàng phục thù, từ nay nàng là Bạch Cốt phu nhân của Vạn Cốt thiên sơn."

"Th·iếp thân xin nghe theo điện hạ."

Thái Nhất dùng Hỗn Độn chung trở về thiên đình, họ đi tới mồ chôn tập thể Vạn Cốt Thiên Sơn.

Hắn hướng dẫn mỹ nhân dùng máu chấm lên giữa trán xác c·hết, tất cả những bộ hài cốt này sẽ vâng lời.

"Điện hạ, Th·iếp thân không biết lấy gì để đền ơn tái tạo của người." - Nàng ấy nhào tới ôm lấy hắn từ đằng sau.

Bất quá Thường Hi yêu Thái Nhất nhiều như vậy hắn không muốn làm chuyện gì có lỗi với nàng, càng không nghĩ chơi đùa tình cảm nữ nhân.



"Không cần đền đáp, trước mắt tập trung luyện thi cốt cho tốt, thời cơ đến ta dẫn nàng trả thù cho đệ đệ."

Nhìn theo bóng lưng nam tử rời đi, Nghê Hồng trái tim loạn nhịp liên hồi.

Rạng sáng, từ lúc ánh mắt trời đầu tiên lộ ra.

Đông Hoàng Thái Nhất chân đạp huyết sắc cự long ẩn hiện trên mây, cạnh bên là thần liễng của yêu đế Đế Tuấn, Hi Hòa, Thường Hi, Phục Hy cũng có mặt, sau lưng bọn hắn trăm vạn yêu binh yêu tướng đứng xếp hàng trùng điệp trên yêu vân.

Thập đại yêu thần tế ra pháp bảo. Các tướng tiên phong của yêu tộc hóa bản thể trong tư thế sẵn sàng. Tán tu yêu tộc có thù với vu tộc cũng đầy đủ xuất hiện.

Bụi mù nổi lên, mặt đất nứt ra, bộ lạc của Hậu Thổ cùng Cú Mang cuồn cuộn tới.

Một hồi sấm chớp xé nát không gian, bộ lạc dưới trướng vu tổ Cường Lương nương theo tiếng lôi xuất hiện tại Bất Chu Sơn.

Lần lượt Chúc Dung cũng mang theo rất nhiều tiểu vu, Cộng Công, Huyền Minh dẫn theo tổ bộ của bọn họ.

Xa Bỉ Thi, Hấp Tư, Nhục Thu, Thiên Ngô không thiếu mặt.

Đế Giang cùng Chúc Cửu Âm xé rách không gian đưa tổ bộ tham chiến.

Một màn này làm cho Đế Tuấn lộ ra căng thẳng.

Mười hai tổ vu cùng một chỗ nằm ngoài dự liệu. Rõ ràng tình báo cho thấy các cánh quân vu tộc đều phân bố ra xa Bất Chu sơn, vì cái gì mà lại có mặt đầy đủ kịp thời.

Đông Hoàng Thái Nhất thấy ca ca xuống sắc liền truyền âm trấn an. Có hắn và Hỗn Độn Chung ở đây, sẽ không nảy sinh chuyện gì lớn lao.

Côn Bằng còn đang không biết làm sao, thần thức quét qua tìm kiếm nam chính, y có nên vui mừng không? Ít nhất cẩu hệ thống chưa buff Xạ Nhật thần cung thành tiên thiên chí bảo.

Chúc Dung :

"Đám súc sinh lông lá, hôm nay cho các ngươi có đi mà không có về."

"Hỗn trướng!" - Yêu thần, yêu soái nghe thế căm giận vô cùng, bọn hắn yêu tộc đa số đều là lông mao hóa hình mà ra, không ít vị tiên phong mãnh tướng vác theo pháp bảo hóa bản thể lao xuống.

"Hừm! Không biết lượng sức!" - Chúc Dung hào hứng một quyền mang hỏa chi pháp tắc đặc lên đập về phía yêu tộc tiên phong, Cửu Anh yêu thần không kịp tránh né ăn ngay một quyền chính diện.



Đế Tuấn trong đôi mắt dị biến. Một quyền của chuẩn thánh chi cảnh đập vào Cửu Anh bức hắn bay sầm đổ nát một ngọn núi gần đó.

Sau một hồi Cửu Anh khó khăn đứng dậy, y chịu đòn mà lớn nên sức bền thể chất tốt hơn người khác, tuy nhiên cảm giác đến lục phủ ngũ tạng đang đổi chỗ cho nhau.

Bạch Trạch kinh sợ, đổi lại là hắn ăn cái đấm vừa rồi không tổn đến nguyên thần mới là lạ.

Phục Hy : "Đế Tuấn đạo hữu, ta cảm thấy quyền này quá kì quái."

Thiên đế Đế Tuấn khóe mắt giật nhẹ. Vạn yêu nhãn sở hiện, sau khi nhìn rõ cảnh giới đối phương, run rẫy phát hiện mười một tổ vu trừ Hậu Thổ đều là chuẩn thánh sơ kì.

Phải làm sao, Đại La Kim Tiên còn có thể miễn cưỡng đối phó, đằng này đều là chuẩn thánh cảnh, yêu tộc đại quân nếu tùy tiện cho đổ bộ xuống e là không khác gì đồ ăn bày ra đĩa cho bọn chúng.

Hi Hòa sốt ruột. " Thế nào A Tuấn?"

Đế Tuấn lắc đầu. "Không... Không sao."

Côn Bằng nghi ngờ, thiên đế nói không sao nhưng y thấy có sao rồi đấy!

Cửu Anh thực lực với Chúc Dung lúc trước chênh lệch không nhiều, nhưng vừa nãy bao nhiêu con mắt nhìn thấy hắn một chiêu của Chúc Dung còn đỡ khó khăn như vậy.

Mười hai tổ vu tình huống không bình thường, nếu là lúc trước Côn Bằng đã báo đau bụng rồi về cung nằm chờ đại kiếp đi qua.

Đế Tuấn không hiểu Vu tộc thời gian qua có cơ duyên gì mà tu vi lại mạnh như thế. Bọn y không có công khai săn bắt yêu tộc, thực lực kia từ đâu mà có. Càng không nói tới vu tộc đầu óc so ngang ngửa heo lại nhìn ra ý đồ t·ấn c·ông điện thờ Bàn Cổ của mình.

Chờ mãi không thấy thiên đế động tĩnh gì, các yêu binh yêu tướng sốt ruột nhìn nhau, thú thật bọn họ có chút hoảng loạn. Yêu Thần Cửu Anh thực lực đứng đầu cảnh giới Đại La trong yêu đình vừa rồi còn bị tổ vu một chiêu đánh đến không đứng nổi.

"Đế Tuấn, ngươi muốn làm gì thì làm đi chứ? Bọn ta đang trông đợi lắm đó."

Đế Giang, Chúc Cửu Âm thấy thế tỏ ra vô cùng đắc ý. Bọn họ biết Đế Tuấn có vạn yêu nhãn nên vừa rồi lúc y thi triển thần thông thì mười một tổ vu đều cố sức bộc lộ cảnh giới của mình ra ngoài đánh vào tâm lý kẻ địch.

Đế Tuấn nhìn Đông Hoàng Thái Nhất : "Lệnh đại quân rút đi."

"Huynh trưởng?!" - Đông Hoàng Thái Nhất kinh ngạc. Ức vạn đại quân đều đã vào vị trí bây giờ rút? Tại sao rút.

Đế Tuấn là kiểu người co được duỗi được, tính mạng của bao nhiêu yêu binh yêu tướng không thể vì chút chuyện này tùy tiện bỏ đi.

Đế Giang bên dưới thì thầm cùng nam chính. "Đại Nghệ, hắn sẽ rút quân chứ?"

Nam chính gật đầu, theo tình hình với sức ép mười một chuẩn thánh Đế Tuấn chắc chắn không dám manh động.



Hậu Thổ hồi hợp : "Hy vọng Đế Tuấn còn chút lý trí, sợ là hắn điên cuồng quá thì..."

Do đổ dồn chú ý vào mười một tổ vu chuẩn thánh, Đế Tuấn không nhìn ra những cái tộc nhân của vu tộc hiện diện trên chiến trận toàn bộ đều là tiểu vu Kim Tiên, đại vu bị Đế Giang lúc trước điều đi chiếm cứ các sơn địa không ai về kịp.

Mười hai tổ vu ba đầu sáu tay cũng không thể bảo vệ toàn bộ đám vu tộc này. Nếu thực sự phải đại chiến, chỉ cần Đông Hoàng Thái Nhất hoặc Đế Tuấn nhắm vào vu tộc, đám tiểu vu này chắc chắn chịu không nổi một kích, toàn bộ tiệt diệt.

Tính mạng tộc nhân với tổ vu đi liền khúc ruột, họ không hi vọng con cháu vì đại chiến vô nghĩa bỏ mình, ai nấy đều cầu mong Đế Tuấn lui binh.

Mắt thấy Đế Tuấn còn chưa hạ lệnh, Chúc Dung liền hướng Cửu Anh muốn đập cho hắn trọng thương để đối phương biết khó mà lui, cư nhiên y quên mất một người từ nãy giờ vẫn đang đỏ mắt nhìn xuống.

"Chúc Dung! Khoan..." - Đế Giang cùng các tổ vu khác nhìn thấy hoảng hốt kêu lên.

"Chúc Dung! Ngươi h·iếp yêu quá đáng." - Đông Hoàng Thái Nhất nhịn không nổi nữa cầm Hỗn Độn chung xông xuống.

Keng ! Keng Keng !

Tiếng chuông uy vũ thay cho trống trận thắp lại sĩ khí yêu tộc, ức vạn yêu binh hò hét cổ vũ cho thiên đế.

"Thái Nhất!!! ... Đại quân nghe lệnh! Khai chiến!" - Khoảnh khắc Đông Hoàng Thái Nhất lao xuống đại địa Đế Tuấn không nghĩ được gì liền phát binh. Hắn chỉ có một đệ đệ này. Hôm nay cho dù c·hết hết yêu tộc cũng không cho phép đệ đệ hắn xảy ra chuyện.

"Giết! Giết!!"

Từng tốp yêu binh trên mây lao xuống, tiếng hò hét hai bên vang dội.

Vô số pháp thuật thần thông va vào nhau kiến tạo nên khung cảnh Bất Chu Sơn rực rỡ. Một vùng địa vực bị oanh tạc khủng kh·iếp. Các phương thời tiết liên tục thay đổi, Cú Mang gọi ra rất nhiều dây leo quấn lấy vô số yêu tộc cuốn vào vách núi.

Hậu Thổ làm cho đất đá địa hình thay đổi không ngừng, phía vu tộc vừa phải chiến đấu vừa để mắt an toàn tộc nhân.

Chúc Cửu Âm bất lực nhìn Thái Nhất và Chúc Dung càng đánh càng hăng, trâu bò húc nhau, ruồi muỗi c·hết a.

"Đông Hoàng Thái Nhất tham chiến rồi! Đại ca, ta với huynh hợp sức cuốn lấy hắn ra khỏi Bất Chu sơn, đối phương dị biến bản thể chắn chắn mang lửa phần thiên đốt sạch quân ta."

Đế Giang vừa thi triển không gian liền ăn một quyền từ Côn Bằng.

"Côn Bằng. Ngươi muốn c·hết?!"

"Thật ngại quá! Lại là ta đây!" - Côn Bằng hóa bản thể thả ra vô số thủy ngục cắn nuốt vu tộc.

"Tên bỉ ổi này có gan nhắm vào bọn ta." - Cộng Công tức giận.