Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 15 : Đường Về Thương Quốc.




Chương 15 : Đường Về Thương Quốc.

Hắn vươn vai thoải mái rời khỏi Lạc Thần tông mà chẳng buồn ngoái lại hay từ biệt Uyên Thần, dứt khoát đi thẳng khỏi cánh cổng, nơi dòng người vẫn đang xếp hàng dài lê thê để ghi danh.

“Thương quốc hoàng tử!” - Một giọng nói ngọt ngào vang lên. Tần Yêu Nhiên xuất hiện, vẫy tay gọi hắn. “Huynh sao lại đi trở ra nhanh thế? Có đậu không?”

Nhưng trước khi hắn kịp đáp, vài thiếu niên gần đó đã xì xào. Một kẻ nhếch môi, ánh mắt ám chỉ. "Ta không nghĩ các vị trưởng lão nhận hắn, không biết có thật là nhân tộc không nữa.”

Một thiếu niên khác. "Thương quốc qua lại với yêu tộc xem ra không chỉ là tin đồn!”

Hắn nhướn mài trông như chẳng thèm để tâm, nhưng trong mắt lấp lánh tia nhìn sắc bén.

Đám nhóc ăn nói chẳng kiêng dè chút nào.

Bát Tử đang nằm trên vai Yên Hà nghe mà lùng bùng lỗ tai, y bật dậy, vươn vai như một con mèo lười rồi cơ thể thoáng chốc hoá thành hắc long, cuộn quanh chủ nhân.

Đầu rồng ngẩng cao, đôi mắt đỏ rực nhìn trừng trừng. Bát Tử há miệng gầm lên một tiếng, hơi thở đen tối bắn thẳng về phía đám thiếu niên, làm chúng tái mặt hoảng sợ, thậm chí có vài kẻ run rẩy đến mức không kìm nổi mà tè ra quần.

“Không phải tin đồn đâu.” Hắn mỉm cười, không chút khách khí vỗ lên vai tên nhóc vừa nãy.

Thiếu niên đứng c·hết trân, không ngờ đối phương dám tiến sát đến mức này. Các thị vệ của y cũng chỉ biết trơ mắt nhìn, không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút.

Yên Hà khẽ cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp đầy uy h·iếp.

“Thương quốc chúng ta đúng là có giao hảo với yêu tộc.” - Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, giọng càng trở nên châm biếm. "Thằng nhóc nhà ngươi lát nữa ráng đậu khảo thí, trở thành đệ tử ngoại môn rồi thì có thể đi tố cáo, biết đâu Lạc Thần tông sẽ nghe lời ngươi thảo phạt ta.”

Thiếu niên không trả lời, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch trong lồng ngực. Ai cũng biết đại ca của hắn - Thương Hải Uyên Thần là thân truyền đệ tử của trưởng lão Đường Thiên Y.

Dù y có đậu qua khảo luyện để thành đệ tử ngoại môn thì lời nói làm sao có thể chạm đến kẻ đứng trước mặt.

Hắn cười lạnh, thu tay về. Bát Tử lập tức trở về hình dạng mèo đen.

"Ngầu quá đi!!!" - Tần Yêu Nhiên reo lên, đôi mắt sáng rỡ, không giấu nổi vẻ phấn khích. "Ca ca, linh thú của huynh ngầu quá! Ta có thể sờ nó không?"



Nghe vậy, người hầu của nàng vội bước tới, khẽ thì thầm nhưng đầy lo lắng: "Công chúa, nguy… nguy hiểm lắm."

Nhưng trước sự nhiệt tình của Tần Yêu Nhiên, họ cũng không dám ngăn cản.

Yên Hà khẽ liếc sang Tần Yêu Nhiên, rồi lại quay sang Bát Tử, lúc này đang thư thái liếm lông, dáng vẻ không chút để tâm.

"Bát Tử, nàng muốn sờ ngươi đấy.” - Hắn nói, vẻ mặt nửa trêu chọc.

Bát Tử dừng lại, nheo mắt nhìn Tần Yêu Nhiên rồi khẽ lắc đầu, giọng bất mãn. Y đường đường là yêu tộc cường giả, há lại để nhân tộc thấp hèn muốn sờ thì sờ? Mèo đen ngẩng mặt đầy kiêu hãnh, đuôi phe phẩy chậm rãi.

Y lườm nhẹ cô bé rồi truyền âm cho hắn. "Ta chỉ cho thê tử tương lai sờ thôi.”

Hắn đưa mắt nhìn Tần Yêu Nhiên rồi làm ra vẻ nghiêm túc. "Yêu Nhiên muội muội, lần sau có duyên gặp lại sẽ cho ngươi sờ. Hiện tại con linh thú này của ta hiện đang bị ghẻ, dễ lây lắm."

“Thật á?!” Tần Yêu Nhiên giật mình, vội rụt tay lại, ánh mắt đầy e dè. Bát Tử nghe thấy thế, lập tức kêu lên một tiếng "meo" đầy thê lương và oan ức, đôi mắt to tròn lườm hắn đầy trách móc.

“Điện hạ!” - Mèo con gào lên trong tâm thức, cái đuôi dài vẫy liên tục thể hiện sự bức xúc. "Ta một ngày tắm ba lần, người lại vu cho ta bị ghẻ. Thật không có thiên lý mà!”

Nói xong hai người bọn họ nhanh chóng từ biệt nàng ta trở về Thương quốc.

Lúc này màn hình hệ thống của hắn liên tục "dội bom".

[ Lạc Kình Thiên là sư phụ ngươi trong cốt truyện! Ngươi vậy mà không ở lại kiếm điểm thiện cảm của y. ]

Hắn thở dài, rõ ràng tên mặt lạnh đó chẳng có chút thiện cảm nào với nhân vật Yên Hà.

Mà cũng không thể trách được, người ta đường đường là tông chủ một đại tông môn, tự dưng đi thích và có hảo cảm với một phàm nhân mới gặp lần đầu, nữ thì không nói, nam thì cứ vẫn là sai sai.

Kịch bản kiểu gì mà…



Hệ thống phát ra tiếng trách móc kèm chút bực dọc, theo tuyến cốt truyện, sau khi hốt được xương chí tôn của Uyên Thần thì ông ta sẽ thu nhận hắn. Có điều nhất định phải gây ấn tượng và có thiện cảm trước.

[ Ngươi cũng không nên hành xử kiểu hời hợt như thế. Thật sự… Ngươi phá hỏng hết sắp xếp của ta rồi. ]

Hắn bật cười, nhún vai, duyên sư đồ nếu đã định sẵn thì vài điểm hảo cảm có đáng là gì?

"Sao ngươi cứ làm quá lên?"

Hệ thống : [ Mất lòng Đường Thiên Y đã đành, còn chọc giận Lạc Kình Thiên. ]

Yên Hà lập tức ấm ức, cơn bực dọc dâng lên không cách nào giải thích. "Ta? Chọc giận hắn? Rõ ràng là vừa gặp đã ghét ta rồi. Ngươi nghĩ ta làm được gì khi y nhìn ta như kẻ thù không đội trời chung?"

Hệ thống lặng lẽ loading dữ liệu, kiểm tra lại kịch bản, và cuối cùng cũng cảm thấy có chút khó hiểu.

Lạc Kình Thiên lẽ ra không nên có thái độ chống đối gay gắt với nhân vật Thương Hải Yên Hà như vậy.

Theo cốt truyện, hai người này vốn phải rất "tâm đầu ý hợp" mới đúng.

Xét về tính cách, một tông chủ kiêu ngạo và xảo quyệt, luôn xem tông môn mình là nhất. Khi vào bí cảnh hay tranh đoạt tài nguyên, gã sẵn sàng ẩn thân theo bảo kê đệ tử ruột và giở đủ loại thủ đoạn để đạt được mục đích.

Còn tên Thương Hải Yên Hà loại người hai mặt điển hình mà danh môn chính phái muốn loại bỏ, đóng vai n·ạn n·hân, không màng lương tri, hãm hại huynh đệ.

Nói ngắn gọn, độ xấu xa hai thầy trò này không ai bằng và cực kỳ hợp nhau.

Hệ thống : [ Lạc Kình Thiên bị lỗi hay sao ấy! Để ta rảnh sẽ chạy lại bản check xem có bị hack không. ]

Yên Hà nghe hệ thống lầm bầm, không khỏi chán nản khi ngay cả kẻ kiểm soát kịch bản cũng bắt đầu nghi ngờ chính nó.

Bát Tử đi cạnh hắn nãy giờ bị chọc cho mù mắt mèo. Chỉ trong ba canh giờ ngắn ngủi, Yên Hà từ luyện khí sơ nhập đã đột phá lên luyện khí tầng hai.

Bát Tử : "Không hổ danh yêu hoàng điện hạ, đi bộ vẫn đột phá được."

Yên Hà cười khảy, như vầy là còn đỡ đấy! Cái hệ thống này vẫn chưa phải là buff bẩn nhất. Hắn từng đọc qua một bộ tiểu thuyết mà nhân vật chính ăn thôi cũng thăng hai ba cái đại cảnh giới.



"Nói ra sợ ngươi không tin, bổn hoàng năm xưa vừa chui khỏi vỏ đã là Thái Ất Kim Tiên! Người ta sinh ra ở vạch đích, còn ông đây phải đi lùi lại mới chạm đích, hahaha!!!"

Bát Tử, có vẻ như không nhận ra sự tự phụ trong lời nói của hắn, lại hỏi một câu không biết là cố tình hay vô ý.

"Yêu hoàng uy vũ! Thế năm đó điện hạ đánh bại hết mười hai tổ vu mới hóa nhật à?"

"...."

Nhắc tới lại tức, năm đó lấy lý do hồng hoang bị hủy, Hồng Quân ép hắn hóa nhật, trong khi mười hai tên mãng phu kia không mất cái móng chân nào.

Như thế thành thánh để làm gì, học ma công ở chỗ La Hầu để làm gì?

Ể khoan! Ma công!? Đúng rồi!

Ma công của La Hầu dạy không cần tu vi có sẵn và nguyên thần hùng hậu, vừa hay bản thân đang rơi vào tình thế này.

Hấp thụ tu vi người khác mà không cần tu luyện, đây là con đường ngắn nhất để độ kiếp thăng tiên.

"Này!! Hệ thống." - Yên Hà gọi. "Lần trước ngươi nói ta dùng máu Lâm Vạn Hoa gì đó... Vậy là có thể luyện ma công à?"

Hệ thống : [Nhân vật của ngươi chính là dùng ma công. ]

Hắn nhíu mài, ở tông môn chính đạo mà lại luyện ma công à?

Hệ thống giật mình khẳng định: [ Ý là... Ý là nhân vật của ngươi bị ép luyện ma công thôi, bị người ta ép, không phải phản diện đâu, yên tâm đi, ngươi vẫn là nhân vật chính.]

Hắn chần chừ, chưa bao giờ để ý đến việc mình có phải là nhân vật chính hay phản diện. Chỉ muốn thử hỏi xem liệu có sử dụng được ma công và thuật tạo con rối mà Minh Hà và La Hầu truyền cho mình ở thế hồng hoang hay không.

Cái tên Hệ Thống khốn kiếp, đây rõ là có tật giật mình.

“Ngươi nói thật cho ta! Ta là phản diện phải không?” - Hắn trừng mắt.

[ Làm gì có!! Ngươi đa nghi quá đấy! Ở đây ngươi không tin ta thì tin ai? ] Hệ thống nói xong thì tắt không gian, để lại hắn đứng lặng lẽ giữa dòng suy nghĩ hỗn loạn.