Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 12 : Người Về Từ Kiếp Trước.




Chương 12 : Người Về Từ Kiếp Trước.

Khi họ gần đến Lạc Thần tông, Yên Hà và Bát Tử nhận thấy con đường trở nên đông đúc hẳn lên. Thiếu niên, thiếu nữ tuổi từ bảy đến mười bốn từ khắp nơi đổ về, chen chúc nhau hy vọng được thử vận may, tham gia khảo nghiệm tư chất để trở thành đệ tử của tông môn.

Ai nấy đều mang vẻ mặt kỳ vọng, ánh mắt rực sáng với tiên lộ.

Tiếng nói chuyện, bàn tán về các khảo nghiệm sắp tới vang lên khắp nơi. Có người tự tin vào tư chất của mình, có kẻ lại lo lắng.

Yên Hà vừa bước tới đã bị một tiểu cô nương tầm bảy tuổi, ăn mặc sang trọng với nhiều gia nhân đi theo, nhanh chóng bắt chuyện. "Huynh cũng đi khảo nghiệm sao? Trông huynh có vẻ lớn tuổi quá rồi đó. Lạc Thần tông chỉ nhận thiếu niên thôi mà! Huynh tệ gì cũng mười tám hơn rồi."

Hắn hơi khựng lại, quên mất mình chưa kích hoạt vòng tay của Bạch Trạch để che giấu tuổi thật. Với ngoại hình của Đông Hoàng Thái Nhất, rõ ràng hắn không còn là một thiếu niên nữa. Bát Tử đứng bên cạnh, cố nhịn cười khi thấy Yên Hà bị nhận xét như vậy.

Hắn bình tĩnh quay sang, khẽ nhếch môi. "Ai bảo muội ta đến đây để khảo nghiệm chứ? Ta là hoàng tử Thương quốc, đến tìm người nhà của mình đang làm khách ở đó thôi."

Tiểu nha đầu nghe Yên Hà nói mình là hoàng tử Thương quốc thì không khỏi sửng sốt, mắt mở to đầy ngạc nhiên. "Huynh... Huynh nói huynh là Thương quốc hoàng tử sao?"

Người hầu xung quanh cô bé cũng dừng lại, kinh ngạc nhìn Yên Hà từ đầu đến chân.

Một người trong số họ liền nhanh miệng kể Thương vương có hai người con trai, tám năm trước, ông ta đã mang cả hai đến Lạc Thần tông, giữa đường tiểu hoàng tử lại bị yêu tộc bắt đi!.

Người bên cạnh bé gái tiếp tục: "Thái tử Thương Hải Uyên Thần của Thương quốc hiện giờ là đệ tử chân truyền duy nhất của Đường Thiên Y trưởng lão. Vậy... Huynh thật sự là tiểu hoàng tử bị yêu tộc bắt năm đó à?"

Yên Hà nghe đến “tám năm trước” thì lòng chợt dâng lên một cảm giác mông lung. Hắn không ngờ khoảng thời gian trôi qua nhanh đến vậy. Yêu giới tám ngày, nhân gian đã qua tám năm rồi ư?

"Hóa ra là Yên Hà hoàng tử." - Cô gái nhỏ nhìn hắn. "Ta là Tần Yên Nhiên ở Tần quốc."

"Được rồi! Yên Nhiên muội muội." - Nghe đến đây, hắn sốt ruột hỏi. "Ngươi có thể kể cho ta nghe Thương triều giờ ra sao không?"



Một người đáp: "Thương triều bây giờ được Lạc Thần tông bảo hộ, Minh Nguyệt Tâm quý phi vì không chịu nổi cú sốc khi nghe tin tiểu hoàng tử bị yêu tộc bắt đi, đã âm thầm rời khỏi Thương quốc trong một đêm. Từ đó không ai biết tung tích của bà ấy nữa. Thương vương... Thương vương ngài ấy bị chứng bệnh lạ, hôn mê b·ất t·ỉnh cũng gần tám năm rồi."

"Cái gì?" - Hắn kinh ngạc.

Hắn hướng ý thức vào không gian hệ thống. Hỏi ý nó xem mình có thể quay về Thương Quốc ngay bây giờ không.

Hệ thống lập tức cự tuyệt, đây là cốt truyện, bắt buộc phải tham gia khảo hạch tư chất. Nó trấn an rằng bà ấy không sao, hiện tại đang ở nhà ngoại chuyên tâm luyện đan. Còn Thương Hải Minh, chính hệ thống cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với ông ta, cái này... Cốt truyện không có. Có thể là do lỗi hệ thống.

Thương Hải Yên Hà vội vàng bỏ đi. Tần Yên Nhiên mím môi, nhìn theo bóng lưng hắn đang khuất dần, đôi mắt ánh lên sự tò mò lẫn chút ngưỡng mộ.

Yên Nhiên lần đầu tiên trông thấy một người không phải tiên nhân nhưng lại có tóc màu trắng, nhãn cầu lấp lánh ánh vàng. Nàng nhìn theo mãi không rời mắt.

Người hầu bối rối: "Ngoại hình của hắn đúng là kỳ quái, bị yêu tộc bắt đi lâu như thế, không rõ giờ trở thành cái dạng gì rồi."

Một thị vệ đứng cạnh, vẻ mặt đầy nghi ngại, liền thêm vào: "Đúng vậy, phàm nhân sao có thể có dáng vẻ như thế? Công chúa, vẫn nên tránh xa hắn một chút."

Hắn chen qua đoàn người nối đuôi nhau dài đằng đẳng, các thiếu niên đang đứng xếp hàng tỏ ra khó chịu. Yên Hà đi thẳng tới chỗ ghi chép.

Tuy nhiên, ngay khi hắn vừa mở miệng định nói mục đích thì một giọng nói sắc lạnh vang lên từ phía sau.

“Ngươi sao không xếp hàng? Không biết quy tắc à.”

Yên Hà quay lại và thấy một nam nhân tuấn tú, tay cầm quạt giấy, dáng vẻ kiêu ngạo nhìn mình từ trên xuống.

"Ta không đến để ghi danh, ta cần gặp Thương Hải Uyên Thần hỏi cho ra lẽ."



Yên Hà quay lại và thấy một nam nhân tuấn tú, tay cầm quạt giấy, dáng vẻ kiêu ngạo nhìn mình từ trên xuống. Ánh mắt như thể đang đánh giá một kẻ tầm thường.

"Uyên Thần không phải muốn là gặp được, giờ nếu ngươi đi xuống núi, ta sẽ làm phước coi như không nhìn thấy ngươi, Lạc Thần tông không hoan nghênh yêu tộc."

"Yêu tộc? Ta là phàm nhân." - Yên Hà gằn giọng.

Chưa kịp phản ứng, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua, và nam nhân kia thình lình xuất hiện ngay trước mặt hắn, nhanh đến mức khiến mọi người xung quanh giật mình.

Hai ngón tay của y áp nhẹ vào ấn đường Yên Hà, đôi mắt y ánh lên một tia nghi hoặc.

"Đúng là phàm nhân... Thật kỳ lạ, dáng dấp của ngươi..." Nam nhân lùi lại một bước, vẫn giữ ánh mắt dò xét. "Ngươi tên gì?"

"Thương Hải Yên Hà." - Hắn đáp, ánh mắt kiên định.

Sự im lặng bao trùm không khí. Vài tiếng xì xào vang lên từ đám đông.

Nam nhân kia hơi nhíu mày, nghi hoặc càng lớn hơn. "Ngươi nói... Ngươi là Yên Hà? Vậy ngươi chính là tiểu hoàng tử Thương quốc đã m·ất t·ích từ tám năm trước?"

"Đúng vậy. Ta đến đây để gặp ca ca Thương Hải Uyên Thần," Yên Hà trả lời, giọng điệu chắc chắn, không chút dao động.

"Ta tên Lạc Kình Thiên, tông chủ của Lạc Thần tông." - Nam nhân lên tiếng.

"Yên Hà!!" - Đồng thời cũng thì thầm với chính mình. "Nghiệt đồ! Cuối cùng cũng để ta gặp lại ngươi."

Hình ảnh tiền kiếp bùng nổ trong đầu y. Thương Hải Yên Hà ở kiếp trước chính là đồ đệ mà y yêu thương nhất, một lòng một dạ bồi dưỡng. nhưng khi y đang đột phá, chính hắn đã ra tay đánh một kích chí mạng.



Nỗi hối hận và phẫn nộ từ kiếp trước dội về như những cơn sóng, không thể tin rằng sau bao năm chờ đợi lại có cơ hội đứng trước tên khi sư diệt tổ này.

Lạc Kình Thiên nói sẽ cho người gọi Uyên Thần ra, nhưng cũng nhấn mạnh rằng tông môn sẽ không nhận phàm nhân như hắn.

"Vậy càng tốt" - Yên Hà nói nhỏ, giọng thờ ơ đáp lại. "Tông chủ đại nhân muốn sao cũng được, ta không có hứng thú tu tiên. Người giúp ta gọi ca ca ra là được rồi."

Lạc Kình Thiên nhướng mài, có phần không hài lòng với thái độ của hắn.

Y tự hỏi đang xảy ra chuyện gì. Theo trí nhớ kiếp trước, khi biết y là tông chủ, Thương Hải Yên Hà đã vô cùng kích động, nhất quyết bám lấy y năn nỉ để được nhận vào Lạc Thần tông. Nhưng sao kiếp này hắn lại thờ ơ như vậy?

Ngoại hình cũng rất khác biệt.

Kiếp trước, khi đến Lạc Thần tông hắn dù bị yêu vật ký sinh nhưng vẫn giữ được hình ảnh đứa trẻ mười một tuổi. Còn giờ đây lột xác thành một thiếu niên lạ lẫm tới mức Lạc Kình Thiên cũng không nhận ra.

Gã đánh giá Yên Hà từ đầu đến chân, sự cẩn trọng trong ánh mắt càng tăng lên. Cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng không thể chỉ ra được.

Trong khi hắn còn đang suy nghĩ, một đệ tử của Lạc Thần tông đã trở về, báo tin rằng Uyên Thần đang trên đường đến. Lạc Kình Thiên không ngừng quan sát Yên Hà, trong lòng nảy sinh nhiều câu hỏi.

Thậm chí, y đã tự hỏi liệu có phải hắn cũng trọng sinh như mình.

Yên Hà không nhận thấy những suy nghĩ của Lạc Kình Thiên. Hắn chỉ mong muốn gặp lại ca ca để tìm hiểu về tình hình hiện tại, chứ không quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình.

Một khoảnh khắc sau, Uyên Thần xuất hiện trước mắt họ. Ánh mắt của hai người chạm nhau, trong không gian im lặng, có một thứ cảm xúc sâu sắc không cần lời nói đã truyền tải giữa họ.

Trước khi trở vào trong, Lạc Kình Thiên vỗ vai Uyên Thần và nói nhỏ: "Cẩn thận đệ đệ ngươi."

Uyên Thần gần như không quan tâm lời gã, y chạy vụt qua đến trước mặt hắn. "Yên Hà?? Có thật là đệ không?"

"Là ta." - Hắn đáp lại.