Chương 8 : Mỹ Tửu.
Trước tình yêu dang dở từ kiếp trước, Thương Hải Yên Hà hay là Đông Hoàng Thái Nhất chỉ im lặng, nhận được sự tôn kính từ yêu tộc không có nghĩa là hắn vẫn thuộc về nơi này.
Yêu tộc thực lực vi tôn, kẻ vô dụng chắc chắn về lâu dài sẽ không có chỗ đứng. Bây giờ ngoài ngoại hình của Đông Hoàng Thái Nhất ra chẳng còn vươn lại chút gì của thần thoại yêu hoàng từng lừng lẫy một thời, tu vi không có, pháp bảo càng không.
Vốn dĩ Hỗn Độn chung hàng thật giá thật vẫn còn ở chỗ Côn Bằng. Lưu lại đây chỉ là đang ăn mày quá khứ.
Việc Thường Hi tin hắn là Đông Hoàng Thái Nhất đã là một kỳ tích. Nghĩ lại vẫn thật là may mắn khi có thẻ bài Hỗn Độn Chung để xài, bằng không thì một trăm cái miệng cũng khó mà giải thích.
[ + 10 điểm hảo cảm từ Thường Hi ]
[ + 10 điểm hảo cảm từ Thường Hi ]
[ + 10 điểm hảo cảm từ Thường Hi ]
[ .... ]
Nhìn vào khoảng không trước mặt, điểm hảo cảm liên tục tăng.
Hệ thống : [ Nàng ta thật sự rất thích ngươi, thanh hảo cảm đầy rồi! Cần phải nhanh chóng trở về nhân giới, chỉ ở Lạc Thần tông mới có người giúp ngươi khai mở kinh mạch lên luyện khí. ]
"Ở đây không được à? Bọn họ có thể giúp mà." - Hắn hỏi.
Hệ thống : [ Anh hai à! Ngươi là nhân tộc, là nhân tộc đấy!! Làm ơn đi theo tuyến cốt truyện dùm ta ]
Hết cách, hắn chỉ còn cách nhờ Thường Hi đưa mình về nhân giới.
"Chàng muốn đi?" - Nàng khựng lại, ánh mắt từ dịu dàng chuyển sang giận dữ. "Đông Hoàng Thái Nhất! Chàng đang đùa ta à? Ta đã đợi chàng suốt hàng ngàn năm."
"Ta ở nhân giới thật sự còn có việc cần làm." - Hắn đáp. Liên tục trấn an mỹ nhân đang nổi cơn tam bành. "Xong việc ta hứa sẽ quay lại tìm nàng."
Nàng nhìn hắn với đôi mắt lạnh lẽo. "Nếu muốn đi, ta không cản. Nhưng cũng sẽ không giúp." - Thường Hi không cần phải ngăn cản bằng sức mạnh, chỉ cần không giúp đỡ, hắn sẽ chẳng thể tự mình rời khỏi nơi này.
Từ lúc nàng được hồi sinh, nghe không ít người bàn tán Đông Hoàng Thái Nhất có quan hệ mập mờ với Hậu Thổ. Xem ra chính là sự thật rồi.
Thậm chí nghi ngờ tướng công mình thời gian ở nhân giới lén lút qua lại với vị thánh nhân kia.
"Không giúp? Nàng nói thật hay nói chơi vậy?" - Hắn ngẩn ngơ trông theo bóng mỹ nhân bỏ đi. Cuối cùng chỉ đành nhờ tới đám người Khâm Nguyên.
Ngay khi tìm đến cửa, hắn bị cả bọn lôi đi không chút do dự.
"Điện hạ! Mau vào đây, ta vì người đã chuẩn bị rất nhiều rượu thịt!" – Khâm Nguyên hô lớn, không hề che giấu sự phấn khích của mình, rồi đột nhiên vỗ mạnh vào lưng Đông Hoàng Thái Nhất, như chào đón một người bạn cũ lâu ngày không gặp.
Nhưng y quên mất rằng hắn giờ chỉ là một phàm nhân, hoàn toàn không chịu nổi sức mạnh của một cái vỗ từ đại la kim tiên. Suýt chút nữa thổ huyết ngay tại chỗ.
"Ngươi có bệnh à Khâm Nguyên?!" - Cửu Anh hốt hoảng kêu lên, khi nhìn thấy sắc mặt Đông Hoàng Thái Nhất trở nên trắng bệch. Gã lập tức lao tới bên cạnh. "Điện hạ bây giờ là phàm nhân rồi, sao ngươi có thể vỗ mạnh như vậy? Muốn g·iết người sao?"
Khâm Nguyên mặt mài biến sắc, hối hận vô cùng. "Ta... Ta quên mất! Ta không cố ý."
Anh Chiêu. "Tên thô lỗ này..."
"Thôi không có gì phải áy náy! Chỉ là chuyện nhỏ. Ta đang có chuyện lớn cần các ngươi giúp đây. " - Hắn nói lại mục đích mình đến, bọn họ nghe xong rơi vào trầm tư như có gì đó khó nói.
Khâm Nguyên lên tiếng. "Vậy thì càng là chuyện nhỏ, giúp người về nhân giới cũng được nhưng trước hết phải nhậu thật đã!"
Cửu Anh cũng góp lời với nụ cười nửa đùa nửa thật: "Phải rồi, muốn nhờ bọn ta thì cũng phải có tí lòng thành chứ! Uống nào, uống cho tới khi trời đất đảo lộn mới tính chuyện được!"
Bạch Trạch kéo tay. "Đến đây điện hạ, hôm nay không say không về."
Hắn nhìn mâm rượu thịt ê hề, cũng lâu rồi chưa ăn uống rượu thoải mái. Cuộc vui nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát. Những bình rượu chất thành đống, chén vơi lại đầy, tiếng cười nói vang vọng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, họ chưa có dấu hiệu dừng lại.
Rượu vào lời ra, bầu không khí càng lúc càng sôi nổi. Hắn bị cuốn theo dòng chảy ồn ào của buổi tiệc. Cả đám ai nấy đều say đến mức quên mất chính mình đang làm gì, mạnh ai nấy nói, mỗi người một câu, không đầu, không đuôi.
Giữa lúc ấy Cửu Anh với gương mặt đỏ gay vì say rượu, lảm nhảm điều gì đó. Y nghiêng người về phía Đông Hoàng Thái Nhất, giọng nói có phần líu lưỡi nhưng rõ ràng.
"Điện hạ! Ta nói cho người biết một chuyện... Yêu hậu nàng ấy không muốn người rời khỏi đây đâu..."
Hắn khẽ khựng lại, không khỏi giật mình. Vốn đã ngờ ngợ chuyện này, nhưng nghe thấy Cửu Anh nhắc đến tên Thường Hi trong tình trạng say xỉn như vậy khiến hắn cảnh giác hơn.
Cửu Anh tiếp tục, không hề nhận ra ánh mắt chăm chú của chủ thượng, y cứ thế nói như thể đang kể chuyện thường ngày.
"Nàng ấy... Nàng ấy dặn bọn ta... Nếu người có đến nhờ giúp đỡ, thì phải tìm cách từ chối... Không thể để người rời khỏi Yêu giới... Nàng ấy bảo vậy mà... Chúng ta... Không dám cãi lệnh nàng nhưng cũng không muốn thẳng thừng từ chối điện hạ... Cho nên mới chuốc rượu... Để kéo dài thời gian suy nghĩ đối sách nè."
Lời nói của y cứ thế tuôn ra mà chẳng ai ép hỏi, cũng chẳng ai quan tâm đến, tự động khai hết mọi chuyện, hoàn toàn không biết mình đang nói cái giống gì.
Khâm Nguyên bên cạnh gật gù đồng tình, mặc cho Cửu Anh tiếp tục "tự thú".
Hắn nở một nụ cười mệt mỏi, sau đó bắt đầu dò hỏi khéo léo để thăm dò ý tứ của họ.
"Vậy... Nếu thật sự ta muốn rời khỏi Yêu giới, các ngươi sẽ đứng về phe ai đây?" – Hắn nhẹ nhàng, giọng pha chút hài hước lẫn đang thách thức.
Cả Khâm Nguyên và Cửu Anh mặt mũi đỏ au như mồng gà, họ ngây ngô cười rồi quay sang Đông Hoàng Thái Nhất như thể câu hỏi này chẳng có gì nghiêm trọng.
Khâm Nguyên lên tiếng trước: "Điện hạ hỏi thừa rồi! Chúng ta là nam nhân, đương nhiên phải đứng về phía điện hạ chứ còn gì nữa!" - Y vỗ mạnh lên bàn, làm vài chiếc chén rượu rơi xuống đất kêu leng keng. "Nam tử hán đại trượng phu, nữ nhân là phù du, bạn bè là thiên thu vĩnh cửu."
Cửu Anh gật gù, ánh mắt lờ đờ vì say nhưng vẫn phụ họa theo: "Chính xác!"
Khâm Nguyên tiếp tục, giọng nói đầy vẻ tự tin và hùng hồn: "Người cứ yên tâm, uống xong trận này, ta sẽ đích thân kêu thuộc hạ hộ tống người về nhân giới! Yêu hậu nàng ấy có dặn dò gì thì cũng chẳng liên quan đến chúng ta."
"Coi như các ngươi có lương tâm." - Hắn thì thầm rồi tiếp tục uống, cũng may không chọn sai bạn nhậu.
Bạch Trạch trong cơn say, đột nhiên quay sang nhìn Đông Hoàng Thái Nhất, ánh mắt lờ đờ nhưng lại toát ra chút lo lắng.
"Điện hạ... Người về nhân giới có thực sự ổn không? Người không có tu vi, không có pháp bảo nhưng ngoại hình thì vẫn là Đông Hoàng Thái Nhất... Nếu lỡ như kẻ thù cũ tìm đến thì sao?"
Câu hỏi của Bạch Trạch khiến bầu không khí có chút chững lại.
Cửu Anh giọng nói đầy vẻ chân thành dù đã say mèm: "Hay... Người ở lại yêu giới đi. Ít nhất còn có bọn ta bảo vệ. Kẻ nào dám động vào điện hạ thì sẽ phải bước qua xác bọn ta trước."
Khâm Nguyên cũng gật gù theo. "Phải đó! Dù sao Yêu giới cũng an toàn hơn nhiều. Ở đây người có bọn ta, còn ở nhân giới chỉ có một mình... Lỡ có chuyện gì thì làm sao đối phó?"
Hắn khẽ thở dài. "Ở nhân giới ta có việc phải làm."
Khâm Nguyên giọng nói đầy phấn khích: "Hay là ta theo người đến nhân giới! Ta có thể bảo vệ điện hạ!"
Nhưng hắn ngay lập tức từ chối và giải thích y dù sao cũng là đại yêu, xuất hiện ở nơi nhỏ bé như Thương Uyên sẽ kinh động đến cả một đại lục. Chỉ cần khí tức bộc phát, cũng đủ khiến vô số kẻ từ khắp nơi kéo đến.
Chưa kể, sẽ lập tức trở thành mục tiêu của các thế lực ở đó. Bọn họ mà cầu viện đến thần giới thì càng rắc rối hơn.
Khâm Nguyên ngây người trong giây lát, rồi cười khổ, gãi đầu: "Thì ta chỉ muốn giúp thôi mà..."
Bạch Trạch cười đểu, nhướng mày trêu chọc: "Khâm Nguyên đừng có làm màu nữa, ngươi có thê tử rồi mà còn đòi theo bảo vệ điện hạ. Bộ không sợ Quỷ Xa đánh gãy chân ngươi à?"
Cả đám im lặng trong giây lát rồi bùng nổ trong tiếng cười lớn. Khâm Nguyên, mặt đỏ bừng, vừa ngượng vừa tức, hậm hực đáp trả: "Hừ, ý ngươi là ông đây sợ thê tử?"
"Còn dám bảo không sợ." - Cửu Anh lắc đầu : "Ngươi thử về muộn vài ngày xem, không chừng nàng đợi sẵn với gậy bên cửa rồi đấy."
Khâm Nguyên rùng mình khi nghe câu nói đó, rõ ràng cảm nhận được hình ảnh thê tử mình đứng trước cửa với ánh mắt như muốn đốt cháy cả thế gian, tay cầm cây gậy mà đợi hắn.
"Nói bậy!! Ta về nhà lúc nào chẳng được! Nàng ta không có gan làm gì ta đâu!"
Cả đám nghe thế thì bật cười to hơn. Bạch Trạch cười khẩy. "Phải rồi, ngươi cứ nói thế đi, đến lúc về nhà thì nhớ bảo trọng nhé!"
Lảo đảo đứng dậy, Khâm Nguyên giọng lắp bắp như thể đang bịa ra lý do trong lúc hoảng hốt. "Ta chợt nhớ ra mình phải về luyện công. Điện hạ và mọi người từ từ uống."
Anh Chiêu tặc lưỡi. "Coi bộ yêu thánh Khâm Nguyên của chúng ta còn sợ thê tử hơn cả vu tộc."