Chương 7 : Lữ Khách Thời Gian.
Âm thanh mạnh mẽ của Đông Hoàng chung xuyên qua những cổng không gian liên thông, len lỏi qua từng vết nứt của thời gian và không gian. Tiếng chuông vang vọng khắp các cõi trời.
Ở hồng hoang xa xôi, khuất ngoài thiên ngoại thiên, có một tòa lâu lơ lửng giữa bầu trời tinh không, một vị đại năng đang thong thả thưởng trà bên bàn ngọc. Mỗi hoạt động của y đều mang khí chất thoát tục, đứng trên vạn người.
Tiếng chuông uy lực đánh tới, phá nát không gian. Vị đại năng thần sắc ngưng trọng, nụ cười mơ hồ hiện lên nơi khóe môi.
Y đặt tách trà xuống bàn không phát ra chút nhược âm nào, đôi mắt hướng về nơi xa xăm chân trời.
Thời khắc đó, gió trời dừng lại, y hít một hơi sâu, cảm nhận từng rung động trong hư không, tìm kiếm một dấu hiệu giữa thời gian vô tận.
"Tiếng chuông rất mơ hồ, không biết là đến từ nơi đâu." - Người đó thở dài.
Sau khi suy nghĩ qua một chút, cơ thể y phát ra nhiều tầng ánh sáng. Trong chớp mắt, thân ảnh phân thành bảy cái hóa thân, mỗi hóa thân đều tỏa khí tức cường đại. Ánh sáng kinh động thiên ngoại.
Bản thể đại năng ung dung ngồi xuống, đôi mắt nhắm nghiền lại. Bảy hóa thân biến mất giữa mênh mông thời gian. Chúng tản đi các hướng, thay bản thể bắt đầu hành trình chu du qua các cõi.
Hồng hoang thiên ngoại lần nữa chìm lại vào yên tĩnh.
Lý Băng Thu dưới sự giúp đỡ của Thường Hi cùng thập đại yêu thánh, nguyên thần hắn dung hợp vào hình hài mới được đúc từ trăm ngàn linh hồn.
Bọn họ hồi hộp chờ đợi, khi cơ thể trên vương tọa từ từ mở mắt. Đôi mắt vàng rực của hắn tựa như hai mặt trời sáng chói, thứ ánh sáng mà yêu tộc không được nhìn thấy từ rất lâu.
Khâm Nguyên, Anh Chiêu, Cửu Anh và Bạch Trạch không thể giấu nổi sự vui mừng.
“Đông Hoàng điện hạ! Người đã trở về rồi!” - Khâm Nguyên nghẹn ngào. "Chúng ta chờ đợi mãi, cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại người nữa.''
Phi Đản, Phi Liêm cũng không kìm được cảm xúc, ôm chặt lấy chân hắn. "Bọn ta rất nhớ người, nhất định phải cùng nhau đi uống rượu một bữa long trời lở đất."
Anh Chiêu, người luôn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, cũng không khỏi mềm lòng, bước tới cúi đầu: "Điện hạ, chào mừng trở lại."
Thương Hải Yên Hà, hay chính là Đông Hoàng Thái Nhất, nhìn vào những gương mặt quen thuộc, nghe những lời thân tình này, lòng hắn trào dâng bao cảm xúc. Bao năm trôi qua, bọn họ vẫn như trước.
Mà người hắn chú ý hơn cả là Khâm Nguyên. Trong trận đại chiến năm xưa. Khi tin Khâm Nguyên t·ử t·rận tới tai, thậm chí còn không nói được một lời từ biệt.
Giờ đây, y lại đang đứng trước mặt hắn, bằng xương bằng thịt. Không kiềm chế được, hắn vỗ mạnh vào vai Khâm Nguyên, như muốn chắc chắn rằng y thật sự còn sống.
"Khâm Nguyên!" Giọng Đông Hoàng khẽ run lên, ánh mắt chứa đựng vô vàn cảm xúc. "Ngươi thật sự còn sống..."
Khâm Nguyên cũng không thể giấu nổi sự xúc động khi nhìn thấy chủ tử. "Điện hạ! Ta muốn khoe với người, ta... Ta... đã lấy thê tử rồi."
Hắn nghe Khâm Nguyên nói về thê tử, ánh mắt kinh ngạc không thôi. "Cái gì? Ngươi... Có thê tử rồi ư?" - Hắn mở to mắt, giọng điệu nửa ngỡ ngàng, nửa như muốn trêu chọc. "Tên c·hết tiệt này, nàng ta là ai vậy?"
Khâm Nguyên cười ngượng ngùng, nhưng trước khi gã kịp trả lời, những yêu thánh và yêu vương xung quanh không nhịn được mà bật cười rộn rã. Một trong số họ vỗ vào vai Khâm Nguyên, cười lớn.
"Là Quỷ Xa đấy, điện hạ! Khâm Nguyên và nàng ấy đã có với nhau bảy người con rồi!"
"Quỷ Xa?" - Hắn nhướng mài. Quả nhiên là Quỷ Xa, người có tình rốt cuộc cũng về bên nhau.
Anh Chiêu cười khảy. "Điện hạ có chỗ không biết, hắn từ lúc trọng sinh đã mặt dày đi theo nàng tới sáng tới khuya, học đòi nhân tộc, tặng hoa, tặng quà... Quỷ Xa thấy hắn đáng thương nên gật đầu luôn."
Cả không gian quanh tế đàn tràn ngập niềm vui. Các yêu thánh xung quanh đồng loạt gật gù, không ngừng chọc ghẹo Khâm Nguyên. Bao năm tháng qua, yêu tộc vẫn luôn giữ một sự gắn kết đặc biệt.
"Ngươi làm ta muốn gặp Quỷ Xa ngay lập tức! Chúc mừng hai ngươi." - Đông Hoàng Thái Nhất cười lớn.
Thường Hi bỗng ôm lấy tay hắn. Nàng nói với giọng tự hào và nhẹ nhàng. Con gái của bọn họ, mỗi đứa đều chọn cho mình một con đường riêng. Một số người kết đạo lữ với nhân tộc. Chỉ có duy nhất Thường Nga vẫn ở lại Quảng Hàn cung, giữ vai trò cai quản Thái Âm tinh ở hồng hoang.
Đối với hắn, thời gian là một cái chớp mắt nhưng với họ đã qua hàng ngàn năm.
Bạch Trạch cao hứng, không kìm được. - "Điện hạ! Cả ngàn năm rồi, chúng ta đi uống rượu đi thôi." - Nhưng lời nói chưa kịp dứt, Khâm Nguyên lập tức trừng mắt, cắt ngang gã một cách không thương tiếc. "Ngươi đúng là không biết điều!"
Y liếc Bạch Trạch rồi nhìn qua Thái Nhất và Thường Hi, vẻ mặt đầy nghiêm nghị pha chút trêu ghẹo. "Ngươi không thấy yêu hoàng và yêu hậu đã lâu rồi không gặp nhau sao? Đang là lúc hàn huyên tình cảm, vậy mà ngươi lại muốn lôi người ta đi uống rượu!"
Khâm Nguyên phất tay, như muốn đuổi Bạch Trạch đi, còn giọng điệu thì vừa trách vừa cười.
"Tên phá đám này! Lúc nào rượu chả uống được, điện hạ bây giờ là phàm nhân, uống rượu vào thì còn gì là đêm xuân nữa."
Lời nói đầy hàm ý khiến Thường Hi đỏ mặt, đôi mắt lấp lánh ngượng ngùng liếc nhìn Thái Nhất. Không khí trở nên có chút bối rối. Hắn nheo mắt nhìn Khâm Nguyên, làm ra vẻ giận dữ :
"Nhiều chuyện quá đi mất! Nói linh tinh cái gì thế hả? Đi đi, đi đi đi!"
Khâm Nguyên bật cười khúc khích, rút lui một cách nhanh chóng trước khi bị Thái Nhất xử lý nặng hơn.
Yêu tộc trên dưới lần lượt giải tán. Thường Hi nhẹ nhàng ngả đầu lên vai hắn, đôi mắt ánh lên niềm vui sướng sau bao nhiêu năm xa cách.
"Đi nào, ta dẫn chàng đi tham thập tam thiên, nơi này được xây dựng giống với cổ thiên đình năm xưa."
Bọn họ cùng nắm tay nhau rảo bước giữa những con đường phủ đầy nắng vàng, nàng ngỏ ý muốn hắn ở lại đây mãi mãi.
Mà nghe tới lời này, hắn trở nên lưỡng lự, hệ thống nhắc nhở Lý Băng Thu bây giờ là Thương Hải Yên Hà không phải Đông Hoàng Thái Nhất. Yêu hận đã qua không nên dây dưa.
Rõ ràng hắn chỉ là lữ khách du hành qua vạn giới, còn nàng ta thì không! Thường Hi là người của một thời đại nhất định, hai người khó mà có kết quả.
Nàng siết chặt lấy tay hắn. "Ở lại đây với ta nhé."