Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 146 : Thực Lực Thánh Cảnh.




Chương 146 : Thực Lực Thánh Cảnh.

Trên mây rơi xuống mấy trăm sợi xích vàng chứa thiên đạo phù văn, tương tự như loại dùng gông cổ tổ long.

Chúng xông về phía Đế Tuấn hòng trói buộc, nào ngờ thiên xích vừa tiếp cận liền bị sức nóng nung chảy ra tro, ánh lửa màu xám có vẻ tầm thường lại chứa uy áp vạn cổ, đáng sợ tới mức mây hành pháp của thiên đạo cũng bị dọa tản mất.

Nguyên Thủy Thánh Nhân vuốt râu. "Lửa kia chưa từng thấy qua."

Hỗn độn hỏa là khởi thủy nguyên hỏa, sinh ra ở nơi hỗn độn, thắp sáng thuở trời đất hoang sơ chưa có ngày đêm nên có màu xám, hỏa tựa khói sương, vừa sinh đã tắt, khó nắm bắt.

Tam Thanh chưa từng nhìn thấy cũng không có gì lạ.

Nhớ khi Bàn Cổ ngã xuống, hỗn độn hỏa bừng sáng giữa hư không, không lâu sau vị trí đó xuất hiện thái dương tinh cùng thái âm tinh sơ khai.

Chỉ là không ngờ trong thời gian ngắn như thế Đế Tuấn có thể từ trong tâm mạch thái dương sàng lọc tìm được rồi luyện hóa hỗn độn hỏa.

Hai tộc thượng cổ vu yêu thiên phú quá đáng sợ, một bên không có nguyên thần vẫn tu hành đến chuẩn thánh, một bên nguyên thần cường hãn, cảm ứng mọi thứ, luyện hóa vạn vật.

Thiên đạo tru diệt hai cái đại tộc này cũng có lý do của thiên đạo, tưởng tượng họ có đủ thời gian phát triển thì mười cái hồng hoang không đủ để phá.

"Nếu ngươi ngăn được Đế Tuấn bố trận, thiên đạo có thể chừa cho hắn con đường sống." - Hồng Quân nói với nguyên tác.

"Còn chờ gì nữa, hắn trận sắp kết rồi." - Nữ Oa sốt ruột nói to.



Tam Thanh, Tây Phương nhị thánh vừa lúc hiện thân, tuy nhiên bọn họ không ai muốn động thủ.

Nói gì thì nói, ngoài hủy diệt thái âm để chặn đứng đại trận thì không còn biện pháp khả thi hơn.

Hủy diệt thái âm, đại nhân quả này ai muốn nhận chứ.

Lão Tử : "Đông Hoàng Thái Nhất, qua ngày hôm nay, tên ngươi sẽ đề trên thánh vị, còn chờ gì nữa."

"Nói thật dễ nghe." - Đông Hoàng Thái Nhất nguyên tác khinh rẻ ra mặt, tuy nhiên hắn vẫn xông về phía Đế Tuấn. "Ca ca! Dừng tay."

"Lại là ngươi? Lần nào cũng là ngươi." - Đế Tuấn đang bố trận trông thấy người đến là đệ đệ mình liền nổi giận không kiềm chế được.

Đông Hoàng Thái Nhất nguyên tác lúc đó không hiểu hết ý trong lời ca ca, hắn chỉ có một suy nghĩ là nghe lời Hồng Quân ngăn Đế Tuấn lại, chỉ cần y không làm gì để lại hậu quả quá đáng sẽ không bị phán tội c·hết, còn mạng sẽ còn hy vọng.

"Cút ra! Ngươi không phải là đối thủ của ta." - Đế Tuấn phẫn nộ, một chưởng bức lui Đông Hoàng Thái Nhất đi mấy dặm. Y tựa hồ vô cùng kích động.

Đế Tuấn : "Lão tặc thiên! Đánh cờ rất vui nhỉ! Hôm nay ta sẽ đạp đổ bàn cờ của người. Mở to mắt ra mà xem đây."

"Vùng vẫy mà thôi, yêu tộc hiện lấy đâu ra 365 yêu vương đại la bố trận. Nếu không có toàn bộ 365 tinh tú đại la, trận này lớn tới đâu cũng không thành vấn đề." - Nhìn thấy Lão Tử cùng Thông Thiên bên cạnh lo lắng, Nguyên Thủy Thiên Tôn thờ ơ diễn giải.

Nào ngờ tại Chu Thiên Tinh Đấu đại trận sáng lên, Đế Tuấn tự mình phân thân ra 365 bản thể trấn giữ các cột trụ tinh thần, trên tay mỗi cái tồn tại một cái tinh thần phiên, xung quanh trận bay lượn 14.800 tiểu tinh thần phiên không thiếu một li.



Trận bắt đầu liên kết, gói gọn toàn bộ hồng hoang ở bên trong, thiên địa phản phất ức vạn thần ma chi lực, biển sao khổng lồ hình thành.

"Này, này, này, này không phải chứ? Ta chỉ xem náo nhiệt thôi mà." - Ma tổ La Hầu cách đó không xa đang cùng Đế Á làm quần chúng ăn dưa thì phát hiện có gì đó sai sai, vậy mà bản thân y bị nhốt luôn trong đại sát trận.

Đế Á bên cạnh phấn khích : "Woaaa! Lão đại!! Nhiều sao trời quá. Còn nhiều hơn ở ma giới chúng ta nữa."

La Hầu : "Đồ đầu heo!! Còn đứng đó ngắm sao à? Mau chạy đi, tý vẫn thạch rơi xuống là c·hết cả đám.... Sao ta lại ngu ngốc nghe lời ngươi nán lại đây xem đánh nhau chứ?"

Một mình Đế Tuấn có thể làm hết thảy... Cái thực lực này không tầm thường chút nào. Là ai đang đứng sau y? Hồng Quân không nhịn được mà cảm thán, ông ta lệnh Lão Tử cùng Nữ Oa cấp tốc đi viện trợ nhân tộc tránh đại kiếp, đến nước này không thể nhờ người nào ra tay được nữa.

Hồng Quân xuất hiện tại phía trên đỉnh đầu Đế Tuấn, dáng ngồi khoan thai như chứa sức nặng ngàn núi vạn sông đè lên, yêu hoàng nguyên thần chấn động dữ dội, nhân ảnh muốn sụp đổ trở về bản thể kim ô.

"Đế Tuấn, ngươi thân đã thành thánh, yêu, hận bi ai của thế tục cách ngươi rất xa, Đế Thập gây nghiệp, nhân nhân, quả quả, ngươi làm thiên đế chẳng lẽ đạo lý này còn không rõ sao?"

Đế Tuấn cười như điên dại. "Ngươi từng dùng thủ đoạn gì để lợi dụng tam tộc trong đại chiến với La Hầu sao không kể ra? Nói nhân quả thật làm ta buồn nôn quá đi."

Y nói xong cơ thể tán ra, hóa thành một đống tro tàn.

Hồng Quân : "Đừng tưởng thiêu đốt nhục thân ta không làm gì được ngươi."

"Hahaha!!" - Tiếng cười của Đế Tuấn từ khắp các hướng. "Ta tam thi hợp nhất, nguyên thần đã không còn khiếm khuyết! Lại nói từ khi chứng đạo đã bị ngươi giam ở thái dương tinh, vốn chưa hề ký thác nguyên thần vào lão tặc thiên... Xin hỏi đạo tổ!? Ngài hiện tại có thể làm gì được ta?"



Quyết định dung hòa nguyên thần cùng thái dương mắt trận, Đế Tuấn tự thân dọn sẵn quan tài, trận bị phá, hồn phi phách tán, trận thành công, y cũng sẽ biến mất.

Dưới tinh thần lực chi phối, vẫn tinh đợt đầu tiên rơi như sao băng xuống đại địa.

Tây phương nhị thánh nhìn thấy đạo tràng của mình cũng có phần liền vội vã chạy đi lo.

Hồng Quân quan sát xem thấy không nên chiến đầu với kẻ liều, vẫn là ưu tiên chuyển mục tiêu sang phá trận, ông ta lờ mờ nhìn thấy Hi Hòa thân ảnh đang gia trì bên trong thái âm liền ra tay đánh một đòn cực mạnh vào đó, không đủ để hủy diệt thái âm nhưng sẽ khiến mắt trận lung lay.

Suy nghĩ này thế mà bị Đế Tuấn đoán được, y khiển Hà Đồ Lạc Thư quấn lấy Thái Âm, có điều chung quy đã đánh giá sai thực lực đạo tổ, linh bảo bị ông ta đánh bay ra ngoài, công kích xuyên thấu qua phòng ngự, đánh vào tử huyệt của Hi Hòa, nàng hét lên tiếng kêu thảm thiết.

Đế Tuấn sắc mặt trắng bệch, tại sao lần nào cũng thế? Hà Đồ Lạc Thư đời này lĩnh hội đến cực cảnh vẫn như cũ không chịu nổi một đòn của Hồng Quân, chưa kịp chờ y phản ứng, Hi Hòa dùng chút hơi tàn thi triển tán hồn, trám lại vết nứt của mắt trận.

"Phu quân, tại chủ trì mắt trận, tuyệt đối đừng phân tâm." - Yêu hậu nguyên thần phân rã, bồi cho băng nguyên vá lại vết nứt, cho dù có c·hết cũng không để trận thất bại.

Đế Tuấn tiến tới, ánh mắt đầy tự trách nhìn Hi Hòa.

Thế nào thật sự là chân tình trên thế gian.

Nàng ta kiếp trước, kiếp trước nữa, cả kiếp trước nữa cũng đều chọn c·ái c·hết không theo cách này cũng là cách khác chỉ để giúp đỡ y đi bước đường cuối cùng.

Đế Tuấn hiện thân bên cạnh mắt trận thái âm, người tưởng chừng vô cảm như gã, nước mắt rốt cuộc cũng đã rơi xuống.

"Hi Hòa... Lần nữa hại ngươi thần hồn câu diệt, lão tặc thiên hết lần này đến lần khác che giấu thực lực, chúng ta mạnh hơn, lão cũng mạnh hơn... Rốt cuộc ta phải làm sao để tránh vòng lặp vô tận này chứ? Ngươi nói cho ta biết đi."

"Phu quân, ta cùng chàng bắt đầu lại." - Hi Hòa ngấn lệ, hàn khí bao trùm không gian. "Kiếp sau vẫn làm phu thê."

"Lần sau... Tới lượt ta đi tìm nàng." - Đế Tuấn gục mặt xuống, nguyên thần yêu hậu mang theo nụ cười mãn nguyện vỡ nát, đồng thời mắt trận thái âm cũng ổn định trở lại.