Chap 14 : Hệ Thống Phẫn Nộ : Chán Sống!
Hồng Hoang sinh linh khắp nơi chen nhau đến Tử Tiêu cung, đại địa hiếm hoi lắm mới có một khoảng thời gian chìm đắm trong tĩnh lặng.
Đông Hoàng Thái Nhất và Côn Bằng ngồi ở một mỏm đá cao trên Bất Chu Sơn ngắm nhìn thiên hạ, cả hai uống rượu mặc kệ Đạo Tổ giảng cái gì mà đạo.
Ngang mặt gió ngàn lộng thổi, mây bay vạn dặm.
Bên dưới bao la núi rừng. Thiên sơn vạn thủy.
Họ nhắm mắt cảm nhận gió thổi qua làn da, đời người ai mà không ước mơ được bay lượn tự do như chim trời.
Côn Bằng :
"Lão đệ, vì cái gì Vu Yêu trận đầu còn chưa mở màn? Theo lý mà nói ngươi phải thúc đẩy đại chiến cao trào, như thế mới về được, ngươi không muốn gặp lại người nhà à?"
Người nhà?! Đông Hoàng Thái Nhất lên năm thì mẹ bỏ gia đình đi tìm tương lai khác, hai mươi tuổi cha b·ị c·hém c·hết.
Hắn cầm tĩnh rượu đã cạn ném một phát thật mạnh về phía chân trời, hét thật lớn giải tỏa tâm sự.
Âm thanh làm chim muôn giật mình cất cánh từng đàn bay lên cao. Sau đó bật cười thỏa mãn nằm dài trên phiến đá.
Bao lâu rồi mới có thể thoải mái phát tiết như vậy.
Hắn trả lời câu hỏi một cách nhẹ nhàng. - "Đế Tuấn, huynh ấy hiện tại là người nhà duy nhất của ta."
"À...!"
Côn Bằng mơ hồ phỏng đoán thiếu niên này vậy mà có vài nét giống mình. Cô độc giữa thời hiện đại nhộn nhịp sống chẳng khác gì bóng ma.
Cơ mà ít ra Thái Nhất còn có Đế Tuấn. Còn y ngoài bầu bạn cùng mấy cây linh thảo hóa hình thì vẫn cùng tay trái và tay phải trò chuyện. Nhạt nhẽo!
Họ lần lượt trãi lòng.
Thái Nhất muốn nhập luôn hộ khẩu ở đây, Côn Bằng cũng thế, vì vậy mới mới lẫn tránh việc gia nhập thiên đình để né lượng kiếp.
Nhưng người tính, sao bằng hệ thống tính. Thiên đình phải nhập, yêu sư cũng phải làm. Chẳng thay đổi được gì.
Côn Bằng :
"Lão đệ, ngươi nghĩ có thể dùng mấy cái thiết lập cứng ngắc của hệ thống để chơi lại nó không? Suy cho cùng trí thông minh nhân tạo có thể khôn hơn chúng ta sao?"
"Bỏ đi!"
Thái Nhất cười trừ, lý thuyết thì vậy còn thực hành lại là câu chuyện khác.
Muốn yên ổn sống phải ngắt đầu thiên mệnh chi tử.
Đè nam chính có hai con đường, thứ nhất là hack vào hệ thống... Ca này thì nói cho vui chứ làm gì có chuyện đấy.
Thứ hai là trở nên mạnh đến mức vượt xa giới hạn hệ thống có thể buff cho thiên mệnh chi tử. Tuy nhiên trong mấy bộ truyện loại này cái vụ nhân vật chính đánh vượt cảnh giới là chuyện thường.
Có nghĩa là trở thành thánh nhân đi chăng nữa vẫn sẽ đánh thua nam chính cảnh giới chuẩn thánh, mà sợ là nam chính Đại La Kim Tiên cảnh cũng thua luôn ấy chứ.
Cái gì mà dưới thánh nhân đều là giun dế. Ở đây không phải nam chính mới là giun dế.
Đông Hoàng Thái Nhất đã say đến mức nhìn trời đất đảo ngược. Hắn cảm thán mắng trời, chửi đất, trách cả đạo tổ, trách luôn Bàn Cổ... Xong xuôi lại nhìn Côn Bằng than thở.
Y là nhân vật qua đường ít nhất có thể trốn qua lượng kiếp, còn hắn thì thảm rồi. Phản diện nhất định phải c·hết.
Côn Bằng một tay cầm bầu rượu. "Đừng nói ta không giúp ngươi." - Tay còn lại vỗ vai Đông Hoàng Thái Nhất an ủi. "Trong truyện huyền huyễn ba xu thì loại nhân vật nào cùng nam chính sống mãi mãi về sau?"
Thái Nhất hình dung trong đầu, sống mãi mãi về sau thì có nữ chính rồi hậu cung các thứ...
Phụ mẫu hay người đỡ đầu thì còn thảm hơn, nhiều quyển cẩu huyết bắt đầu bằng cảnh cha mẹ nam chính đi lĩnh cơm hộp hoặc cả dòng họ đi bị hãm hại c·hết sạch.
"Sao?! hiểu vấn đều chưa?" - Côn Bằng hỏi.
Đông Hoàng Thái Nhất bỗng nhiên lườm y một cái. Côn Bằng không định xúi dại hắn đi làm hậu cung của người ta đó chứ?
Nhìn biểu cảm kì lạ của tên tiểu tử này, Côn Bằng lập tức đính chính, thằng nhóc này rõ vẫn còn ám ảnh chuyện tổ long.
"Lão đệ! Ngươi nhăn mặt như vậy làm gì? Ta đang nói đến vị trí thuộc hạ với đồng minh của nam chính. Chúng ta có thể thử."
Một người là phản diện còn một kẻ là pháo hôi. Muốn làm bằng hữu với nam chính mà không vi phạm cốt truyện còn khó hơn lên trời.
Hệ thống dễ gì chịu ngồi yên để bọn họ phá nát kịch bản.
Côn Bằng trấn an. "Miễn ngươi đừng có gây huyết hải thâm thù, ta đương nhiên có cách lách luật, tới lúc đó chúng ta an toàn vượt qua đại kiếp. Làm hai cái ẩn thế cao nhân thoải mái sinh hoạt sau hậu truyện."
Đông Hoàng Thái Nhất thở dài. "Lão ca! Không dễ đâu, hệ thống kè kè bên cạnh làm sao giở trò được."
Cái tên tiểu tử Đông Hoàng Thái Nhất này quá thiếu kinh nghiệm sống. Côn Bằng xoắn tay áo lên bẻ một cành cây khô gần đó vẽ vời trên đất phân tích cho hắn như dạy học.
"Đầu tiên phải tiếp cận gây thiện cảm với người thân của đối tượng trước. Còn làm sao để gây thiện cảm. Tặng thật nhiều quà vào, thời nào chả vậy, nhìn thái độ ca ca ngươi lúc ta tặng tiên thiên hồ lô thì biết."
Thấy cũng có đạo lý, hắn gật gù, ánh mắt mong chờ đoạn tiếp theo.
Côn Bằng : "Mà người nhà của hắn đã thích thì dưới ảnh hưởng của họ hắn sẽ dần dần có cái nhìn khác về chúng ta."
Được lời nói khai sáng, Thái Nhất vui mừng ôm vai đối phương.
"Phải há! Có vậy mà ta không nghĩ ra. Lão ca ngươi thật là thông minh đó! ... Nhưng mà huynh biết mặt mũi nam chính hả?"
Côn Bằng nụ cười vụt tắt, y tưởng Thái Nhất biết.
Một canh giờ sau, Đông Hoàng Thái Nhất và Côn Bằng xuất hiện ở nhân tộc địa phương. Nơi này sớm đã tổ chức l·ễ t·ang thật lớn. Rất nhiều t·hi t·hể đ·ược phủ lụa trắng chờ hạ thổ.
Nhìn thấy thân ảnh hai người cưỡi mây đạp gió, nhân tộc dù cho bất mãn bội phần với thiên đình cũng lủi thủi đi tới quỳ bái.
Thái Nhất đối với thảm cảnh do mình làm có chút áy nấy, hắn không nghĩ sẽ c·hết nhiều người như thế.
Tộc trưởng khuôn mặt đầy khói bụi chống gậy đến trước mặt họ.
"Hai vị thần tiên hạ phàm, nhân tộc không kịp chuẩn bị đại lễ xin hai vị lượng thứ."
"Ta! Đông cung thiên đế, phụng lệnh thánh nhân chi vị đến đây ban xuống kim quang công đức, dẫn lối người thân của các ngươi tránh khỏi u minh lưu đày."
Đông Hoàng Thái Nhất dứt lời liền hóa bản thể phân thân ra vô số vạn trượng Kim Ô to nhỏ. Mỗi chỉ Kim Ô hư ảnh rơi vô lượng hoàng kim ánh sáng ấm áp xuống từng cỗ t·hi t·hể lạnh băng.
Trăm hoa úa tàn trở nên tươi tỉnh, ngọn cỏ mới dần dần tái sinh từ trong than đen. Những người b·ị t·hương cũng được ánh sáng chữa lành.
Rất nhiều thiếu niên thay da đổi thịt. Đan điền dần hình thành, họ cảm nhận được linh khí trời đất bắt đầu chảy vào trong cơ thể. Mở ra con đường tiên đạo lớn lao.
Côn Bằng bấy giờ mới cất cao giọng.
"Đây tuy là họa nhưng cũng coi như là phúc của các ngươi. Kim quang công đức tẩy lại phàm căn, từ nay con đường tu hành rộng mở. Tiền đồ vô lượng."
Nhân tộc âm thầm nuốt đắng vào trong, rõ ràng là yêu đình lạm sát bừa bãi bị thánh nhân trách phạt, còn nói đến vẽ rồng vẽ phượng như bản thân không hề liên quan.
Cách đó không xa, Khoa Phụ đang đứng bên cạnh Đại Nghệ. Đứa nhỏ vừa chôn cất xong tỷ tỷ của mình.
Khoa Phụ : "Đại Nghệ đi thôi. Sau này các vị tổ vu nhất định sẽ trả thù cho ngươi."
"Huynh cứ về bộ lạc trước đi. Ta muốn ở lại đây một chút nữa."
Đại vu Khoa Phụ nhanh chóng rời đi. Đứa trẻ bấy giờ mới gục đầu xuống trước mộ mà khóc. Bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt bài vị lần cuối.
"Tỷ tỷ, Nghê Thường một ngày nào đó sẽ khiến những kẻ tự xưng là chư thần kia phải quỳ trước mộ tỷ tạ lỗi."
Âm thanh máy móc từ hệ thống đáp trả : [ Cứ kiên trì nghe lời ta sớm muộn cũng đè đầu cưỡi cổ được hai con quạ kia, đợi tý ta xem lại nhiệm vụ, lát nữa dẫn ngươi đi Bất Chu Sơn tầm bảo, sau đó ghé qua chỗ Trấn Nguyên đại tiên xây dựng quan hệ... ]
Đứa trẻ này còn cả một quá trình dài để từ một tiểu hài tử vươn vai thành nhân vật đỉnh thiên lập địa.
Hệ thống lật ra trang chính xem đống nhiệm vụ chưa làm.
Quay qua quay lại nam chính biến mất, đi tìm mới tá hỏa phát hiện tên nhóc không s·ợ c·hết này tìm đến tập kích Đông Hoàng Thái Nhất cùng Côn Bằng.
Ngựa non lúc nào cũng háu đá. Không ngoài dự đoán liền bị hai kẻ phản diện treo lên đánh.
"Tên quỷ nhỏ này thật to gan, có biết gia gia là ai không hả? Đánh đâu không đánh lại đánh vào mặt."
Yêu sư Côn Bằng tức giận quát lớn, y đưa tay xuýt xoa một bên mắt, vừa rồi cùng Đông Hoàng Thái Nhất sau khi xong việc ở nhân tộc đã đi một vòng nơi này xem có bảo vật gì ẩn tàng thì liền bị một mũi tên không biết từ đâu bay đến đánh hỏng mắt phải.
"Điện hạ! Ngươi xem mắt ta thế nào?!'' - Y hướng Đông Hoàng Thái Nhất truy cầu, mà Thái Nhất lúc này không để tâm, hắn đang bận quan sát đứa trẻ có nước da rám nắng bị treo ngược lên cây, sau lưng nó giắt theo một khỏa cung tên gỗ chứa một cỗ bá đạo khí tức.
Đông Hoàng Thái Nhất trên mặt đằng đằng sát khí dọa nạt.
"Nói! Ngươi rốt cuộc là ai? Ta không tin một cái cung tên bình thường có thể tổn thương được chuẩn thánh cường giả."
Nam chính chất chứa hận thù nhưng khi đối diện với yêu hoàng ánh mắt không tránh khỏi cảm giác sợ hãi, từng mạch máu trên người như bị đông cứng lại, bốn chữ Đông Hoàng Thái Nhất chính là có uy như thế.
Thái Nhất : "Không nói?! Đừng để ta dùng kiếm rạch miệng ngươi ra chứ?"
Nam chính gằn giọng. "Yêu hoàng, ngươi hại c·hết tỷ tỷ của ta. Ta muốn ngươi đền tội."
Hồi phục v·ết t·hương lúc sau, Côn Bằng nhìn đứa bé ngờ ngợ, có khi nào đứa nhỏ kia là nam chính. Thái Nhất gật đầu ngầm khẳng định, rõ như ban ngày còn gì phải hỏi, một đứa nhỏ bình thường sao có thể tổn thương đến nhục thân cường giả.
Chẳng phải quỷ hệ thống giở trò buff bẩn thì ai vào đây nữa.
Côn Bằng truyền âm. "Lão đệ! Tính rạch thật à? Nam chính đó! Không sợ sau này nó rạch lại mặt chúng ta như cái rổ hả?"
Đông Hoàng Thái Nhất : "Dọa thôi, cẩu hệ thống đang ở gần đây, nói không chừng đang nhìn xem nhất cử nhất động ta với huynh. Cứ làm bộ như chưa biết gì đi. Cũng đừng có tỏ ra thân thiết với ta, để nó biết chúng ta hợp tác chơi nó, nó chắc chắn đề phòng."
Côn Bằng sau đó ho mấy tiếng liền đến gần chỗ nam chính cố gắng đều tra thật khéo léo lai lịch đối phương. Cư nhiên nam chính một chữ cũng không trả lời. Cả hai tức nổ đom đóm mắt.
Hệ thống đứng một bên xem kịch hay. Liền như nhớ ra cái gì đó, nó nhìn lại cốt truyện mới biết Vu Yêu vẫn chưa mở màn trận đầu.
Theo như ghi nhận, Đế Tuấn không dưới năm mươi lần đề nghị Đông Hoàng Thái Nhất xuất binh nhưng hầu như lần nào hắn cũng cáo bệnh, nhức đầu, đau chân không thì bảo hôm đó không hợp phong thủy, trời mưa.. Và cả tấn lý do không thể chấp nhận được.
Còn về phần Côn Bằng, lần đầu ở Tử Tiêu cung đã chủ động nhường chỗ cho Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn?! Chưa hết còn kết giao với Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử.
Hai tên này đúng là chán sống rồi.