Chap 126 : Nhân Hôn.
Bộ xương r·ơi x·uống b·iển đã bị hòa tan vào nước chỉ còn trơ lại cái đầu cá, lợi ích nhiều nhất là đám thủy sản xung quanh vùng biển này. Chúng như được bơm thêm mấy trăm năm công lực.
Tới bữa, Côn Bằng cả đủa cũng không thèm động, y như người vô hồn ngồi bên cạnh bàn ăn ôm đầu cá voi, cơ hội dung hợp huyết mạch với Hỗn Độn Linh Côn bị chính mình làm tan thành tro bụi. Tâm trạng ăn uống gì nữa.
Chủ nhà như mất sổ gạo, cả bọn dĩ nhiên là không nuốt trôi cơm.
Anh Chiêu lấy bát múc cho y ít thịt hầm. "Yêu sư! Chỉ là mấy khúc xương thôi mà. Bỏ đi."
Côn Bằng : "Xương của ta, Hỗn Độn huyết mạch của ta..."
Mặc cho đối tượng được tặng quà khóc than giữa trời, người gây ra vấn đề đang ăn rất ngon miệng, yêu thần bảy người ăn không lại một mình nam chính. Hắn húp hết nồi canh, ăn thêm mười mấy bát cơm, nốc cả mâm đào tiên và đang nhâm nhe mấy nải chuối tráng miệng.
Thương Dương cảm thấy hơi sợ, vu tộc đều bạo ăn như vậy, có khi nào hắn quay sang ăn luôn bọn họ.
"Nghê Thường, ăn ít thôi. Đi an ủi yêu sư đi." - Bạch Trạch lại lên giọng dạy dỗ kỹ năng giao tiếp, y nói không phải ai cũng thích được tặng quà, l·ạm d·ụng nhiều quá người ta sẽ cảm thấy không được tôn trọng.
Nam chính : "Ta tưởng ai cũng thích được tặng quà."
Bạch Trạch : "Chỉ những kẻ thực dụng, nhân cách thối nát mới thấy bảo vật là sáng mắt ra."
"Thú thật thì ngoài quà cho yêu sư ra, ta cũng đã chuẩn bị quà cho mọi người nè." - Nam chính lấy nhẫn trữ vật thả ra vô số pháp bảo thu thập được ở bí cảnh, mang tặng cho mỗi người một phần, dĩ nhiên là trừ Bạch Trạch.
Thương Dương thở mạnh, trời đất ơi! Là tiên thiên linh bảo. Cả một đống tiên thiên linh bảo bay qua bay lại.
"Thánh nhân cho bọn ta những cái bảo vật này thật à?!"
"Thánh nhân cái gì! Nghe xa lạ quá." - Nam chính tươi cười bảo bà con bên vợ không cần dùng kính ngữ thánh nhân này nọ, còn nhân lúc không ai để ý thò tay lột thêm nải chuối gần đó. Pháp bảo hắn có rất nhiều, thoải mái lấy dùng. Chi thiếu đồ ăn thôi.
Đối với dạng đặc ân này các vị yêu thần không ai khách sáo nổi, từng người bị thôi miên dính chặt vào mấy cây thần khí có công đức chi lực bên trong, Phi Liêm, Phi Đản mê tít mấy bộ cơ giáp, chiến bào. Trong đời bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy những tạo tác lộng lẫy đến thế, cảm giác rất ngầu.
Bạch Trạch thèm thuồng nhìn đống tạo hóa chi thạch nằm ngổn ngang trên bàn, cái thứ đồ chơi này có tiền cũng khó mà săn được.
Y đến hội đấu giá ở Tiêu Diêu thành của Côn Bằng mấy lần chỉ mua được vài mảnh nhỏ như lỗ mũi, giờ trên bàn là cả tảng thạch to bự. Bạch Trạch vứt bà nó liêm sỉ, chả thèm nhớ mấy lời đạo lý sáo rỗng của chính mình vừa nói.
Lập tức mở miệng xin xỏ.
"Nghê Thường! Số đá này. Ta cảm giác mình có duyên với chúng..."
"Của ta." - Kế Mông nhanh như chớp thu lấy toàn bộ tạo hóa thạch vào người. Hai người lao vào cãi nhau chí chóe.
"Lão gia, lão gia... Bẩm lão gia, Đông Hoàng có phản ứng rồi!" - Dược đồng tử của Côn Bằng từ nhà dưới chạy vào bẩm lên.
Mọi người liền chạy qua chỗ đặt cơ thể Thái Nhất. Tuy nhiên sau khi tất cả có mặt đầy đủ và ngồi hơn mấy canh giờ mà không có gì xảy ra, họ bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của thông tin.
Hệ thống : [ Thần hồn Lý Băng Thu còn ở Tử Tiêu Cung. Hắn sao có thể ở đây ]
Nam chính : "Nhưng mà vừa nãy hai đứa bé nói..."
[ Ngươi tin ta hay tin hai thằng oắt con đó. Hắn mà tỉnh lại ta sẽ theo họ Lý. ] - Hệ thống cười lớn, nó tự tin mình toàn năng, Lý Băng Thu chẳng qua chỉ linh hồn yếu ớt ở địa cầu, mình đặt đâu thì ngồi đó, không có khả năng chạy đi tùm lum tùm la.
Và rồi chuyện gì đến cũng đến. Mí mắt ma thể co giật mấy cái rồi mở ra. Toàn bộ người trong phòng reo hò phấn khích.
"Thiên đế, người tỉnh rồi!"
"..." - Mà Đông Hoàng Thái Nhất sau khi có lại nhận thức, câu đầu tiên hắn nói là lời xin lỗi. Không chỉ cho thập yêu thần mà còn cho ức vạn yêu tộc. Những người đặt lòng tin và tính mạng vào hắn.
Thừa nhận mình bỏ rơi triều chính, dẫn đến lời kêu cứu của các tộc đàn không thể đến tai.
Trong suốt thời gian qua, ý thức Băng Thu bị giam cùng nguyên tác trong Tử Tiêu cung chứ không hề ngủ say, hắn thông qua thái dương nhìn xuống đại địa, chứng kiến yêu tộc chịu bao nhiêu uất ức. Nghe bọn họ kêu gào tên mình trong bất lực.
Có điều ai cũng rõ là vu tộc quá mạnh, yêu đình chi viện kịp thời thì kết quả cũng thế thôi. Nhưng mà lời xin lỗi kia xoa dịu phần nào tâm trạng của mọi người, ít ra trong lòng quân chủ vẫn có bọn họ.
Băng Thu liếc nhìn một loạt gương mặt, nam chính cũng có ở đây. Hắn nhớ ra mình còn một vấn đề cần giải đáp, liền bảo Nghê Thường ra ngoài nói chuyện.
Sau khi tận tình hỏi thăm về Thái Phi, hắn liền đề cập đến chuyện chính. "Ngươi là người giúp La Hầu đột phá phải không?"
Nghê Thường có hơi bất ngờ nhưng đó không phải việc gì to tát, y gật đầu xác nhận. Không những thế, còn tiết lộ mình còn xúi giục ma tổ nhận Thái Nhất làm đồ đệ. Dẫn dắt hắn tu ma.
Y thắc mắc Thái Nhất biết từ lúc nào.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Bên cạnh La Hầu có một tiểu dị thú, nàng ta úp úp mở mở về nhân vật thần bí giúp La Hầu đột phá, cộng thêm cách ngươi phản ứng với ta ở hoàng tuyền địa phủ, ta liền đoán được."
Nam chính thừa nhận nhất cử, nhất động của Thái Nhất đều được hệ thống báo cáo lại.
Thời điểm hay tin hắn được Côn Bằng tặng Hồng Mông Tử Khí, nam chính sợ sẽ không đối phó được cho nên chỉ còn cách nhờ La Hầu bắt hắn tới ma giới dụ dỗ tu ma.
"Lúc đó ta nghĩ từ chuyện của phượng tộc, tâm lý của nhạc phụ rất dễ kích động. Tu hai cái nội đan một lúc chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma."
"Mưu đồ cho ta tẩu hỏa nhập ma..." - Thái Nhất tặc lưỡi. "Tên nhóc con nham hiểm, nói thế Thí Thần Thương cũng là...??"
Nam chính : "Là ta bảo ma tổ đưa cho cha, dù sao cha cũng không đánh lại ta, có càng nhiều pháp bảo thì lúc thất bại sẽ càng đau hơn."
Thái Nhất thầm khen thằng con rể trời đánh giả vờ thật giỏi, bình thường nhìn không được thông minh cho lắm, nào ngờ trong tình tính kế không ai bì được. Chân nhân bất lộ tướng.
"Lòng dạ con người quá đáng sợ rồi đi... Tốn bao nhiêu tâm tư lên kế hoạch trả thù, đùng một cái vì Thái Phi mà đột ngột đổi ý. Thật làm người ta khó tin."
À! Nói cả buổi trời thì ra hắn lo sợ y tiếp cận Thái Phi trả thù mình, Nghê Thường bật cười khoái chí.
"Về chuyện này thì cha yên tâm, ta yêu Phi nhi từ cái nhìn đầu tiên. Còn về chọn tha thứ, vì nàng ấy chỉ là một phần, còn lại do người đã từng dùng Hỗn Độn Chung cứu nhân tộc, hồi sinh tỷ tỷ... À! Còn lần ở nhân tộc giúp một thiếu niên bị yêu quái s·át h·ại, mang di vật về cho cha của hắn nữa. Ác nhân biết quan tâm người khác, vẫn còn có thể cứu vãn được."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Cả chuyện này ngươi cũng biết?"
Nghê Thường : "Ta thì có cái gì không biết chứ? Cha nhớ Hiên Viên hoàng đế không? Hắn là đồ nhi của ta luôn. Tên tiểu tử đó có ý muốn chứng nhân hôn, dùng khí vận thành thánh, nếu hai người lấy nhau thật, ta không biết sau này phải xưng hô thế nào với nó nữa. Không lẽ gọi nhạc mẫu."
Đây là thiện giả thiện lai trong truyền thuyết sao?! - Đông Hoàng Thái Nhất thời khắc đó liền mỉm cười, mắt ngước nhìn lên bầu trời cao vời vợi.
Hắn ở hồng hoang trước giờ thiện ác tùy hứng, cảm tính mà làm. Cũng không nghĩ sẽ có lúc nào đó vì một vài chuyện tốt lại cứu mạng mình.
Nghê Thường : "Nhạc phụ! Ăn chuối không?"
Thái Nhất : "Ăn cái đầu của ngươi! À mà vừa nãy ngươi nói cái gì?"
"Ăn chuối không?"
Thái Nhất thở dài. "Câu trước."
"Hiên Viên muốn chứng nhân hôn." - Nam chính gãi đầu.
"Đúng! Là nhân hôn." - Theo trí nhớ của Thái Nhất, Đế Tuấn từng nói có ba cái đại hôn sẽ được thiên địa phủ xuống công đức, thiên hôn, địa hôn, nhân hôn. Đến đúng lúc lắm, nhân hôn thuận lợi vừa hay có thể hóa giải ân oán với nhân tộc. Lợi cả đôi bên.
"Ta phản đối." - Nam chính phản ứng dữ dội, Thái Nhất thật sự muốn cưới Hiên Viên? Không cần Thái Phi, y sẽ là người đầu tiên ngăn cản.
"Dùng não đi! Ta có mười ba đứa con gái mà." - Đông Hoàng Thái Nhất vui vẻ nghĩ đến viễn cảnh có thêm đứa con rể làm hoàng đế. Coi như tiện nghi cho Hiên Viên, hắn gả Thường Nga cho y.
Nghê Thường một bên tam quan như sụp đổ. "Nhạc phụ! Ta đối với người tốt như thế! Tại sao lại muốn gả Phi Phi cho Hiên Viên??? Người nói đi, tên kia đưa lễ vật gì? Ta liền cho gấp mười."
Tính ra lúc nãy hắn vừa khen nam chính thông minh luôn đấy.