Chap 124 : Nhân Nhân, Quả Quả.
Tin tức yêu hoàng bị hủy yêu đan truyền đi khắp nơi, cảm thấy không tìm được chỗ dựa nữa các tộc đàn lớn nhỏ lần lượt rời khỏi thiên đình, cứ như vậy chả mấy chốc thần cung phồn hoa bậc nhất trở nên đìu hiu lạnh lẽo, ngoài yêu thần cùng vài vị yêu vương theo bọn hắn chinh chiến từ đầu thì những người khác đã tìm cho mình con đường tu hành riêng.
Trăm năm qua đi, cung vàng điện ngọc ồn ào náo nhiệt ngày nào giờ chỉ còn văng vẳng tiếng chim.
Thiên hậu Hi Hòa bước qua từng cung, ánh mắt lưu luyến không rời, mỗi một viên gạch, mỗi một nhành hoa đều mang vô vàn kỉ niệm thuở đầu phấn đấu. Nhắm mắt lại, tiếng nói của mọi người vang vẳng.
Nàng lướt ngang hoa viên, rồi tự mình bật cười như đứa trẻ khi nhìn thấy những bức tượng hình con thỏ ôm củ cải đặt xung quanh lối vào ôn tuyền.
Toàn bộ là tác phẩm ngẫu hứng của Thường Hi, nha đầu đó vì muốn lấy lòng Thái Nhất mà bất cứ chỗ nào mà đối phương hay lui tới, đều sẽ đặt tượng hình con thỏ gây sự chú ý.
Cảnh còn, người mất.
Đại Kim Ô. "Mẫu hậu, chúng ta phải đi sao?!"
"Đây là nhà của chúng ta mà." - Các vị tiểu thái tử nắm lấy tay nàng.
"Phụ hoàng và hoàng thúc trở về không tìm được chúng ta thì làm thế nào?"
Hi Hòa đưa tay lau nước mặt. "Họ sẽ tìm được thôi, sau này gọi nương là được."
Vương triều nào cũng có lúc thịnh suy. Yêu tộc đã tới bước đường không thể cứu vãn, chẳng có Thái Nhất bảo hộ, căn bản đã không còn yêu tộc nữa.
Các vị thái tử thay nhau làm mặt hề chọc cho mẫu thân mình cười, họ cùng nhau hứa hẹn sau này sẽ xây một cái thiên đình khác to hơn gấp mấy lần.
Hi Hòa dang tay ôm lấy 10 đứa con trai, nàng không cần thiên tòa thứ hai! Chỉ cần các con có thể bình an trưởng thành là đủ.
Đế Thập âm thầm quay đi, trên hệ thống nhiệm vụ đã xuất hiện "Hậu Nghệ Xạ Nhật." Thời hạn đang tới gần nhưng mà rốt cuộc thì làm sao nỡ đẩy huynh đệ của mình đi c·hết.
Bên phía nam chính cũng thế, Nghê Thường nhìn thấy nhiệm vụ, tâm trạng phức tạp.
"Nương nương!" - Côn Bằng cùng hai tiểu đồng theo hầu trông thấy Hi Hòa liền tiến tới, y chuẩn bị trở về Bắc Minh.
Hi Hòa : "Yêu sư."
Côn Bằng : "Yêu tộc bây giờ đã không cần yêu sư nữa, tới lúc ta phải trở về Bắc Hải."
Y nhìn 10 đứa con của yêu hoàng Đế Tuấn mất một lúc, lời ra tới miệng nhưng lại thôi. Thành sự tại thiên nhưng hành sự vẫn là tại nhân, tránh được đại kiếp hay không, tạo hóa của họ.
"Các vị thái tử gia không còn nhỏ nữa, sau này xông pha hồng hoang nhân quả tự thân gánh vác, phải biết cân nhắc nặng nhẹ, nếu có thể thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Oan gia không nên kết."
"Tạ yêu sư nhắc nhở." - Mười tiểu Kim Ô đều cung kính cúi đầu.
"Nương nương! Cáo từ."
"Cáo từ."
Sau khi Côn Bằng rời đi, Đế Hoang chợt nhớ ra mình vẫn còn việc chưa làm. Hắn bảo Hi Hòa chờ mình rồi chạy thẳng đến quân doanh.
Chỗ này cũng không còn bóng người, qua mười cái sân tập rơi đầy lá vàng cuối cùng cũng tới Nhật Tán điện - Nơi đặt bài vị của những thiên thần nằm xuống ở đại chiến vu yêu tiên.
Ở vị trí trên cùng, có hai cái ngọc bài đúc bằng linh thạch còn rất mới được đặt cạnh nhau.
Đế Hoang di chuyển chúng lại, thu hẹp khoảng cách giữa hai cái bài vị rồi lấy trong ngực áo ra một sợi tơ thiên tằm màu đỏ cột chúng dính vào nhau.
"Quỷ Xa tỷ tỷ, Khâm Nguyên ca ca, ta và mọi người phải đi rồi. Phu thê hai người ở lại nhé, sau này nhất định sẽ về thăm."
"Đại thái tử, Khâm Nguyên yêu thần c·hết rất thảm, xin thái tử báo thù cho yêu thần."
Từ ngoài cửa bước vào một tên yêu nhân mặt mũi rất lạ, gã luôn miệng xúi Đế Hoang tìm vu tộc trả thù.
Đế Hoang : "Ta cũng rất muốn nhưng tu vi ta chỉ là Thái Ất cảnh, làm sao có thể đối phó vu tộc chuẩn thánh."
"Không đánh được vu tổ thì đối phó vu nhân. Ngài cùng chín vị thái tử khác kết thành thái dương thần trận, quang lâm đại địa, như thế có thể đốt c·hết vô số vu tộc, trả thù cho yêu thần, trút giận cho thiên đế."
Gã dùng lời ngon ngọt ca ngợi, còn khích tướng rằng Đế Tuấn, Thái Nhất đã không còn thì phải tới phiên hậu duệ của họ đứng lên bảo vệ yêu tộc, yêu hoàng làm được thì bọn hắn cũng làm được.
Đế Hoang từ hồi cha sanh mẹ đẻ tới giờ chưa từng được ai khen nhiều như thế, quả thật hắn cũng có cảm giác mình sẽ làm được nhưng mà nhớ lại chuyện bày thái dương thần trận ở hồng hoang sẽ g·iết c·hết rất nhiều người vô tội chứ không riêng gì vu tộc.
"Chuyện này để bổn thái tử suy nghĩ lại."
Gã tiểu yêu mặt mài lập tức biến sắc nhưng sau đó lại giả vờ đáng thương kể lể chuyện vu tộc hại người ra sao cho hắn nghe.
Đúng lúc sắp tẩy não được Đế Hoang thì Đế Thập tung một chưởng đánh tới, tên yêu quái nhanh như chớp tránh né rồi phi đi mất dạng.
Đại thái tử bị dọa sợ, không hiểu sao Đế Thập lại tự nhiên muốn đánh người.
Đế Thập tức giận đi tới chất vấn. "Huynh đúng là ngốc, đừng có hễ người lạ nói gì là huynh cũng tin được không? Hắn muốn hại huynh đi nạp mạng đấy... Ực.."
Thập thái tử vừa nói xong liền bị hệ thống của riêng hắn trừng phạt phun một ngụm máu tươi rồi ngã xuống b·ất t·ỉnh.
"Thập! Thập à!! Đệ làm sao vậy? Ta hứa với đệ không nghe lời người lạ nữa.... Nương!? Nương ơi." - Đế Hoang vội cõng em trai trên lưng chạy đi tìm Hi Hòa.
Trước khi th·iếp đi trên lưng của anh trai, Đế Thập nở nụ cười nhẹ lòng. Hắn chọn tình thân, chấp nhận thất bại nhiệm vụ bị phạt rơi mất một nửa tu vi. Quyết định hôm nay khiến con đường tu hành về sau gian nan hơn rất nhiều nhưng từ đây sẽ không cô độc nữa.
Xa xăm trong biển sao, có một cái tinh cầu vắng bóng sinh vật sống nhưng linh khí tỏa ra vô cùng nồng đậm. Màu xanh thực vật trải khắp ngõ ngách.
Hồng Quân đạo tổ đứng giữa bình nguyên mênh mông, vớt ra một quả trứng từ trong miệng hồ dung nham rồi gật đầu hài lòng mang nó rời đi.
Bỏ lại tinh cầu héo úa, hỏa trì biến thành bột than, mặt đứt nẻ khô như chưa từng có mầm cây nào hiện diện, thiên địa linh khí cạn khô.
Tử Tiêu Cung tồn tại phía ngoài thiên ngoại nhưng gần với hồng hoang, Bên phải nhìn thấy cung Tử Vi, bên trái là điện cổ Đấu mẫu.
3000 bồ đoàn vắng người bừng sáng dưới hào quang của hằng hà sa số ngôi sao tinh không.
Đông Hoàng Thái Nhất mở mắt ra, phát hiện trước mặt là Hồng Quân đang quan sát nhất cử nhất động của mình. Ông ấy nâng tay phải lên, tuôn ra một vòng quang huy thổi vào người hắn, một cảm giác dễ chịu tràn qua khắp lục phủ ngũ tạng.
"Tạ đạo tổ cứu mạng."
Hồng Quân nói đan phủ của hắn đã phục hồi, tuy nhiên đan điền cần phải ôn dưỡng lại. Ông ấy có ý lưu Thái Nhất ở lại Tử Tiêu một đoạn thời gian, cư nhiên hắn lại cảm thấy đạo tổ vì để xạ nhật thuận lợi diễn ra mới giam lỏng mình.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Đệ tử chỉ muốn c·hết. Khó khăn đến thế sao?"
"Ngươi muốn sử dụng sinh mệnh để bù đắp cho cái gì?" - Hồng Quân hỏi. "Sát nghiệp của thập đế tử, hay là sát nghiệp của ngươi? Hay là cả yêu tộc?"
Đông Hoàng Thái Nhất : "Dám hỏi đạo tổ, yêu tộc bị áp bức vùng dậy là có tội? Thiên đình chi đỉnh lập là có tội? Hài nhi được sinh ra là có tội?"
Hồng Quân thở dài, cho tới lúc này Đông Hoàng Thái Nhất vẫn nghĩ thiên ý bất công với hắn.
Cho dù là ban đầu đúng là hai đại tộc chú định đã không thể thiên trường địa cửu nhưng mà kết quả họ nhận được ngày hôm nay cũng do tự mình gây ra.
Không gian Tử Tiêu cung sụp đổ, Hồng Quân và Đông Hoàng Thái Nhất xuất hiện tại chiến trường vạn tộc vạn năm trước.
Thái Nhất nhìn thấy rõ mồn một cảnh tượng chính mình cùng Đế Tuấn lướt qua núi thây biển máu, Hỗn Độn chung cùng Hà Đồ Lạc Thư trấn sát vạn linh. Tiếng chuông oanh tạc tứ hải. Trận đồ phủ khắp sơn hà.
Chiến trường tan biến, thảm cảnh cổng trời sụp đổ dần sáng tỏ, lửa trời khắp nơi sinh linh đồ thán, thiên thư truyền xuống, nhân tộc huyết tế.
Mà tại chỗ Đông Hoàng Thái Nhất không dám nhìn thẳng vào cảnh Kim Ô thập tử diễn hóa thái dương đại trận, vạn dặm bình nguyên trở thành sa mạc, t·hi t·hể phổ thông chủng tộc trong nháy mắt bị thiêu thành xương trắng.
Hồng Quân : "Muôn việc mình làm, lại mình chịu. Nhân quả tuần hoàn không bỏ ai."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Đệ tử biết tội, xin đạo tổ chỉ cho yêu tộc con đường sáng."
Hồng Quân : "Yêu tộc hiện tại không thể cứu vãn được nữa. Mọi chuyện bây giờ chỉ còn thuận theo tự nhiên."