Chap 118 : Phân Thân.
"Thiên đế, xin dừng bước!"
Hắc Vô Thường khẩn trương chạy tới, trễ chút nữa e là bóng lưng của hắn cũng không thấy.
Gã đầy khổ tâm hỏi tại sao Hậu Thổ không giữ hắn, minh giới buổi đầu dựa vào một mình nàng giữ trật tự rất vất vả.
Luân hồi chưa ổn định, nội bộ địa ngục không có ai quản lý. Hậu Thổ mấy tháng trước chọn bừa trong đám tội nhân một tên nhân tộc lương thiện làm phán quan tạm thời, tuy nhiên kẻ này quá là cảm tính, xử án bất phân nhân quả nặng nhẹ, mặc kệ đời trước ra sau, chỉ cần đời này làm vài chuyện xấu liền bị đày vào cõi súc sinh.
Hắc Vô Thường đưa ra ví dụ, hồn phạm kỹ nữ thanh lâu bị chính thất phu nhân đ·ánh c·hết, tên phán quan kia chưa nghe hết tấu sớ liền đày cả nhà phu nhân đó đầu thai làm chó, mèo để người đời đánh lại mà không cần biết nàng kỹ nữ kiếp trước vốn là thầy lang chuyên đi lừa gạt chữa bệnh, hại c·hết mạng người.
Bạch Vô Thường cũng tâu lên số lượng hồn phạm càng lúc càng nhiều, quỷ sai không thể nào phân loại chúng nổi. Còn chưa kể đến tội nhẹ cùng tội nặng bị giam chung một chỗ, rất nhiều hồn phạm ở nhân gian án của họ chưa phân xử xong, mang theo uất ức mà c·hết.
Thật là đau đầu, Hậu Thổ chừa mười cái ghế Thập Điện Diêm La cho tổ vu, 11 người bọn họ bây giờ ăn no ngủ kỹ, chờ mấy kẻ mãng phu đó c·hết để xuống đây quản minh giới chắc hồn phạm đông tới mức không khí cũng chả có mà thở.
Đông Hoàng Thái Nhất nghe qua tình hình liền quyết định phân tách chân linh. Để lại một cái phân thân cùng nàng trong coi minh giới.
Hậu Thổ định cản nhưng rồi lại thôi, hành động này sẽ khiến hắn tu vi lao dốc một, hai cái tiểu cảnh, tuy nhiên bây giờ cũng không còn cách nào khác, thánh nhân thì thánh nhân, không phải ba đầu sáu tay, vừa quản Luân Hồi Bàn vận chuyển, vừa để mắt xử lý hồn phạm.
Lúc sau bên cạnh hắn đã xuất hiện một Đông Hoàng Thái Nhất khác.
"Ngươi, ta là một. Từ giờ gọi Đông Nhạc đại đế, ở lại đây trông coi toàn cõi minh giới cho tới khi ta trở về."
"Được." - Thân ảnh gật đầu.
Hậu Thổ lúc ban cho đối phương thần vị Phong Đô chỉ nghĩ đơn giản cho hắn đường lui nếu không may một ngày nằm lại chiến trường vu yêu, chưa từng nghĩ hắn sẽ chịu quản nơi này.
Kết quả ngoài mong đợi này làm nàng rất vui, từ khi đứng ở lập trường đối địch nhau. Thái Nhất chưa từng hồi đáp bất cứ điều gì Hậu Thổ làm cho hắn, bây giờ lại chịu giúp quản Âm phủ.
Nàng cuối cùng cũng đã tìm lại được người thiếu niên năm đó cứu mình, thuở chưa có yêu hoàng, chưa có tổ vu, chỉ là hai người xa lạ, vô tình gặp nhau ở kho tàng Lân tộc.
Hậu Thổ : "Cuối cùng ngươi cũng chịu gạt bỏ định kiến vu yêu mà có cái nhìn công tâm với ta."
"Nương nương cũng đâu còn là vu." - Thái Nhất bật cười nói.
Hắn từ khi lên ngôi yêu tộc Đông Hoàng đã bỏ qua quá nhiều thứ.
Lúc xưa xuất quan chỉ muốn kết nạp vài huynh đệ đi đánh nhau với vu tộc đòi công bằng, yêu tộc là bạn - Không phải thức ăn.
Mãi tới khi Đế Tuấn dã tâm cháy lên, nằng nặc lập thiên đình, biết mình tránh không khỏi kiếp số, trước sau gì cũng c·hết, hắn mặc định cái thế giới hồng hoang là cõi tạm, ngoài tình thân ra những cái khác không có ý nghĩa gì cả, lâu dần tâm lý trở nên ích kỷ, độc đoán không tin ai ngoài ca ca.
Cư nhiên cho tới bây giờ, trải qua từng cái, từng cái giai đoạn, Lý Băng Thu mới biết ngoài ca ca ra vẫn còn rất nhiều người quan tâm tới mình.
Côn Bằng, thập yêu thần, yêu tộc tỉ tỉ sinh linh và cả Thường Hi... Tình cảm của họ là chân thật.
"Ta sẽ dùng khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, sống cho ta và cho nàng ấy! Sống thật vui vẻ."
Đông Hoàng Thái Nhất chân đạp gió u minh bay lên, ở dưới bảo hộ của Hỗn Độn Chung một đường rời khỏi minh giới. Trước đó vẫn nhìn xuống Vong Xuyên một lần. Dòng sông chảy qua cõi n·gười c·hết dài miên man bất tận không có điểm dừng.
Hậu Thổ mắt dõi theo ánh kim quang nhỏ dần trên bầu trời minh giới rồi tắt hẳn đi. Nàng cảm thán Thường Hi kể cả khi không còn tại thế, nàng ấy vẫn là người thật hạnh phúc nhất thế gian.
"Ngươi đi lo cho nam chính của ngươi đi." - Trên đường về trời, hắn vừa thiền định điều hòa chân khí lại vừa nói lớn.
Hệ thống : [ Hắn bây giờ không cần ta lo nữa, ngược lại... Ngươi làm ta không an tâm chút nào. ]
Thái Nhất. "Ta không có bùng kèo đi chuyển thế thành Trụ Vương. Ngươi đi được rồi."
[ Ta vẫn nợ ngươi một lời hứa, ngươi nhớ không? Trừ việc chứng đạo và xạ nhật, phục sinh n·gười c·hết ra, bất cứ việc gì trong quyền hạn của ta. Ta giúp ngươi thực hiện. ] - Hệ thống lương tâm trỗi dậy, nó tới giờ cũng cảm thấy mình quá vô trách nhiệm dẫn tới phần nào câu chuyện.
"Không nói ta cũng quên mất." - Thái Nhất nhờ nó lưu lại chân linh của kim ô thập tử với sau khi hắn c·hết thì tách thần hồn của nguyên tác đưa trở về thái dương tinh.
[ Được! Thành giao. ]
Nguyên tác đang ẩn mình trong Hỗn Độn chung cũng đang lắng nghe. Y im lặng không nói nên lời.
Quân doanh yêu tộc.
Khâm Nguyên chắp tay sau lưng, cầm theo bảng danh sách tinh hoa đi lên khán đài.
Bên dưới bọn tân binh nhao nhao bàn tán, lần này xem thử trong mấy trăm người bọn họ, ai có tư cách đỗ vào yêu binh. Phía sau mười Kim Ô thái tử đứng ngoáp ngắn ngoáp dài, theo lệ bọn họ phải đến dự thính dù trong lòng không muốn.
Khâm Nguyên : "Theo khảo nghiệm trận địa lần trước, có 50 cá nhân đạt tiêu chuẩn. 4 Huyền Tiên cảnh được bổ nhiệm trực tiếp lên phó tướng, 10 Chân Tiên được tuyển thẳng làm yêu binh. Còn hơn 30 mươi người sẽ bốc thăm đấu chiến tiên đài để ứng tuyển."
"Yêu thần đại nhân, ta đã là Thái Ất Kim Tiên rồi. Có phải nên được phá lệ cho về cung ngủ không?" - Đế Hoang bên dưới vừa ngoáy mũi vừa nói vọng lên.
"Đại ca!" - Đế Thập nhíu mài, tay giật nhẹ áo thằng anh ngứa đòn, hình như ngày nào Đế Hoang không trêu cho Khâm Nguyên chửi thì đêm đó y ngủ không ngon.
Khâm Nguyên cười nửa miệng. "Đại thái tử chậm đã, tên thái tử trong danh sách bốc thăm đấu chiến tiên đài đấy."
Đế Vũ và Đế Văn thất kinh : "Khâm Nguyên thúc thúc, còn bọn ta?"
Khâm Nguyên : "Các vị đậu hết, có mỗi đại thái tử là đánh vòng loại thôi."
Chín tiểu Kim Ô còn lại vui mừng ôm nhau nhảy nhót, vậy là bọn họ có thể thong thả đi chơi được rồi.
Duy chỉ có Đế Hoang kịch liệt phản đối, hắn cho rằng mình trong trận có công g·iết hoa yêu. Như thế nào mà không tính điểm???
Đế Hoang : "Ta Thái Ất cảnh, bọn họ chỉ là Chân Tiên, làm sao mà đánh? Vấn đề là tại sao cả bọn đều trúng tuyển có mình ta phải đấu vòng loại, ta không phục."
"Yên tâm đi, bọn ta có thể phong tỏa tu vi của thái tử xuống Chân Tiên." - Quỷ Xa ngán ngẩm nói tiếp. "Các vị thái tử khác tuy là vòng thực chiến không biểu hiện tốt nhưng mà lý thuyết đều đạt điểm tối đa. Riêng thái tử, lý thuyết 100 câu, thái tử không trả lời đúng câu nào. Ta thật hết cách với thái tử."
Mọi người nhìn nhau cố mà nhịn cười, như thế nào 100 câu sai hết? Đại thiên tài.
Thập thái tử : "100 câu chọn đúng sai mà không trúng câu nào.... Huynh xứng đáng đánh vòng loại."
Khâm Nguyên : "Bọn họ có thể sai lý thuyết còn các ngươi là thái tử, dùng đầu óc chỉ huy ba quân, không đúng một câu nào ai dám cho ngươi hoàn thành khảo thí chứ? Ta làm sao ăn nói với thiên đế? Mà chưa kể đến ta đưa ra toàn là câu dễ."
Đế Hoang : "Ta nghi ngờ kết quả có vấn đề. Không minh bạch."
Vài tân binh khác thấy vậy bèn đứng ra nói giúp. Quỷ Xa và Khâm Nguyên nhìn nhau. Cân nhắc có nên cho tên nhóc này cơ hội.
Quỷ Xa : "Được rồi! Vậy ta thái tử nghe kỹ rồi trả lời cho ta : Trong một trận đánh thái tử chỉ huy hai cánh yêu binh, một vạn tân binh trẻ Chân Tiên cảnh và 1 vạn binh Kim Tiên cảnh b·ị t·hương rất nặng, phía trước là 4 tên vu tổ chuẩn thánh chặn đường, thái tử sẽ dùng cánh quân nào lên thăm dò?"
Đại kim Ô ngó tới ngó lui cầu cứu, xung quanh sợ yêu thần trách phạt nên không ai dám nhắc. Nhị thái tử thấy thế nói nhỏ với Thập thái tử, cầu y nhắc bài.
Đế Thập : "Dễ thế mà nhắc gì? Tới con heo cũng biết phải làm sao. Đương nhiên là rút quân, 4 tổ vu chặn đường thì phụ hoàng cũng rút, đã biết phía trước có vu tổ rồi thì chán sống hay gì mà lên thăm dò."
Đế Hoang : "Theo trí thông minh của bổn thái tử, chúng ta sẽ hy sinh 1 vạn binh Kim Tiên cảnh vì họ b·ị t·hương rất nặng, 1 vạn tân trẻ mang về bồi dưỡng sẽ có thành tựu vượt xa."
Toàn bộ yêu tộc binh lính bên dưới nghe xong mặt mài tái mét, lạy hồn! Người thông minh như này tuyệt đối đừng cho làm thiên đế.
Khâm Nguyên vỗ tay : "Thông minh, thật là thông minh, vậy là quyết định hy sinh 1 vạn binh lính b·ị t·hương nặng nhỉ?... Còn ai phản đối việc cho đại thái tử đánh vòng loại giơ tay."
"Không!" - Toàn bộ đều không ai nói hộ nữa, vì bạn xứng đáng.
Đế Hoang : "Ủa sai à? Vô lý, thế đáp án là? Chẳng lẽ lại cho 1 vạn tân binh Chân Tiên đi?"
Nhị thái tử. "Huynh ngốc quá à! Phải rút quân chứ? Đã biết có 4 tổ vu phía trước cần gì thăm dò nữa?"
Đế Hoang : ".... Ừ nhỉ!"