Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 117 : Đoạn Duyên.




Chap 117 : Đoạn Duyên.

"Mở thành."

Giọng nói chủ nhân minh giới ngân lên. Bình Tâm nương nương ngự ở đỉnh hoàng huyền âm cung đưa tay ra lệnh.

Phong Đô cửa lớn lập tức mở toang, không những vậy lối đi bừng lên ánh sáng rực rỡ của ngàn ngọn đèn minh đăng.

Trên đường hắn đi, bỉ ngạn trắng nở rộ, màu sắc trang nhã của nó mang đầy thê lương.

Đông Hoàng Thái Nhất chắp tay, hướng về nữ nhân ngồi trên điện lớn hành lễ. "Nương nương vạn an."

Hậu Thổ ngoại hình thay đổi rất nhiều, một phần do ảnh hưởng của luân hồi không gian, phần nhiều lại do chứng kiến sinh tử thế nhân. Đôi mắt trước kia bao nhiêu phần trong trẻo đã phủ màu u ám.

Nàng nhìn hắn có chút khó mở lời.

"Thái Nhất, hôm nay gọi ngươi đến trước là nguyên hồn nhân tộc, nguyên linh yêu tộc. Sau là chuyện Thường Hi tiên tử."

Hắn nghe thế thì rất không vui, vốn chẳng muốn bất cứ ai để ý chuyện của mình. "Nương nương có gì dạy bảo."

Hậu Thổ thở dài. "Nói chuyện nguyên hồn trước đi, ngươi lấy nguyên linh yêu tộc t·ử t·rận luyện hóa. Hiện tại có rất nhiều tộc đàn yêu tộc kiện ngươi lên Luân Hồi phủ, xét theo thiên luật, tẩn xác luyện hồn là đại tội. Đạo tổ có lệnh chờ khi khí số mãn, bắt hồn ngươi về giam dưới u minh vực, sau đó chuyển thế luân hồi trong chín kiếp mới được trở về thần chức."

Đông Hoàng Thái Nhất im lặng. Nàng phất tay ra trước mặt, không gian hiện lên một đoạn khung cảnh đầy trời hoa bay. Hoàng cung thành lũy, mỹ nữ ca múa.



"Trong chín kiếp này có một kiếp đế vương, mấu chốt tất cả nằm ở đây, nếu ngươi đủ tỉnh táo đi theo đường đúng. Không những có thể chuộc tội hết thảy mà còn tiêu tán nhân quả, phi thăng trở về."

Đế vương kiếp?! Chắc chắn đề cập đến đầu thai thành Thương vương Trụ rồi, hắn thầm khen cách hệ thống sắp xếp, đi một vòng lớn làm chuyện gì cũng nằm trong tính toán của nó, mọi thứ khớp nhau một cách hoàn hảo.

Thái Nhất : "Tạ thánh nhân nhắc nhở. Vậy còn chuyện Thường Hi?"

Bầu không khí đột ngột hạ xuống, Hậu Thổ chống tay lên vương tọa của mình. Nặng nề nói cái tin tức có thể xem là tồi tệ nhất mà hắn từng được nghe.

"Ta rất tiếc phải nói với ngươi, Thường Hi tiên tử có thể không có cơ hội hồi quy."

Ban đầu còn tưởng chuyện gì, Thái Nhất vẫn đinh ninh rằng tiên thiên sinh linh kiểu gì cũng sẽ được thiên đạo luân hồi trở về, mà bản thân hệ thống đảm bảo kiếp sau sẽ cho họ gặp lại, còn cả nguyên tác bày kế thu thập đủ chín vạn hồn tạo cơ thể, mang vật dẫn vá nguyên thần.

So độ tin cậy đương nhiên tin chọn hệ thống cùng nguyên tác.

"Chuyện này không phiền thánh nhân lo." - Hắn lạnh lùng nhìn lên. "Nếu không còn chuyện gì..."

Hậu Thổ lắc đầu. "Nghe ta nói hết đã. Mấy hôm trước ta quan sát dòng thời gian trường hà, hoàn toàn không thấy chân linh Thường Hi tiên tử, sau đó ta kiểm tra đến Luân Hồi bàn, mà ngươi biết Luân Hồi bàn rồi! Nhìn thấy toàn bộ nguyên hồn chúng sinh chốn đi về... Cũng không nhìn thấy nàng. Ta có linh cảm rất xấu nên mới gọi ngươi đến."

Đông Hoàng Thái Nhất run lên, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra. Có thể là tiên thiên sinh linh không tại luân hồi, làm sao Luân Hồi bàn có thể chính xác được.

Hậu Thổ khẳng định đúng là tiên thiên sinh linh luân hồi không quản nhưng mà Luân Hồi bàn có thể soi thấy tung tích. Nàng nhìn thấy thấy hắn, Côn Bằng, Trấn Nguyên Tử, thậm chí nhìn thấy phượng tổ tàn hồn đang tọa lạc sâu trong Thập Vạn Hỏa Sơn truyền thuyết... Bất cứ ai, trừ Thường Hi.



Từ lầu cao nhìn xuống dòng Vong Xuyên. Hậu Thổ hỏi hắn có nhớ lúc mang cái lông thỏ của Thường Hi thả xuống Vong Xuyên hà hay không? Nàng nghi ngờ nguyên hồn của Thường Hi không ở lại chỗ mình c·hết mà chui vào cái lông thỏ đó để ở lại bên cạnh hắn, vì thế lúc hắn vô tình thả nó xuống đó, cũng đã thanh tẩy nàng ấy.

Thái Nhất : "Thái Nhất chưa hiểu ý thánh nhân."

Nàng có chút đau lòng cho đôi uyên ương. "Ta không chắc nhưng lúc đó âm hàn từ cái lông thỏ tịnh hóa Vong Xuyên, ta nghĩ nguyên thần của nàng cùng nước Vong Xuyên dung hòa làm một, Thái Nhất!... Ta rất tiếc."

Hắn lúc này trở nên kích động, phẫn nộ không tin Hậu Thổ.

"Không! Người nói thế để ta không thu hồn nữa đúng không? Ta không tin! Thường Hi nhất định không hóa thành Vong Xuyên thủy."

Hệ thống đúng lúc xuất hiện bên cạnh, Đông Hoàng Thái Nhất nhìn nó đầy hy vọng, chờ đợi nó nói với hắn những gì Hậu Thổ nói là gạt người.

Tuy nhiên hệ thống sau đó cũng bày ra thái độ giống Hậu Thổ.

[ Ta không tính được chuyện ngươi lại ném cái lông thỏ nhỏ đó xuống Vong Xuyên. ]

Không phải đâu?! Chính miệng hệ thống đã hứa kiếp sau cho họ gặp lại.

[ Tính toán do ta nhưng hành sự do ngươi, thôi thì ta đền ngươi cái đạo lữ khác được không? ]

Thái Nhất thất thần quay lưng đi, hắn chạy về phía Vong Xuyên hà, giây phút ấy, nước mắt trào ra không kiểm soát.



Người ta nói nam nhân đổ máu không đổ lệ.

Thường Hi tự bạo, hắn nhắc mình không được quá bi thương bởi vì tương lai bọn họ nhất định sẽ gặp lại, chắc chắn là như vậy.

Đông Hoàng Thái Nhất lao xuống dòng nước, bi phẫn hét lớn. Nếu đúng như Hậu Thổ nói, chính hắn đã g·iết nàng.

Mà dòng nước xung quanh gợn sóng dâng lên như muốn ôm lấy an ủi người thiếu niên đau khổ nhưng rồi cũng không có một kì tích nào xuất hiện. Hình bóng Thường Hi cũng không xuất hiện lần nào nữa, Thái Nhất ngồi đó qua mấy ngày không nhúc nhích, ánh mắt đờ đẫn xa xăm.

Hệ thống coi như có lương tâm, nó bên cạnh túc trực an ủi. [ Kiểu nhân vật tuyến này không nên yêu đương. ]

[ Cái mất thì cũng mất rồi! Ngươi vẫn còn nhiều thứ để lo. ]

Đúng vậy, hắn còn rất nhiều thứ để lo. Nếu cứ ngồi đây than khóc, 13 đứa con gái phải làm sao? Cháu trai, ca ca và tẩu tẩu nữa.

Đông Hoàng Thái Nhất xòe tay ngắm nhìn, sau đó dứt khoát ngắt bỏ sợi tơ tình Nữ Oa gắn kết hai người họ và cả toàn bộ hồi ức về Thường Hi phong ấn sâu bên trong thức hải.

Tơ tình nếu buộc chặt sẽ đi theo vạn kiếp, nhưng hắn đã tự tay đoạn đi, từ nay về sau hướng theo vô tình đạo mà bước.

Hậu Thổ nhìn thấy hắn buông bỏ thì mới an tâm rời khỏi.

Nàng thành thánh về sau, nhìn rõ bản chất thế gian, thành thật mà nói trên con đường cầu đạo, đi một mình sẽ nhanh và xa hơn.

Đông Hoàng Thái Nhất bắt gặp Hậu Thổ bóng lưng. "Nương nương... Hẹn ngày tương phùng."

Bình Tâm nương nương gật đầu mĩm cười, cũng không có nói thêm lời nào giữ bước. Con đường khác biệt, khó mà cưỡng cầu.