Chap 11 : Xạ Nhật Thần Cung Hiện Thế.
Đế Giang : "Nếu các huynh đệ đã nói vậy chúng ta chuẩn bị thật tốt, xông ra hỗn độn săn dị thú. Đột phá chuẩn thánh."
"Đột phá chuẩn thánh, đánh g·iết yêu tộc."
Tiếng reo hò bao trùm Bàn Cổ điện trên dưới. Vu tộc sỉ khí so với yêu tộc có hơn không kém, bọn họ chỉ hơi hạn chế về mặt số lượng tộc nhân.
Đổi lại vu nhóm thân cao mấy trượng uy dũng hơn người, lấy một cái vu cũng có thể dùng thịt đè c·hết một đám yêu tộc tiểu binh.
Trong điện tổ vu đang bàn tán thì bên ngoài có cái thiếu niên trên tay cầm theo một bộ cung gỗ đi sau lưng Khoa Phụ.
Đứa nhóc có nước da rám nắng, gương mặt trải đầy gió sương, cao lớn hơn so với thân hình lên bảy của đứa trẻ nhân tộc phổ thông.
Đế Giang chưa kịp nói gì Khoa Phụ liền đặt tay lên vai nó đẩy ra phía trước để mọi người nhìn rõ.
"Các vị vu tổ, đứa trẻ này tên Đại Nghệ có một nửa là nhân tộc, mẫu thân nó bị yêu tộc bức tử, ta có thể đón nó về bộ lạc không?"
Mười hai tổ vu nhìn nhau, một nửa huyết mạch nhân tộc ảnh hưởng nên thể hình đứa nhỏ Đại Nghệ này quá gầy yếu so với vu tộc, bọn họ lo lắng tương lai lỡ như cùng yêu tộc xung đột, đứa bé này rất khó có cơ hội sống.
Khoa Phụ : "Các vị tổ vu chớ lo, tài nghệ cung tiễn của nó rất khá, chắc chắn sẽ bảo vệ được bản thân."
Đế Giang đôi mắt nghi ngờ, y liếc thăm dò ý tứ chúng huynh đệ, họ hiện tại lo trăm công ngàn việc làm sao có thời giờ chăm trẻ.
Mà đã không nhận thì thôi, nhận phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho nó, như thế nếu đứa nhỏ này giống đám con nít nhân tộc, suốt ngày chỉ biết khóc thì có phải họ chuốc lấy gánh nặng vào thân không.
Chúc Dung : "Hài tử! Cung tên của ngươi có thể b·ắn c·hết một con thỏ rừng ở khoảng cách bao xa?"
Đại Nghệ : "Vu tổ cung tên của ta không phải bắn những thứ tầm thường đó mà dùng bắn mặt trời."
Ầm!!!
Thiên đạo cảm ứng, từ vô tận không gian một đạo lôi khủng bố phá mây giáng xuống Bàn Cổ điện.
Tử Tiêu cung bên trong, đạo nhân bất phàm chậm rãi mở mắt. "Thiên mệnh bất khả biến."
Ngay lập tức cây cung gỗ của Đại Nghệ phát sáng hoá thành linh bảo kim quang tịch mộc, khắc thành bốn chữ vàng dọc thân. Xạ Nhật thần cung.
Trên trời Đế Tuấn dùng Hà Đồ Lạc Thư truy xuất dị tượng trông thấy giữa tầng mây xuất hiện hư ảnh Kim Ô bị mũi tên xuyên qua khiến cho hắn nguyên thần run rẫy một phen dẫn đến phản phệ. Thôi diễn thiên cơ một lần nữa phát hiện bị che lấp, mờ mịt không thấy gì cả.
Lúc này Đế Tuấn trong đầu rất nhiều câu hỏi. Thứ vừa nãy trông thấy là loại pháp bảo nào xuất thế tại sao lại nhắm vào Kim Ô. Hà Đồ Lạc Thư trước soi quá khứ vị lai, sau nhìn tương lai khả vĩ.
Bây giờ không soi được chuyện gì xảy ra. Chỉ có một khả năng là thánh nhân ra tay.
Nhưng vị thánh nhân nào?
Nữ Oa thánh nhân, Thái Thanh, Ngọc Thanh Thánh nhân hay là Thượng Thanh thánh nhân? Tây phương giáo thánh nhân hai vị Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn?
Hay là nói thiên đạo thánh nhân Hồng Quân?
"Người đâu? Người đâu rồi?!! Gọi yêu sư đến đây."
Yêu soái chạy vào, ngay khi nhìn thấy mặt mũi tối sầm của thiên đế liền nhận ra hôm nay đi trực không coi ngày.
"Các ngươi không nghe trẫm nói à? Gọi yêu sư đến đây." - Đế Tuấn gằn giọng.
"Bẩm yêu sư nói là đang luyện đan, không tiếp bất cứ ai."
Đế Tuấn nộ khí xung thiên, phát tiết hất toàn bộ công văn chưa đọc trên bàn ngọc xuống đất. Uy áp bộc phát ra dọa mấy tên yêu soái bay mất hồn vía. Thiên đế nổi tiếng điềm đạm, tính cách phẳng lặng tựa nước mặt hồ mùa thu, bọn họ chưa bao giờ trông thấy hắn như thế.
"Một đám vô dụng."
Hắn mắng xong liền biến mất trong đại điện, thân ảnh hiện ra trước cửa yêu sư cung. Không nhiều lời trực tiếp đi thẳng vào tìm kiếm.
Dạo gần đây Côn Bằng ít khi xuất hiện trong những buổi thượng triều, Đế Tuấn rất muốn nhìn xem y rốt cuộc đang lén lút làm trò gì sau lưng mình.
Sau một hồi đi vòng vòng không phân biệt được nơi nào với nơi nào. Điện yêu sư thiết kế như một cái mê cung lừa người. Khắp các ngõ đều thông với nhau, cấu trúc phòng cũng y chang.
Được một lúc hắn thấy sau lưng có vài đứa trẻ con mặc yếm lén lút quan sát mình. Bị phát hiện đám trẻ rụt rè núp sau cái cây cảnh to lớn.
Biết khó mà tìm được đường chỗ này, thiên đế Đế Tuấn nhẹ nhàng ngồi xuống tìm cách trò chuyện với chúng.
"Bạn nhỏ! Có thể giúp đỡ ta một chút không? Ta có chuyện tìm Côn Bằng yêu sư."
Một đứa lén lút đưa mặt ra nhìn, như nhận ra gì đó lúc sau cả đám tranh nhau chạy lại gần hắn.
"Người là tiên nhân từ trong tranh bước ra phải không ạ?"
Đế Tuấn chau mài khó hiểu.
Liền lúc đó một giọng nói hớt hải cắt ngang.
"Mấy đứa không được bất kính với thiên đế, mau đi châm trà đi."
"Dạ lão gia."
Đám tiểu hài tử ríu rích chạy mất. Côn Bằng xuất hiện với thái độ lúng túng, từng giọt mồ hôi chảy dài trên trán. Hai mắt liên tục chớp lia lịa.
Biểu hiện điển hình của những kẻ làm việc mờ ám lộ rõ.
Côn Bằng choàng tay ra sau lưng nhanh nhẹn lập cấm chế khóa lại cánh cửa của căn phòng phía sau, động thái này không qua mặt được người tinh ý như yêu hoàng Đế Tuấn.
Linh tính mách bảo hắn rằng trong căn phòng này Côn Bằng che giấu bí mật động trời.
Quả nhiên việc bị nhìn chằm chằm lúc sau khiến Côn Bằng chột dạ, y bắt đầu nói lắp bắp, ngắt quãng, gương mặt vô cùng lo lắng.
"Bệ hạ... Đích thân đến đây chắc là có chuyện rất quan trọng, chúng ta... Chúng ta vào đại điện nói chuyện."
Đế Tuấn bỏ qua Côn Bằng, thân ảnh lướt đến toang phá cánh cửa nhìn vào, theo phản xạ yêu sư vung tay một chưởng mang đầy đủ tám thành công lực không kiêng nể đánh tới.
Mặc kệ phạm vào tội khi quân liền muốn ngăn cản thiên đế, Đế Tuấn mà vào trong sợ là mạng y cũng không còn.
Đế Tuấn xoay người, một chưởng của Côn Bằng đánh mạnh vào cánh cửa vỡ nát.
"Yêu sư, ngươi vậy mà dám động thủ với trẫm!"
Dứt lời thái dương chân hỏa từ trong miệng thiên đế trào ra bao phủ cơ thể yêu sư Côn Bằng, khoảng khắc chân hỏa bị lưu thủy từ người y phản kích dập tắt đi.
Một nhánh lưu thủy chi lực khác công phá muốn cắn nuốt Đế Tuấn vào trong nhưng lúc gần chạm vào lại đột ngột biến mất. Y không thực sự muốn động thủ với thiên đế, dù gì đây cũng là cổ thiên đình.
Lần này đến đây xem như hắn thu hoạch không ít, trong dòng chảy lưu thủy của Côn Bằng ẩn chứa sức mạnh chuẩn thánh trung kỳ.
Để chắc chắn, Đế Tuấn thi triển mở ra vạn yêu nhãn, không gian bích lũy ngưng đọng. Từng cành cây ngọn cỏ đứng im.
Côn Bằng bừng lên cảm giác lạnh thấu xương như có trăm vạn con mắt khổng lồ vô ảnh nhìn chằm chằm vào mình.
Đế Tuấn : "Khá lắm, chuẩn thánh trung kỳ."
Côn Bằng giật mình, rõ ràng lúc ra tay đã tiết chế lại vậy mà cũng bị đối phương nhìn ra, Vạn yêu nhãn của yêu hoàng Đế Tuấn được xếp ngang hàng với pháp nhãn và phật nhãn của tây phương nhị thánh, một trong thần nhãn mạnh nhất của hồng hoang.
Côn Bằng :
"Bệ hạ, thần chỉ mới đột phá gần đây... Nếu ta nói bên trong không có gì bệ hạ tin không?"
Đây là cổ thiên đình, tam thập tam thiên. Không có nơi nào cản bước được yêu hoàng Đế Tuấn.
Càng không cho hắn càng muốn xem bên trong là thứ đồ vật nghịch thiên gì. Nhưng Đế Tuấn bất quá chỉ muốn xem trong phòng kia là thứ gì cũng không có ý định trở mặt thật sự.
Côn Bằng tu vi ngang hàng Đông Hoàng Thái Nhất nếu ép y quá thì đối phương chắc chắn ly khai thiên đình, lỡ như đầu nhập vu tộc thì hai huynh đệ hắn lại có thêm một chướng ngại lớn.
Hắn thở dài :
"Yêu sư, từ lúc ngươi nhập thiên đình trẫm chưa từng bạc đãi ngươi, cả việc không đồng ý tiến nhập chân linh vào Chiêu Yêu Phiên trẫm cũng không làm khó, bây giờ muốn thăm quan điện yêu sư một chút ngươi lại phản ứng thành cái dạng này, trẫm rất đau lòng."
Quả nhiên biện pháp lạt mềm buộc này Côn Bằng không thể từ chối : "Bệ hạ muốn xem như vậy thì tự mình xem đi."
Y vung tay, cánh cửa mở ra, yêu hoàng Đế Tuấn ung dung bước vào trong tự tin chắc như đinh đóng cột rằng Côn Bằng đang lén luyện một loại đan dược thần cấp hoặc là che giấu tiên thiên pháp bảo mới phản ứng mạnh bạo như thế.
Trái với tưởng tượng bên trong lại giống một thư phòng bình thường bao gồm rất nhiều bản thảo và tranh vẽ vương vãi đầy đất.
Nói thật Đế Tuấn có chút thất vọng, hắn mong đợi một cái gì đó động trời hơn.
Có thế này thôi mà y dám ra tay động thủ để vướng vào tội khi quân. Không khả năng, nhất định phải còn lý do gì khác.
Côn Bằng vẫn như cũ, gương mặt thất thỏm lo âu.
Đến gần cái bàn chất chồng bản thảo, Đế Tuấn cầm lên bức họa đang vẽ dang dở mà cau mài, trên đó lột tả thật sống động cảnh tượng một nam nhân thân thể cường hãn ở một tư thế rất gợi tình, cụ thể là vẽ Đế Giang tổ vu.
Phía dưới bức của Đế Giang là bức tranh khổ lớn hơn đã hoàn thành.
Trên đó họa một nam tử tuyệt thế mặc trường bào màu đen. Trên đầu đội châu mũ miện lưu, mười hai đầu châu ngọc hạ màn rủ xuống đong đưa che khuất phần nào đôi mắt vô tận thần sắc.
Nam tử ngồi trên vương tọa sáng rực, khí thế đế vương được diễn hóa chân thật, cổ cùng bàn tay đính rất nhiều phục sức xa hoa. Bên cạnh ảnh hiện Kim Ô xòe cánh. Ánh mắt hướng về nơi xa.
Có một chi tiết làm cho Đế Tuấn vô cùng cao hứng đó là xung quanh nam tử trong tranh đếm được hơn mười con tiểu Kim Ô hoạt bát bay lượn, làm đủ hành động đáng yêu.
Đế Tuấn đối với bức họa này hài lòng cực độ, bởi vì người được vẽ trong ảnh là hắn. Đã vậy còn vẽ trau chuốc từng li, làm cho bản thân bị chính bức họa của mình hút hồn.
"Vẽ đẹp lắm, trẫm rất thích."
Có điều mặt mài thiên đế biến sắc ngay khi phát hiện bên dưới bức họa đó vẫn còn vô số bức khác. Đều là hắn nhưng lại... Y phục không chỉnh tề, còn trong các tư cuồng loạn bỏng mắt với các nữ nhân che mặt.
Ví như trong một bức Đế Tuấn mang biểu cảm đầy yêu mị trong tình trạng nằm dưới ôm ấp một nữ nhân cường tráng ngồi trên người mình. Mấy bức khác lại bị thập phần khó coi hơn nữa.
Xem xong toàn bộ Đế Tuấn liếc Côn Bằng như muốn ăn tươi nuốt sống, còn y lúc này nếu có cái lỗ nào được đào sẵn chắc chắn sẽ tự mình chui xuống.
Đến đây lại xuất hiện thêm người xuyên việt thứ hai. Trước khi xuyên qua hồng hoang Côn Bằng là một tác giả nghiệp dư nổi tiếng tuổi ngoài tứ tuần tên Chu Anh.
Sự nghiệp thăng hoa trái ngược với đời tư lẻ bóng cô đơn.
Bốn mươi hai tuổi Chu Anh q·ua đ·ời ở bệnh viện, trước khi nhắm mắt đã ước bản thân có thể một lần được giống như các nhân vật chính xuyên vào tiểu thuyết huyền huyễn.
Kết quả đúng là xuyên thật nhưng không phải nhân vật chính. Chỉ là một cái pháo hôi qua đường không có gì nổi bật.
Năm tháng tu luyện ở hồng hoang quá buồn chán, y nhớ nghề đã viết rất nhiều tiểu thuyết, tranh sách lưu hành tam giới.
Chu Anh nhận ra đối tượng đọc giả phản hồi tích cực sách truyện của mình chủ yếu là các tiên tử yêu thích tranh ảnh các nam nhân tuấn tú, y đã chiều theo các nàng vẽ thật nhiều mỹ nam tử.
Cho nên người được chọn hoặc là cơ thể cường tráng như tổ vu, hoặc là mỹ mạo ưa nhìn như Thái Nhất Đế Tuấn mới có thể kinh doanh được.
"Yêu sư! Ngươi tốt nhất giải thích cho lọt tai của trẫm."
Nhìn gân máu nổi trên mặt của Đế Tuấn khi chờ đợi mình mở lời. Côn Bằng đầu liên tục nhảy số. Y cảm giác nếu không nói cho được nguyên nhân nào hợp lý rất có thể sẽ bị thiên đế chém thành mười tám khúc vứt xuống thiên hà.
Nên nói gì bây giờ, chẳng lẽ lại nói do bản thân ham tiền thường xuyên rình mò thiên đế để vẽ.
Cũng may xuyên qua thời hồng hoang tự do thiên biến vạn hóa, không thì sợ là ông chú trung niên lại có tư tưởng này với một thiếu niên tuấn tú liền bị gán cho tội biến thái.
Côn Bằng nhanh nhảu :
"Những cái này... Những cái này đều là ta vẽ theo yêu cầu của Hi Hòa tiên tử."
"Hi Hòa!" - Đế Tuấn đôi mắt dần đà bình thường trở lại. Để ý kỹ thì mấy tư thế này Hi Hòa với hắn cũng đã thử qua, đây cũng là thể loại tranh nàng yêu thích.
Mãi một lúc sau hắn mới lên tiếng đánh vỡ sự im lặng giữa họ.
"Những cái này nếu là của Hi Hòa thì ta thuận tiện mang sang cho nàng luôn."
Cũng may cơn giận của Đế Tuấn đã nguôi, lần này quả thật là hù c·hết Côn Bằng. Tuy nhiên khi không mang cho Hi Hoà lại càng không hợp lý, Côn Bằng tiếc của không muốn tặng liền kiếm cớ thoái thác.
"Nàng ấy còn yêu cầu vài bức nữa mà thần chưa vẽ được nên tạm thời không thể giao."
Đế Tuấn vì lần trước thượng triều nảy sinh hiểu nhầm làm cho Hi Hòa tiên tử vẫn chưa hết giận. Thiên hôn đến gần hắn càng đứng ngồi không yên, chẳng nghĩ ra cách gì dỗ ngọt Hi Hòa.
Thiên đế Đế Tuấn đề nghị muốn làm mẫu cho Côn Bằng vẽ. Xong việc đưa những bức họa đó cho hắn dỗ Hi Hòa là được.
Côn Bằng còn hoài nghi liền hỏi lại ba bốn lần cho chắc ăn. Đế Tuấn cũng không vui vẻ gì, nếu là lúc trước loại chuyện này tuyệt đối sẽ không làm nhưng mà vì thiên hôn công đức. Hết thảy đều phải vứt bỏ mặt mũi.
Đế Tuấn :
"Phải rồi trẫm đến tìm ngươi để hỏi xem có cách nào nhìn thấu thiên cơ được không? Đại địa có linh bảo xuất thế ngay cả Hà Đồ Lạc Thư cũng không nhìn được."