Chap 109 : Người Không Vì Mình. Trời Tru Đất Diệt.
Hai vị thánh nhân đàm đạo cùng hắn một hồi thì phượng giá của thiên hậu đi tới, Hi Hòa bộ dạng không được tự nhiên.
Sợ chị dâu lo lắng, Đông Hoàng Thái Nhất giải thích họ đến tặng bảo, không phải trách phạt hài tử.
Hi Hòa : "Hài tử còn nhỏ không hiểu chuyện trót lỡ gây ra họa lớn, hy vọng vị thánh nhân có thể đại phát từ bi thu nhận khuyển tử, yêu tộc nguyện dùng vạn cân linh thạch đúc tặng kim thân dọc theo lối đi từ hạ giới tới sảnh lớn của Kim Sa đại điện."
Thái Nhất : "Tẩu tẩu sao lại..."
"Đệ đứng qua một bên." - Hi Hòa nói, tông giọng đủ vững vàng khiến hắn cũng không tiếp tục hỏi, liền ngoan ngoãn nghe theo đứng sang một bên.
"Thật không hổ danh hào môn đại tộc." - Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn thầm khen, điện Kim Sa - Đại Lôi Âm Tự có bao nhiêu rộng lớn, chưa có ai phỏng đoán, yêu tộc còn không thèm quan tâm! Tùy tiện mở miệng liền nói hiến tặng linh thạch đúc cho bọn họ tượng người vàng lấp đầy đại điện.
Có điều cả hai đã thẳng thừng từ chối, hậu lễ này nhìn kiểu gì cũng khó mà nuốt trôi, hôm nay nhận thì ngày sau yêu tộc g·ặp n·ạn Tây Phương giáo không thể khoanh tay đứng nhìn.
Vì một chút hiện kim không đáng để khí vận cả của tây phương bị chìm xuồng chung.
"Thiên hậu, người xuất gia tứ đại giai không. Bọn ta đến vì Kim Thiền Tử nguyện vọng, còn tiểu Kim Ô, chờ Đế Tuấn đạo hữu xuất quan tự mình dạy đi."
"Vậy ta cũng không cưỡng cầu."
Hi Hòa không nhận được đáp án mình muốn liền cho người tiễn khách, tây phương nhị thánh chuyện cần làm đã làm xong, không nhất thiết gì lưu lại. Hai người cũng không để tâm thái độ có phần bất kính của thiên hậu.
Đợi họ đi xa, Hi Hòa ánh mắt lộ rõ phẫn nộ mắng lớn. "Giả nhân, giả nghĩa."
Đông Hoàng Thái Nhất nhận ra chị dâu có gì đó khác hẳn ngày thường, nàng trước giờ đối với thánh nhân phải nói là kính trọng muôn phần, mà yêu tộc chưa từng qua lại với tây phương giáo, hắn rất muốn hỏi sao tự nhiên nàng ta muốn mang hài tử cho hai người bọn họ giáo huấn.
Hi Hòa : "Nhờ đệ mang chúng trở lại quân doanh. Nhốt ở Thang Cốc chúng nó cứ xin xỏ đi chơi suốt, ta sợ mình không kiềm lòng được lại thả ra."
Đúng lúc hắn muốn thẩm vấn Khổng Tuyên. Thái Nhất xoay người ra dấu, 10 tiểu Kim Ô hóa hình thành một bầy kim điểu ríu rích bay theo sau.
Thiên hậu nhìn bóng con trai khuất dần, lệ lặn dài xuống đôi gò má. Tay ôm chặt Hà Đồ Lạc Thư vào lòng.
"Phu quân, chàng yên tâm, bọn họ nếu thực sự ép c·hết hài nhi, ta sẽ không để ai bất cứ kẻ nào sống yên."
Nàng sau đó đến chỗ Thiên Đình Bảo khố tìm Bạch Trạch để hiểu sâu về trận pháp. Yêu thần Bạch Trạch đơn thuần tưởng thiên hậu muốn chuẩn bị phòng khi Vu tộc tiến công nên cũng không nghi ngờ. Từng chút một cùng nàng đàm luận.
Hi Hòa : "Hỗn Nguyên Hà Lạc phạm vi tối đa có thể dung được những gì?"
Bạch Trạch nhíu mài. "Cái này còn tùy, lần trước thiên đế bày trận do hạn chế về trận nhãn nên tác dụng cũng không phải tối ưu nhất. Thiên hậu muốn dùng nhốt một đại lục hay là một sơn địa?"
Nàng hỏi y, giả sử muốn đem toàn bộ hồng hoang nhét vào, một mình Hà Đồ Lạc Thư liệu có chi phối nổi hay là không?
Bạch Trạch : "Nương nương muốn dùng trận chấn nh·iếp hồng hoang."
"Bổn cung chỉ hỏi thử xem uy lực có thể đạt tới mức nào." - Hi Hòa bật cười.
Bạch Trạch nhẹ nhàng thở ra, sém chút nữa y tưởng Hi Hòa muốn hủy diệt thiên địa. "Nói về uy lực, trận sư dùng thân làm trận nhãn sẽ tốt hơn pháp bảo trấn trận, điển hình là Chu Thiên Tinh Đấu, lấy ngôi sao tinh thần làm v·ũ k·hí, tinh chủ đủ mạnh chắc sẽ đối nghịch được Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát."
Hi Hòa đắn đo hồi lâu, dàn trận Chu Thiên Tinh Đấu đúng là sẽ mạnh hơn nhưng hiện tại Đế Tuấn bị cấm túc ở Thái Dương tinh.
"Trận nhãn có thể thay thế được mà phải không?"
Bạch Trạch : "Chỉ cần nhận truyền thừa tinh chủ thái âm hoặc thái dương là được, mà sao phải tìm người thay thế, nương nương với tân thiên đế trấn trận vô cùng thích hợp."
Hi Hòa : "Thích hợp cái gì? Sao có thể bảo đệ ấy cùng ta tự bạo... "
Bạch Trạch đang ghi chép sổ sạch liền bị dọa cho sắc mặt trắng bệch. "Nương nương muốn tự bạo??? Làm sao lại tự bạo?"
"Ý ta không phải thế." - Biết mình lỡ lời, nàng hít một hơi rồi từ từ giải thích. "Thiên đế đã thành thánh, tân thiên đế là trụ cột của thần tộc, không thể mạo hiểm dùng tánh mạng của y làm trận nhãn."
Bạch Trạch. "Cũng phải! Tìm người thay thế cầm thái dương thần chức, thần thấy ngoài trưởng công chúa và Thập thái tử không ai thích hợp hơn."
Thiên hậu ánh mắt nhìn đi phía xa. Làm sao lựa chọn giữa cháu gái và con trai!!
Theo những gì Đế Tuấn nhắn nhủ thông qua Hà Đồ Lạc Thư, sau cùng bọn họ cũng chỉ còn đứa con trai này.
Hi Hòa : "Nếu đây là quả báo của ta, thì xin chỉ giáng xuống đầu ta là đủ."
Trên đường đến quân doanh, Đông Hoàng Thái Nhất nhớ tới chuyện Côn Bằng nói bèn quyết định xác thực. Hắn dùng ngón tay chà xát vào đầu thằng cháu, nó thi thoảng đáp lại bằng vài tiếng kêu rồi tiếp tục đưa mắt nhìn chăm chú vào khoảng không phía trước.
"Tiểu Thập?! Đang nhìn hệ thống hả?"
Đế Thập đang chưa để ý câu hỏi có vấn đề nên thuận miệng trả lời theo phản xạ. "Đúng rồi! Thúc chờ ta tí! Xong ngay ấy mà."
"Hể? Sao thúc lại biết hệ thống? Chẳng lẽ thúc cũng giống ta."
Nguyên tác gật đầu, Đế Thập liền đóng lại không gian hệ thống rồi hào hứng bắt chuyện, không rời mắt khỏi vòng tay treo Hỗn Độn Chung lắc lư trên tay trái đối phương.
Trước giờ luôn nghĩ sao hệ thống chỉ đề cập đến truyền thừa của mỗi Đế Tuấn, thì ra hoàng thúc của mình là người xuyên qua.
"Hoàng thúc, chúng ta tuy là xuyên việt giả nhưng chung quy vẫn là người nhà, hay là thúc suy nghĩ việc đưa ta Hỗn Độn Chung đi."
Đông Hoàng Thái Nhất nguyên tác rất thương cháu trai, cho nên bất kể xuyên hay không xuyên, hắn không tiếc cho đi thứ gì cả. Có điều ngay khi hắn chạm vào Hỗn Độn chung muốn tháo ra khỏi vòng tay, nó đã cự tuyệt lại.
Lúc này nguyên tác nụ cười liền tắt đi. Vạn vật có linh, huống hồ là tiên thiên chí bảo.
Hỗn Độn Chung bất ngờ tự mình đánh lên một thanh âm nhỏ rồi ẩn sâu vào cơ thể chủ nhân, có gọi kiểu gì cũng không chịu đi ra.
Thái Nhất không mang chuyện này nói lại, hắn tươi cười hứa hẹn chỉ cần Đế Thập nghĩ cách cứu mạng 9 ca ca, Hỗn Độn Chung liền tặng y. Còn hiện tại cần nó để nghiên cứu thời gian pháp tắc, bây giờ chưa phải lúc.
Hai chân mài Đế Thập co lại, đang đùa à? Khác gì bảo y đi ngăn Hậu Nghệ xạ nhật, tuy rất có thiện cảm với 9 cái đại huynh nhưng mà nếu họ không c·hết, yêu tộc không diệt thì làm sao kích hoạt con đường bá chủ của riêng mình.
Người không vì mình, trời tru đất diệt. Trước mắt chỉ đành gạt Đông Hoàng Thái Nhất trước.
"Chuyện nhỏ." - Đế Thập gật đầu. "Ta hứa với thúc."
"Ừm" - Thái Nhất đáp lại. Bây giờ có Đế Thập coi sóc tiểu Kim Ô, hắn không cần phải gấp rút đi khai chiến với vu tộc nữa.