Chap 108 : Cùng Tây Phương Ta Có Duyên.
Côn Bằng rung nhẹ ngón tay, nắp lò luyện đan bay lên. Hai dược đồng chạy lại mang từ bên trong ra ba viên đan dược vàng óng ánh, y kiểm tra sơ rồi đưa cho Đông Hoàng Thái Nhất dùng.
"Cho ta?!" - Ba viên hoàng kim đan lấp lánh làm hắn hoa cả mắt, nguyên liệu khó tìm, tỉ lệ luyện được thứ này càng không hề dễ dàng, thuật luyện đan của Côn Bằng không ngờ lại lợi hai như thế. Đông Hoàng Thái Nhất vô cùng biết điều, tay tra vào không gian trữ vật muốn cái gì đó ra bồi lại.
Côn Bằng : "Không cần! Thấy áy náy thì ngồi đó cho ta vẽ một bức họa là được."
Còn chưa nghe hắn trả lời, y đã mang ra giấy bút bắt đầu múa may vài đường cơ bản, đôi mắt đảo tới đảo lui không bỏ qua bất cứ điểm sáng nào.
Vốn không phải chuyện lớn lao gì, một bức tranh đổi ba viên đỉnh cấp đan đúng là giá hời, có điều đấy là Thái Nhất chưa biết loại tranh Côn Bằng đang vẽ.
Côn Bằng : "Lão đệ lúc đánh nhau với Tiêu Phàm có b·ị t·hương ở đâu không? Hay là cởi áo ra cho dược đồng thoa thuốc. Chỗ ta còn một ít Tam Quang Thần Thủy mà ca ca ngươi ban xuống."
"Chắc có đấy! Vừa nhức vai vừa nhức đầu, hôm qua giờ cảm giác bị 4 chiếc xe tải đâm cùng lúc." - Hắn không chút nghi ngờ liền cởi áo ra, mấy tiểu công chúa hiểu chuyện liền nắm tay nhau ra ngoài chơi.
Côn Bằng nháy mắt với hai tiểu mộc nhân. "Mau qua đó kiểm tra thật kĩ."
Trông khi dược đồng xem xét, cả hai trò chuyện trên trời dưới biển, Côn Bằng vô tình đề cập việc hình như trừ hai người xui xẻo bọn họ ra, tên nào trong đây xuyên qua cũng mang theo hệ thống hết.
Thái Nhất kinh ngạc, chẳng lẽ ngoài thằng nhãi Tiêu Phàm vẫn còn người xuyên việt khác.
Như đi guốc trong bụng, đoán biết đối phương muốn hỏi gì, Côn Bằng liền nói thẳng tên cháu trai của hắn, Đế Thập - Lục Áp đạo quân cũng là cùng loại người với họ.
Thì ra Đế Thập xuyên qua, thảo nào thằng nhỏ lúc nói chuyện với hắn cứ điên điên khùng khùng kiểu gì.
Việc này ít nhiều cho Thái Nhất chút hi vọng, nếu cháu trai có hệ thống, nó có thể tự cứu vớt 9 cái đại huynh thì nhẹ nhàng cho mình biết bao nhiêu.
Nhân lúc đối phương không để ý, hai tên dược đồng không một động tác mô tả đầy đủ từng đặc điểm trên cơ thể hắn.
Chuyến này Côn Bằng phát tài rồi!
Ba viên tiên dược bán đi cùng lắm chỉ thu lợi một lần, tỉ lệ thành công lại thấp, còn mấy bức vẽ có thể chép ra ''n'' lần. Có khuôn mẫu sẵn, mỗi ngày một kiểu, sau này tiền bán tranh thu về dư sức xây được mấy cái tiên đảo dưỡng già.
"Lão ca?! Mặt đệ dính lọ nồi à?"
Côn Bằng : "Hả? Đâu có."
Thái Nhất nhíu mài. "Huynh nhìn đệ cười nãy giờ rồi đấy?"
Côn Bằng giật mình. Đầu nhanh chóng nhảy số. "Ta.... À ta đang cười chính mình ngu si, ông đây vì yêu đình vào sinh ra tử bao nhiêu lần rồi, ngươi đối với ta che trước giấu sau. Bất cứ cái gì cũng đều không chịu nói ra để cùng nhau nghĩ cách, rốt cuộc có coi ta là bằng hữu không?"
"Ta...!" - Đông Hoàng Thái Nhất tưởng thật, cứ nghĩ Côn Bằng phát hiện chuyện Thái Nhất nguyên tác, thấy vậy hắn liền mang toàn bộ sự tình về lần tao ngộ của mình và Hiên Viên cùng bí mật Hỗn Độn Chung kể ra hết.
Trải qua nhiều lần sinh tử kề bên, đối với y không còn nâng cao cảnh giác như lúc trước.
Đông Hoàng Thái Nhất nguyên tác tồn tại?
Yêu sư sau khi đắn đo đã lựa chọn tiết lộ chuyện người năm đó xông vào thái dương tinh c·ướp bảo vật là mình. Thái Nhất có tha thứ hay không thì tùy duyên vậy.
Hai huynh đệ Kim Ô nhiều năm như thế vẫn chưa dò la được tin tức, đối phương hoàn toàn có thể im lặng và mãi mãi Thái Nhất cũng không biết được ai là người ra tay.
Việc y lại tiết lộ sự thật khiến hắn cùng nguyên tác phải suy nghĩ.
Côn Bằng không ngại thừa nhận lúc đó trong đầu mình toàn là sát ý, Đông Hoàng Chung là tiên thiên chí bảo ai cũng muốn có, nếu không phải thiên đạo ra tay bảo hộ. Sợ là y đã hóa kiếp hai huynh đệ họ.
Nguyên tác vốn rất hận kẻ áo đen xuất hiện tước đoạt phần lớn bản nguyên dẫn tới hắn hóa hình thất bại nhưng nếu vì thế mà phủ nhận những việc Côn Bằng đã ra sức bù đắp cho yêu tộc thì quá nhỏ mọn rồi.
Cho nên đến cùng buông xuống cừu hận, lựa chọn tha thứ.
Yêu sư chấm một nét rồi lại quẹt một nét. Bình thản hoàn thiện bức tranh, hắn ngồi đối diện có thể nhìn thấy y nở nụ cười an nhiên, như trút bỏ một cái đại sơn xuống khỏi vai.
"Lão ca xong chưa?" Hắn nhướng mắt muốn nhìn qua tác phẩm, Côn Bằng vội nhanh tay che mất. Kí họa thôi có gì đáng xem đâu.
Đông Hoàng Thái Nhất. "Sao ta có cảm giác huynh đang vẽ loại tranh không lành mạnh."
Linh cảm của ngươi sao tự nhiên linh hoạt như vậy?
Côn Bằng quả thật là đang dùng hắn làm mẫu vẽ hentai, lúc trước Đế Tuấn hứa cho y vẽ, ai ngờ đối phương quay mặt một cái đã thành thánh mất tiêu.
Sợ bại lộ, yêu sư vội vội vàng vàng mang tranh cất vào trữ vật.
"Nhìn mặt ta giống kẻ mang huynh đệ mình ra kinh doanh?!"
Đông Hoàng Thái Nhất : "Nhưng đệ muốn xem."
Côn Bằng : "Ài không được?! Ta có quy tắc, khi chưa hoàn chỉnh tranh sẽ tuyệt đối không cho bất cứ ai nhìn qua. Cùng lắm ta thề độc, nếu đây là loại tranh ảnh đòi trụy, thê tử của ta sinh con không có hậu môn!?"
Thiên đạo dường như cũng phối hợp, đánh xuống một tiếng sấm thật to ngay khi yêu sư thề xong.
Hắn và y nhìn nhau, hồng hoang thời kì đầu, thiên đạo ngay bên trên rảnh rỗi không có gì làm, đối với mấy câu nguyện, thề của cường giả rất chiếu cố.
Quả nhiên nhận thấy mình lỡ lời, Côn Bằng nhanh chóng muốn tiễn khách.
"Cha con các ngươi không phải nói qua chỗ Thông Thiên thánh nhân có việc sao? Ta nghe nói bên đó chỉ làm việc giờ hành chánh thôi. Nhanh đi còn kịp."
Đông Hoàng Thái Nhất : "..."
Hắn còn chưa bước khỏi Yêu Sư cung liền được hai tên yêu binh chạy tới bẩm báo tây phương nhị thánh tự dưng lại đến Thang Cốc.
"Cái gì? Ngươi nói hai vị thánh nhân đến Thang Cốc? Từ lúc nào? Tại sao bây giờ mới bẩm báo lên?"
Thiên binh nhìn thấy yêu hoàng phản ứng kịch liệt như vậy cũng bất giác run lên. "Bẩm bệ hạ, thánh nhân nói là chỉ đến thăm thái tử gia, không có gì quan trọng nên dặn chúng ta không cần lo."
"Nói vậy thì các ngươi liền bỏ ra ngoài sao? Lũ ăn hại." - Sở dĩ Đông Hoàng Thái Nhất hoảng hốt tới mức đó cũng vì tây phương nhị thánh trong tiểu thuyết đề cập đến là hắc thủ sau màn tác động 10 Kim Ô hạ hồng hoang rồi b·ị b·ắn c·hết. Có phải hay không bọn họ nhanh như vậy đã ra tay.
Hắn quay qua bảo con gái đến chỗ thánh nhân rồi tự mình ngay lập tức chạy qua Thang Cốc
Trên cả đoạn đường không ngừng dùng thần thức truy quét, cũng may khí tức của 10 đứa cháu vẫn ở trong phạm vi Thang Cốc.
Trái lại với suy nghĩ, Đông Hoàng Thái Nhất nhìn thấy Tây phương hai vị đang dạy bảo cháu mình, Chuẩn Đề đích thân đeo vào tay chúng mấy cái vòng bạc.
"A! Hoàng thúc! Hoàng thúc đến rồi."
"Thái Nhất tham kiến thánh nhân." - Nhận ra tình hình có lẽ không phải như mình tưởng tượng, Đông Hoàng Thái Nhất từ từ bình tĩnh lại rồi bước tới hành lễ.
Tiếp Dẫn : "Yêu hoàng không cần đa lễ, mười tiểu thái tử không khống chế được chân hỏa, chúng ta tặng họ hỏa dẫn kim cang, sau này có trốn ra ngoài cũng hạn chế gây cảnh chúng sinh lầm than."
"Hoàng thúc mau nhìn xem! Thánh nhân tặng quà cho bọn ta."
Chuẩn Đề : "Yêu hoàng, hành trình vạn dặm xuất phát từ một bước chân đi, yêu tộc cũng từ những tộc đàn nhỏ đi lên, tất cả sinh mệnh đều đáng được sống."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Thánh nhân dạy chí phải, Thái Nhất nguyện ghi nhớ."
Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn có chút bất ngờ. Bọn họ không nghĩ Đông Hoàng Thái Nhất lại chịu nghe họ khuyên.
Tội nghiệt 10 Kim Ô lần này gây ra không hề nhẹ, cả hai vị không hy vọng nhiều, chỉ là họ muốn thay Kim Thiền Tử hoàn lại đoạn nhân quả với yêu tộc để y có thể an tâm tu hành.
Tiếp Dẫn : "Nếu yêu hoàng thật sự nghĩ vậy, chính là phước của chúng sinh. Vô lượng thọ phật!"
Thực sự hiểu được sao? Chuẩn Đề nhìn hắn một lúc lại định buông xuống câu cửa miệng. Đạo hữu cùng tây phương ta có duyên nhưng liền bị Tiếp Dẫn liếc một cái thật sắc lạnh. Đông Hoàng Thái Nhất nhân quả đầy mình. Tây phương làm sao mà độ nổi.