Chương 681: Chìm.
“Thuyền trưởng khoang số bảy ngập nước rồi.”
Tiếng hét của thủy thủ vọng vào tai thuyền trưởng.
“Đóng cửa khoang số bảy nhanh lên. Phát tín hiệu cầu cứu.”
Thuyền trưởng vội vã ra lệnh.
Khoang số bảy nước đã ngập tới đấu gối, các thủy thủ đang cố gắng lê từng bước chân dưới lực cản của nước hướng về phía cửa khoang đi tới.
“Nhanh lên! Nhanh lên, nước tràn vào rồi.”
Những thủy thủ bên ngoài đang cố gắng thúc dục những người bên trong nhanh chân rời khỏi khoang thuyền.
“Đóng cửa lại nhanh lên nếu không liền không kịp nữa.”
Một thủy thủ có lẽ là đội trưởng ở đây vội vã ra lệnh, cửa chống ngập nếu không đóng lại trước khi nước ngập tới eo sức nước sẽ khiến cánh cửa không thể đóng lại được nữa.
“Bên trong còn người.”
Một thủy thủ khác từ chối thi hành mệnh lệnh, bên trong vẫn còn người chưa thoát ra, một khi đóng cửa nó cũng có nghĩa nơi này chính là quan tài của bọn họ.
“Nếu ngươi không đóng cửa lại tất cả chúng ta đều sẽ c·hết. Nhanh lên!”
Đội trưởng giận giữ mắng mỏ, hắn trực tiếp đẩy cánh cửa đang giữ trong tay cấp dưới của mình, nhưng một mình hắn lại không thể đẩy cánh cửa này, sức nước đã quá mạnh với hắn rồi.
“Nhanh lên tới giúp ta, cửa không đóng được.”
Đội trưởng ra lệnh cho những người còn lại đang đứng nhìn.
“Chờ chúng ta, chờ chúng ta với.”
Người bên trong cũng nghe được âm thanh vọng vào, bọn hắn đều biết người bên ngoài đang cố đóng cửa bọn hắn vừa cố gắng di chuyển ra khỏi khoang vừa hét lớn muốn người bên ngoài chậm lại.
“Đội trưởng…”
“Khốn kiếp nhanh đóng cửa lại, không thấy ta không thể đóng được cửa rồi hả.”
Đội trưởng tiếp tục thúc dục, hắn cực kỳ lạnh lùng không hề có ý định cho người bên trong thời gian để thoát ra. Những thủy thủ khác thấy vậy cũng không còn đứng nhìn nữa, bọn hắn cũng biết nếu bây giờ không đóng cửa sẽ không còn cơ hội để đóng cửa nữa.
Dưới sự hợp sức của những thủy thủ còn lại cánh cửa dần được đóng lại.
“Chờ chúng ta! Chờ chúng ta với.”
Từ bên trong vọng ra âm thanh hét lên trong vô vọng của những thủy thủ, nhưng cánh cửa không vì thế mà dừng lại, ánh sáng dần bị cánh cửa che mất cũng giống như che đi cơ hội sống sót của bọn hắn vậy.
Két…rầm!
Tiếng cửa sắt đóng lại, sau đó là tiếng chốt cửa quay cuối cùng là tiếng chốt đóng.
Nước đã dâng tới cổ và cuối cùng người đầu tiên cũng tới được cửa.
Rầm rầm rầm!
“Mở cửa, mở cửa xin đừng bỏ rơi chúng ta, làm ơn…làm ơn.”
Thủy thủ cửa âm thanh vô vọng truyền ra ngoài khuôn mặt của hắn ướt đẫm không biết là do nước mắt hay do dòng nước đã ngập tới cổ hắn.
“Cứu…cứu chúng ta…”
Thủy thủ tiếp tục kêu cứu trong vô vọng cho tới khi nước ngập lấy đầu hắn và không còn bất kỳ âm thanh nào phát ra nữa.
Những người bên ngoài đều nhìn nhau trong ánh mắt của bọn hắn không thể dấu được sự bàng hoàng khi chính tay chôn sống đồng đội của mình.
Boom!
Nhưng còn chưa kịp đau lòng một t·iếng n·ổ vang vọng khắp tàu.
Con tàu rung động khiến mọi người suýt nữa đứng không vững.
Thuyền trưởng trên boong điên tiết.
“Lại chuyện gì nữa? Mau báo cáo đi.”
Cũng rất nhanh tin tức đã được truyền tới cầu tàu.
“Khoang số tám cùng số chín ngập nước thưa thuyền trưởng.”
“Cái gì! Lập tức, lập tức phong tỏa hai khoang này lại nhanh lên.”
Thuyền trưởng vội vàng như vậy bởi vì hai khoang này nằm ngay dưới khoang động cơ, thực sự quá nguy hiểm.
“Thuyền trưởng tàu nghiêng trái mười một độ.”
“Khốn kiếp bơm nước vào khoang mười một mười hai, cân bằng lại tàu cho tôi.”
Rầm!
Còn chưa kịp làm ra phản ứng lại một tiếng v·a c·hạm lớn nữa vang lên.
“Thuyền trưởng khoang mười một thủng rồi.”
Thuyển trưởng nghe vậy trong lòng hoảng hốt.
Tại sao đáy tàu liên tiếp bị thủng.
“Nơi này có đá ngầm không?”
Sau khi ra lệnh xử lý thuyền trưởng hỏi hỏa tiêu ở bên cạnh.
Hoa tiêu bất ngờ với câu hỏi của thuyền trưởng.
“Làm sao có thể đây là vùng biển sâu xung quanh cũng không có đảo nào. Hơn nữa chúng ta đang đi trên tuyến đường truyền thống nơi này đã có vô số tàu đi lại trong hàng ngàn năm.”
Hoa tiêu trả lời.
“Như vậy tại sao đáy thuyền liên tiếp bị thủng? Là thứ gì t·ấn c·ông ư?”
Thuyển trưởng hỏi.
Một lần có thể chỉ là t·ai n·ạn nhưng đây là ba lần liên tiếp làm sao là t·ai n·ạn được.
Rầm!
Lại một lần nữa tàu rung chuyển.
Đáy thuyền liên tiếp bị thủng con tàu đã không còn khả năng nổi nữa.
“Tất cả bỏ tàu nhanh lên. Hạ thuyền cứu hộ xuống.”
Thuyền trưởng ra lệnh rồi hắn quay sang thủy thủ bên cạnh nói.
“Gửi mã hiệu số chín đi.”
Mã hiệu số chín là tín hiệu cho thấy bọn họ đã bỏ tàu và cần sự trợ giúp ngay lập tức, theo luật của Nam Tinh bất kỳ tàu nào ở gần nhận được tín hiệu này phải lập tức tới hỗ trợ ngay lập tức.
Thuyền trưởng nghi ngờ tàu của ông ta bị thứ gì đó dưới mặt nước t·ấn c·ông, bên dưới rất nguy hiểm nhưng ông ta không cảnh báo điều này. Một phần là do ông ta không có bằng chứng, nhưng phần lớn chính là sự ích kỷ của ông ta bởi vì nếu biết nơi này có nguy hiểm không chắc rằng sẽ có tàu nào sẵn sàng tới cứu.
Mà tàu hải quân chưa chắc đã ở gần đây, sợ rằng khi tàu hải quân tới mọi chuyện đã muộn.
Nhưng còn chưa để ý đồ của ông ta thực hiện được, chiếc thuyền cứu nạn đầu tiên vừa được hạ xuống một con cá kiếm nhảy lên lưỡi kiếm trên mũi nó xuyên thủng cơ thể một thủy thủ kéo hắn xuống nước.
Những thủy thủ còn lại vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra chỉ nghe được tiếng hét thất thành của đồng đội thì một con cá khác cũng bay lên xuyên thủng cơ thể của một người khác.
“Ahhh! Có quái vật, có quái vật.”
Các thủy thủ lúc này mới có phản ứng, bọn hắn không hiểu biết về hải yêu hoặc một số người có biết về hải yêu nhưng chỉ là trên sách vở khi nhìn thấy người thật bọn hắn còn chưa kịp phản ứng.
Tiếng hét hoảng loạn vang vọng khiến thuyền trưởng ở trên boong tàu đang chỉ đạo chú ý tới, khi hắn với người ra khỏi mạn tàu nhìn thấy lũ cá kiếm đang từng chút từng chút một đâm thủng cơ thể thủy thủ của mình trái tim hắn như lệch nhịp.
“Súng đâu! Mau lấy súng ra.”
Thuyền trưởng vội vã ra lệnh.
Đi biển trong thời đại này khá nguy hiểm thi thoảng gặp phải c·ướp biển vì thế các tàu viễn dương của Nam Tinh đều được trang bị súng, chỉ có điều thông thường chỉ có một số thủy thủ làm nhiệm vụ trị an được trang bị súng.
Trong tình huống hiện tại cũng không ai nghĩ tới việc cần dùng tới súng nên chỉ còn thuyền trưởng với khẩu súng ngắn trên người.
Rút ra khẩu súng ngắn nòng xoay sáu viên bên hông thuyền trưởng nổ súng, nhưng có lẽ kỹ năng bắn súng của hắn không tốt những viên đạn của hắn đều trật khiến cho hai thủy thủ nữa bị kéo xuống biển.
“Thuyển trưởng mọi người đều không muốn xuống tàu cứu hộ.”
Lúc này thuyền phó tới bên cạnh ghé vào tai thuyền trưởng nói.
Bây giờ thuyền trưởng đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, không xuống thuyền cứu hộ bọn hắn sẽ chìm cùng tàu, nhưng nếu xuống thuyền cứu hộ bọn hắn sẽ làm mồi cho lũ quái vật bên dưới.
Đừng nghĩ ở trên này liền an toàn sức kéo của những con tàu chìm rất mạnh nó sẽ kéo tất cả mọi thứ ở gần xuống biển cùng nó, hơn nữa cho dù sống sót trước điều đó thì lũ quái vật chờ bên dưới sẽ rất vui vẻ đón chờ bọn hắn
“Có bao nhiêu súng liền trang bị bấy nhiêu. Nói cho tất cả thủy thủ bọn hắn phải tự bảo vệ chính mình.”
Thuyền trưởng nói, rồi hắn nạp đạn cho khẩu súng ổ xoay của mình dơ cao lên để tất cả mọi người chú ý.
“Tất cả nghe đây! Chúng ta đã không còn đường lùi, một là lũ quái vật dưới kia c·hết, hai là chúng ta c·hết liều mạng với bọn chúng.”
Rồi hắn nhảy lên một thuyền cứu hộ.
“Ai theo ta.”
“Ta!”
Thuyền phó là người đầu tiên lên tiếng, sau đó lần lượt các thuyền viên trang bị súng khác cũng đồng loạt nhảy lên thuyền cứu hộ.
“Hạ xuống.”
Thuyền cứu hộ dần được hạ xuống, nhưng các thủy thủ đã bắt đầu chiến đấu, những khẩu M4 trên tay bọn họ xả đạn xuống bên dưới, chỉ cần nhìn thấy thứ gì nghi ngờ liền bắn.