Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 675: Di tản




Chương 675: Di tản

Bộ chỉ huy trung đoàn 206 chính là trung đoàn đang phụ trách nhiệm vụ bảo vệ phía tây lúc này đang rất bận rộn. Trung đoàn trưởng Hoàng Tông Vũ lo lắng đi qua đi lại.

“Đoàn trưởng! Người tới rồi.”

Lúc này lính canh từ bên ngoài xuất hiện.

“Nhanh cho vào.”

Hoàng Tông Vũ vội vã nói.

Tiến vào là hai người lính cùng với đó là bốn lão già nhìn qua đã trải qua sương gió của thời gian.

Hoàng Tông Vũ vội vã tiến lên bắt tay với một lão già có lẽ là người dẫn đầu, sau khi khách khí hỏi thăm sức khỏe của bọn họ Hoàng Tông Vũ tiến vào chủ để chính.

“Các vị hẳn các vị đã biết lý do ta mời các vị tới đây rồi. Như vậy ta muốn biết liệu có cách nào không?”

Lão già dẫn đầu nghe vậy thái độ cũng trở nên nghiêm túc nói.

“Quả thật có những con đường mòn có thể xuyên qua dãy Kim Mã để xuống phía nam, nhưng những con đường này phi thường khó đi, phi thường nguy hiểm gần như không thể di chuyển với quy mô lớn.”

“Có còn hơn không! Bây giờ chúng ta chỉ có thể hy vọng những con đường này có thể giúp chúng ta trốn thoát, nếu không nơi này sẽ thành biển máu. Mong các vị giúp chúng ta.”

Hoàng Tông Vũ nói.

Nghe vậy lão già thở dài lấy từ trong ngực ra một tấm da dê mở ra trên mặt bàn. Tấm da dê này là bản đồ, chính xác hơn là bản đồ của những khu vực xung quanh dãy Kim Mã cả phía nam lẫn phía bắc, giữa dãy núi này có hai con đường được đánh dấu đi xuyên qua dãy núi kết nối hai bên.



“Hai con đường mòn này đều vô cùng khó đi, một con đường là đi dọc theo sườn núi, đường rất hẹp chỉ đủ cho một người đi, trên đầu còn có đất đá thi thoảng rơi xuống, đường cũng là loại đường đất mềm rất dễ s·ụt l·ún nếu không cận thận sẽ trượt chân rơi xuống. Đi con đường này phải phi thường cận thận, cũng không thể mang theo đồ vật cồng kềnh, thậm chí ta lo sợ quá nhiều người đi lại như vậy có khiến con đường sụp xuống hay không.”

Lão già nói giải thích tình huống của một con đường, sau đó một lão già khác lên tiếng thay thế bắt đầu giải thích tình huống của con đường thứ hai.

Con đường thứ hai này không đi men theo sườn núi như con đường thứ nhất mà đi men theo các khe núi ở giữa. Khác với con đường thứ nhất, con đường này không có nguy cơ s·ạt l·ở, nhưng lại có rất nhiều đoạn khó đi phải leo lên leo xuống, chui rúc rất nhiều yêu cầu thể lực rất cao, hơn nữa đường còn rất dài tốn nhiều thời gian để vượt qua. Nhưng điểm mạnh của nơi này chính là chỉ cần người có đủ thể lực cùng cận thận một chút liền có thể đi được, không yêu cầu người có kỹ năng như con đường thứ nhất. Có điều cái thể lực này cũng rất kinh người, dù sao cũng phải leo trèo, bò trườn nhiều cho dù là lính bình thường cũng chưa chắc có cái thể lực như vậy.

“Các vị đều là người có kinh nghiệm, không biết các vị có ý tưởng nào không?”

Hoàng Tông Vũ cung kính hỏi bốn người.

Bốn người thấy vậy cũng không dấu diếm nói.

“Nếu là di tản dân thường ta thấy con đường thứ hai phù hợp hơn, mặc dù đường đi rất khó khăn nhưng ưu điểm là an toàn, không bị l·ở n·úi đe dọa. Con đường thứ nhất người bình thường đi qua sợ rằng sẽ c·hết sạch.”

“Đúng vậy nếu là di tản dân thường nên dùng con đường thứ nhất, có chút mệt mỏi nhưng được cái an toàn. Con đường thứ hai nhiều người qua lại sợ rằng sẽ x·ảy r·a t·ai n·ạn. Không biết chúng ta cần di tản bao nhiêu người?”

Kinh nghiệm đi núi nhiều năm bốn người đều biết ưu nhược điểm của hai con đường này vì thế bọn họ có thể nhanh chóng đưa ra phán đoán của mình.

“Trong vòng một tháng chúng ta cần di tản khoảng chín mươi tới một trăm nghìn người.”

Hoàng Tông Vũ không dấu diếm nói.

“Cái gì?”

“Chín mươi nghìn…”

Nghe vậy bốn người đều không nhịn được đồng loạt lên tiếng.



“Làm sao vậy các vị? Có vấn đề gì sao?”

Hoàng Tông Vũ nghiêm túc hỏi.

“Trong suốt cuộc đời chúng ta cũng chưa từng đưa được nhiều người như vậy qua núi, hơn nữa lại chỉ trong một tháng ngắn ngủi. Từng đấy người là quá nhiều cho một con đường mòn thưa ngài.”

Đường mòn sở dĩ gọi là đường mòn bởi vì nó chỉ có thể duy trì một lượng người nhỏ đi qua, không có nghĩa muốn nhiều người đi qua liền có thể được.

“không có cách nào khác sao?”

“Không có thưa ngài! Nếu chỉ khoảng vài nghìn người chúng ta còn có tin tưởng nhưng con số này thực sự quá lớn.”

Bốn người lắc đầu bó tay.

Nhưng Hoàng Tông Vũ vẫn không từ bỏ lên tiếng.

“Bây giờ vẫn còn thời gian! Ta mong các vị có thể tìm cách, các vị đi đường cũng mệt rồi xin cứ nghỉ ngơi trước đi.”

Chờ bốn lão già rời đi Hoàng Tông Vũ ngồi bệt xuống ghế mệt mỏi vân vê đầu mình thở dài.

“Trình báo lại toàn bộ cho bộ tổng tham mưu. Để bọn hắn tìm cách đi.”

Hoàng Tông Vũ cũng đã làm hết sức bây giờ hắn cũng không biết phải làm thế nào nữa.



Nói về kinh nghiệm đi rừng đi núi Long lại có kiến thức về thứ này, mặc dù hắn chưa bao giờ đi rừng đi núi nhưng đã tìm hiểu qua rất nhiều về lịch sử c·hiến t·ranh quê hương của mình, cái thời vượt núi băng rừng đó ai có thể không biết đi được.

Vì thế sau khi biết kế hoạch vượt núi hắn đưa ra rất nhiều đề nghị tất cả đều là kinh nghiệm của tiền nhân đi trước, Long không biết những kinh nghiệm này có bao nhiêu áp dụng được vào thực tế hiện tại nhưng chắc chắn nó không vô dụng.

...

Rầm!

Giữa hẻm núi nhỏ hẹp một t·iếng n·ổ lớn vang vọng khiến lũ chim chóc sợ hãi bay lên.

Nhìn từ trên cao thậm chí có thể thấy khói bụi bốc lên giữa hẻm núi. Tiến lại gần hơn có thể thâý vị trí này là một con dốc.

Không! Nói là dốc thì quá nhẹ rồi phải nói là một vách núi mới đúng, một vách núi cao khoảng bốn mét.

Nhưng bây giờ vách núi này đã biến thành một con dốc, xung quanh đang có rất nhiều người thi công con đôc này.

Chỉ thấy những hòn đá bị nổ vỡ giờ đây đang được các siêu phàm giả điều khiển lơ lửng trên không, sau đó những hòn đá này lần lượt được điều khiển rơi xuống đúng vào vị trên con dốc vậy mà lại tạo thành một bậc thang tự để người có thể leo lên.

Không dừng lại ở đó bọn hắn còn cận thận dựng lên lan can hai bên để người có thể vịn vào lan can dễ dàng leo lên hơn một chút.

Toàn bộ quá trình này mất hơn một giờ, sau khi hoàn tất mọi thứ các siêu phàm giả bước lên thiên không ma cụ mỗi người chở theo một người bay lên không rời đi chỉ để lại khoảng hơn hai mươi người ở lại.

Những người này cũng không rảnh rỗi, bọn hắn bắt đầu chặt cây xung quanh dựng nhà tạm, một số người thì bắt đầu đào hầm bên cạnh sườn núi, một số người thì đi xa hơn tới con suối gần đó bắt đầu xây dựng ống dẫn nước, bọn hắn muốn biến nơi này thành một trạm dừng nghỉ tạm thời dành cho người dân đi qua.

Đúng vậy nơi này chính là con đường mòn thứ hai được lựa chọn làm nơi di tản dân thường, hiện tại các lực lượng của Nam Tinh đang nỗ lực cải tạo lấy nơi này mở ra một con đường an toàn và dễ đi nhất có thể cho người dân phương bắc.

Hai ngày qua đi nơi này đã sơ bộ hình thành một trạm dừng nghỉ, các lán trại được dựng lên xung quanh cùng với đó là các hang động được đào bới, bếp lò, nước uống đều đã có đầy đủ chỉ cần chờ người tới sử dụng.

Tới giữa trưa bóng dáng của một đoàn người cũng xuất hiện, đoàn người này có khoảng năm mươi người phần lớn là phụ nữ cùng trẻ em, đi đầu là một nhóm lính vũ trang ba người cùng với đàn ông, đi cuối cùng tương tự như vậy bọn hắn bao bọc lấy phụ nữ cùng trẻ em ở giữa bảo vệ bọn họ.

Thấy được người đến người phụ trách trạm dừng nghỉ này lập tức ra đón, bọn họ được sắp xếp nghỉ ngơi dưới chân dốc lấy lại sức cho hành trình sắp tới. Đoàn người này còn mang theo lương thực trước khi đi bọn hắn lưu lại lương thực cho những người ở đây.

Tình huống này diễn ra trên khắp con đường, binh lính cùng siêu phàm giả đều đang nỗ lực cải tạo con đường cho nó dễ đi hơn một chút, ví dụ như chính bậc thang này vốn dĩ là một vách núi dựng đứng nhưng đã bị cải tạo thành bậc thang, có nơi liền trực tiếp bắc cầu qua mà không cần leo trèo. Thậm chí rất nhiều đàn ông còn tình nguyện ở lại hỗ trợ q·uân đ·ội xây đường, tất cả vì để có thể di tản người dân khỏi phương bắc sớm nhất có thể.