Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 670: Khổng lồ.




Chương 670: Khổng lồ.

Trở lại căn phòng, nơi này đã không còn gì khác ngoài hai cái xác cháy đen không nguyên vẹn do những quả mìn gây nên, còn với lũ dơi lửa bây giờ chỉ còn lại một đống tro bụi

Khẩu súng máy đã ngã dưới sàn kiểm tra lại khẩu súng một số nơi chịu tổn thương do mảnh vỡ lựu đạn nhưng về cơ bản nó vẫn có thể hoạt động, các bộ phận kim loại trên khẩu súng đã thành công bảo vệ kết cấu của nó. Chỉ có điều nhiệt độ của khẩu súng rất kinh khủng tay Trần Trung Dương vừa cham vào đã suýt nữa bị bỏng.

Nhìn quanh một vòng thùng nước đã bị sử dụng hết để chữa cháy bây giờ hắn đã không có gì để nhanh chóng hạ nhiệt khẩu súng.

Lúc này Trần Trung Dương lại thấy được bóng dáng của lũ dơi đang lảng vảng ngoài cửa sổ, hắn vội vã rời khỏi phòng, chạy vào một căn phòng khác đã đóng kín cửa sổ ngồi im trong đó chờ đợi dựa vào âm thanh và thi thoảng mở một khe hở cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài.

Hắn không dám rời khỏi phòng bởi vì lúc này bên ngoài lũ dơi lửa đang hoành hành cho dù là người có v·ũ k·hí đầy mình cũng chưa chắc đã sống sót được nếu xuất hiện giữa khu vực không được che chắn như vậy chứ nói gì tới một người chỉ còn khẩu súng ngắn như hắn.

Có lẽ may mắn duy nhất là trí thông minh của lũ dơi lửa không cao, chúng sẽ không t·ấn c·ông những nơi chúng không nhìn thấy sinh vật.

Đáng tiếc điều này chỉ có tác dụng với những người muốn trốn còn với q·uân đ·ội nếu bọn họ trốn phòng tuyến sẽ không có người phòng thủ và đương nhiên lũ ma quỷ khác sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Vì thế không còn cách nào khác bọn họ phải chiến đấu tiêu diệt lũ dơi lửa cùng với lũ ma quỷ khác để bảo vệ phòng tuyến.

Không biết trải qua bao lâu khi cảm thấy bên ngoài đã an toàn Trần Trung Dương mới rời khỏi phòng, quả thật lũ dơi lửa đã không còn bao nhiêu nữa không thể đe dọa tới hắn, vươn cổ ra khỏi cửa sổ gọi tiểu đội trưởng đang trú ẩn ở căn nhà đối diện gần đó.

“Đội trưởng ta cần hai người hỗ trợ, người của ta c·hết hết rồi.”

Trần Trung Dương nói những lời này rất nhẹ nhàng không có chút đau lòng hay nặng nề nào khi đồng đội c·hết. Cũng rất dễ hiểu, hai người này hắn chỉ vừa mới được phân công còn chưa kịp làm quen đâu, đã thế tên lính trẻ còn suýt nữa đã kéo hắn c·hết theo hắn làm sao có tình cảm đau lòng với người như vậy. Trần Trung Dương còn cảm giác may mắn nếu tên này không c·hết bây giờ không biết sau này hắn có kéo mình c·hết theo hay không.

Cũng không quá lâu sau đó có hai người khác xuất hiện trước mặt hắn.



Đương nhiên vẫn là không có đồng phục, cũng chỉ có khẩu M4 trên người hiển nhiên đều là từ dân thường tạm điều tới. Điều tích cực duy nhất ở đây có lẽ là hai người nhìn khá trưởng thành, dà dặn hẳn sẽ không xảy ra trường hợp như tên thanh niên vừa rồi.

“Nhanh! Mang nước lại đây.”

Không nói quá nhiều lời Trần Trung Dương đang khai hỏa súng máy mệnh lệnh cho hai người tới hỗ trợ.

Xô nước bọn hắn mang theo được đổ lên thân súng lúc này vẫn phi thường nóng, Trần Trung Dương có thể khai hoả được nó chỉ vì hắn sử dụng một lớp vải bọc lại khẩu súng. Nhưng chắc chắn đây không phải cách lâu dài, nếu không phải phòng tuyến cần hỗ trợ hoả lực hắn cũng sẽ không làm như vậy.

Ào!

Dòng nước xối lên thân súng vang lên những tiếng xì do nước bốc hơi. Trần Trung Dương có thể thấy được hơi nước đang không ngừng bốc lên ở nòng súng cho thấy nhiệt độ nòng đang rất cao.

“Mau đi mang thêm nước cùng đạn tới.”

Hắn ra lệnh cho người còn lại.

“Chú ý một chút đừng để dơi lửa làm thịt!”

Hắn còn không quên dặn dò.

Phía trước phòng tuyến lũ da xanh đã xuất hiện, không quá nhiều cũng không dày đặc như trước, nhiều tên còn thiếu một số bộ phận trên người, xem ra pháo binh là rất tốt.

Nhưng điều đáng sợ hơn đang chờ bọn họ phía trước, chỉ thấy từ phía đường chân trời những cái bóng khổng lồ xuất hiện.



“Là lũ khổng lồ. Nhanh chuẩn bị đạn nổ mạnh.”

Khổng lồ! Là loại quái vật bị biến đổi sau khi ma quỷ nhập vào cơ thể sống, chúng to lớn, chậm chạp nhưng lại vô cùng bền bỉ dẻo dai. Cách duy nhất để g·iết chúng là phá hủy đầu hoặc khiến chúng b·ị t·hương tới nỗi không thể di chuyển.

Khác với rồng đất lớp da của khổng lồ khá mỏng không cần tới đạn xuyên giáp cũng có thể xuyên thủng lớp da bên ngoài. Nhưng vấn đề là cho dù có xuyên thủng lớp da kia thì cũng không thể khiến lũ khổng lồ dừng lại.

Như đã nói lũ khổng lồ rất dẻo dai chúng hoàn toàn không gặp phải khó khăn nếu chỉ là một vài phát đạn nhỏ đâm vào người, muốn làm như vậy chỉ có thể nhắm vào đầu chúng nhưng đầu của chúng chưa bao giờ lộ diện bên ngoài, nó được bao bọc bởi một lớp mũ giáp dày và còn được phụ thêm ma pháp phòng thủ nữa. Với quy mô của thứ này một hai phát chống tăng bình thường hiện tại không thể làm gì được chúng. Cái việc bắn một hai phát đạn vào vị trí đầu là điều cực kỳ khó.

Vì thế lựa chọn của lực lượng phòng thủ là đạn nổ mạnh một phát lấy đi một phần cơ thể của không lồ hạn chế khả năng di chuyển của chúng, sau đó liền có thể muốn làm gì thì làm.

Giống như lúc này đạn pháo đã tập trung vào lũ khổng lồ mặc cho lũ da xanh vẫn đang lao lên phía trước.

Rống!

Bị nhắm vào lũ khổng lồ tức giận rống lên, chúng dùng tay bảo vệ phần mặt của mình trong khi tiếp tục tiến lên. Đối với lũ khổng lồ pháo binh nếu không trúng trực tiếp những mảnh văng kia hoàn toàn không thể đe dọa được chúng. Có điều với cái kích thước hơn năm mét của mình cái tỷ lệ ăn phải đạn pháo là điều rất cao chẳng mấy chốc đã có con đầu tiên dính đạn, cẳng chận trái của nó gãy lìa.

Với cơ thể khổng lồ của mình mất đi một cái chân cũng có nghĩa là kết thúc, một chân còn lại không thể chống đỡ được cơ thể khổng lồ của chúng. Nhưng đó là tất cả tất cả pháo binh đều không tiếp tục nhằm vào nó, cái thứ này đã không còn khả năng chiến đấu cần ưu tiên những mục tiêu khác nguy hiểm hơn.

Mặc dù pháo binh cùng với cối rất cố gắng nhưng cuối cùng lực lượng pháo binh đóng ở phương bắc không nhiều không thể hình thành hỏa lực phong tỏa đối với lũ khổng lồ vì thế lũ khổng lồ vẫn có thể thành công tiếp cận khoảng cách gần hai kilomet và đây là một khoảng cách lý tưởng với bọn chúng.



Chỉ thấy tên khổng lồ đầu tiên cúi người xuống lấy cầm lên giỏ đựng đồ vật sau lưng mình, một hòn đá lớn xuất hiện trên tay tên khổng lồ và sau đó Trần Trung Dương thấy được hòn đá đó đang bay về phía mình.

Rầm!

Hòn đá đập thẳng vào tầng hai ngôi nhà bên cạnh, từ vị trí này Trần Trung Dương không thể thấy được tình huống diễn ra ở căn nhà nhưng hắn không còn nghe được tiếng sung vang ra từ nơi đó nữa.

Nuột một ngụm nước miếng Trần Trung Dương cảm giác vị trí này của mình không an toàn chút nào.

“Tới đây nhanh giúp ta di chuyển khẩu súng.”

Cuối cùng hắn quyết định thay đổi vị trí của mình, dưới sự hỗ trợ của hai người còn lại khẩu súng rất nhanh được chuyển xuống rời khỏi tầng hai.

Rầm!

Một tiếng v·a c·hạm vọng vào tai, toàn bộ căn nhà rung chuyển ngay khi bọn hắn vừa rời khỏi cửa nhà, bụi đất rơi xuống trên đầu bọn hắn.

Thấy cảnh này Trần Trung Dương không khỏi cảm thấy may mắn vì quyết định của mình.

“Đi theo ta, nhanh lên.”

Trần Trung Dương không nói nhiều ra lệnh cho hai người chạy xuống trú ẩn dưới chiến hào, mặc dù tầm bắn có thể không quá tốt nhưng ít nhất thắng ở sự an toàn, những ngôi nhà cao tầng thực sự quá nguy hiểm trong tình huống này.

“Ta cần vị trí bố trí súng máy.”

Trần Trung Dương chạy dọc chiến hào hét lớn.

“Đây! Nơi này.”

Rất nhanh hắn đã được đáp lời, vị trí này đủ rộng để có thể bố trí khẩu súng máy hạng nặng.