Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 669: Tân binh.




Chương 669: Tân binh.

Men theo những con ngõ bên trong thị trấn Trần Trung Dương cùng tiểu đội của mình tiến tới vị trí phòng thủ.

“Trung Dương thấy ngôi nhà kia không? Các ngươi lên đó bố trí hỏa lực.”

Tiểu đội trưởng ra lệnh cho Trần Trung Dương.

Vị tiểu đội trưởng này là một người mới không còn là tiểu đội trưởng cũ nữa, vị tiểu đội trưởng cũ đã t·ử t·rận ở Vọng Lăng rồi và tiểu đội của hắn cũng là biên chế mới khi ở Trận Vvọng lăng gần như toàn bộ tiểu đội bị tiêu diệt chỉ còn lại hai người Trần Trung Dương là một trong hai người đó.

Nhận lệnh của tiểu đội trưởng Trần Trung Dương mang theo hai người khác hướng về ngôi nhà.

Hai người còn lại này nhìn qua không giống quân nhân chính quy, một người có lẽ đã qua năm mươi trên đầu xuất hiện lấm tấm tóc bạc làn da sần sùi đen thui, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn vết tích của thời gian. Người còn lại rất trẻ tuổi khỏe mạnh làn da ngăm đen sần sùi khiến ta dễ lầm tưởng về tuổi thật của thiếu niên này hắn năm nay cũng chỉ mới hai mươi tuổi nhưng chắc chắn sẽ không có người tin điều đó.

Cả hai đều mặc trên mình những bộ quân áo rất bình thường và đặc biệt không phải đồng phục lính cùng với đó là hai khẩu M4 trên tay thứ v·ũ k·hí đã bị loại biên ra khỏi trang thiết bị của q·uân đ·ội Nam Tinh, chỉ cần nhìn qua như vậy thôi cũng có thể phán đoán hai người không phải lính chính quy và chưa từng trải qua chiến trận. Nhưng điều khiến mọi người chắc chắn cả hai chưa trải qua chiến trận đó là anh mắt, một ánh mắt hoang mang có một chút rụt rè nhưng nhiều hơn lại là không biết thứ ánh mắt không bao giờ xuất hiện trên những người lính trải qua trận mạc.

Chính xác bọn họ không phải là lính chính quy mà chỉ là dân thường được lâm thời trưng binh tham gia chiến đấu thôi, trước lúc đó ngay cả khẩu súng hai người còn không biết cách sử dụng nói gì tới chiến đấu. Nhưng đã không có cách q·uân đ·ội ở phía bắc không đủ nếu không thể bổ sung thêm quân sợ rằng thành Vĩnh Đông sẽ giữ được.

Bệ hạ đã ra lệnh tử thủ thành Vĩnh Đông! Cho dù có c·hết cũng phải bảo vệ được thành phố này.

Long cũng không có cách nào khác! Vĩnh Đông là thành phố bảo vệ cho cả Hải Phong lẫn khu công nghiệp số sáu cũng chính là khu công nghiệp nguyên tử, nếu mất nơi này quân chủ lực của ma quỷ có thể đe dọa toàn bộ khu công nhiệp.

Mặc dù về mặt địa hình lũ ma quỷ có thể trực tiếp vòng qua thành để t·ấn c·ông khu công nghiệp nhưng làm như vậy cũng có nghĩa đường lui và hậu cần của chúng sẽ bị đe dọa, có thể cử lũ da xanh đi thì được nhưng chắc chắn quân chính quy sẽ không làm như vậy.

Tiến tới vị trí cửa sổ Trần Trung Dương bắt đầu bố trí súng máy.

“Các ngươi nhìn nếu chúng ta bố trí súng máy ở vị trí này chúng ta có thể bắn chéo cánh sang hai bên chi viện hỏa lực cho những khu vực hiện tại. Mọi người tới đây ta hướng dẫn mọi người cách s·ử d·ụng s·úng máy.”

Trần Trung Dương vừa bố trí súng máy vừa dạy hai người, không có cách ngoại trừ việc ngắm và bóp cò khẩu M4 ra hai người còn chưa biết thêm điều gì khác nhiệm vụ của Trần Trung Dương bây giờ chính là phải vừa chiến đấu vừa dạy hai người thế nào là tác chiến.



Sau khi hoàn thành mọi thứ, Trần Trung Dương lên tiếng nói.

“Nước đâu? Mau đi lấy thêm nước tới đây, còn cả đạn nữa lấy thêm đạn tới từng này không đủ.”

Bên cạnh đã đặt một hộp đạn phụ nhưng với kinh nghiệm của Trần Trung Dương chút đạn này vẫn chưa đủ. Còn về nước chính là một kinh nghiệm khác nó dùng để hạ nhiệt cho nòng súng mặc dù về thiết kế súng không cần tới nước để hạ nhiệt. Nhưng đó là trong chiến đấu với người bình thường, khi phải chiến đấu với lũ ma quỷ đây lại là vấn đề khác.

Trần Trung Dương vẫn nhớ như in trận chiến ở Vọng Lăng, nơi đó v·ũ k·hí của hắn đã bắn tới mức đỏ nòng và không thể khai hỏa được nữa, trước khi rút đi hắn còn chứng kiến khẩu súng máy được bố trí trong trận địa của mình nổ nòng.

Sau đó chính là mệnh lệnh truyền xuống các đơn vị khi yêu cầu mỗi tổ đội súng máy không cần biết là loại súng gì đều phải chuẩn bị nước cùng vải quấn để hạ nhiệt cho nòng súng.

Ít nhất việc này có thể giúp tăng thời gian chiến đấu cho nòng súng lên cao hơn một chút cho dù nó có thể khiến tuổi thọ của súng suy giảm. Nhưng dã không còn cách nào khác bây giờ có gì liền phải đối phó đó thôi.

Rầm rầm rầm!

Lúc này tiếng đạn pháo từ phía xa vọng lại sử dụng ống nhòm Trần Trung Dương có thể thấy được khói bụi bốc lên từ phía đường chân trời.

“Tất cả vào vị trí chiến đấu, vào vị trí chiến đấu.”

Tiểu đoàn trưởng hét lớn nhắc nhở mọi thành viên trong đội của mình.

Trên tầng hai với vị trí của mình Trần Trung Dương thấy được từ phía đường chân trời những cái bóng mờ ảo xuất hiện.

“Dơi lửa! Là lũ dơi lửa.”

Nhìn thấy hình ảnh xuất hiện từ phía đường chân trời khiến Trần Trung Dương vội vã cảnh báo cho mọi người.

Hắn vẫn nhớ được chuyện của ba ngày trước, tiểu đội của hắn chính là bị lũ dơi lửa này t·hiêu r·ụi trong lúc rút lui cho dù có sự hỗ trợ của không pháp sư và quân đoàn ma pháp đi chăng nữa.



“Tất cả tiến vào công sự nhanh lên.”

Nhận được tin tức của Trần Trung Dương tiểu đội trưởng lập tức ra lệnh cho những người còn lại tìm nơi ẩn nấp. Đối mặt với bầy đàn dơi lửa nếu không có che chắn gần như chắc chắn bọn họ sẽ bị t·hiêu r·ụi, cho tới hiện tại vẫn chưa có cách thức hiệu quả để đối phó với lũ dơi lửa này.

Rất nhanh lũ dơi lửa đã xuất hiện trên bầu trời và đạn phòng không cũng liên tục được bắn lên ngăn cản bọn chúng lao xuống.

Khẩu súng máy được thiết lập cạnh cửa sổ của Trần Trung Dương cũng khai hỏa.

“Đứng đó làm gì! Không muốn c·hết thì bắn đi.”

Trần Trung Dương thấy tên thanh niên đang cầm súng đứng ngây người hắn không nhịn được giận giữ hét lớn, cho dù M4 không phải loại súng hiệu quả dùng để phòng không thì cũng không phải chỉ đứng ngây người ra như vậy được.

Có lẽ bởi vì nhắc nhớ đội viên khiến Trần Trung Dương không chú ý hắn để lọt một con dơi lửa tới gần cửa sổ, tới khi phát hiện ra đã muộn không chút do dự Trần Trung Dương ngã người ra sau né tránh ngọn lửa phun ra từ miệng thứ sinh vật dị hợm này.

Nhưng xạ thủ phụ của hắn lão già hơn năm mươi lại không có phản ứng nhanh như vậy, hoặc có lẽ ông ta không có kinh nghiệm khi đối mặt với dơi lửa nên đã không né tránh.

Ahhhh!

Tiếng hét đau đớn vang lên, một người chạy ra từ trong ngọn lửa ngã xuống trên mặt đất ra sức lăn lộn muốn dập tắt ngọn lửa trên người mình.

Trần Trung Dương không có thời gian quan tâm tới ông ta, bời vì con dơi lửa đã bay vào nhà rút ra khẩu súng ngắn bên hông Trần Trung Dương bóp cò.

Dơi lửa rất yếu ớt, tới ngay cả cung tên cũng có thể g·iết c·hết chúng vì thế một phát đạn súng ngắn là quá đủ.

Trong khi đó tên thanh niên lại đang cố gắng dập tắt ngọn lửa trên người lão già, hắn với lấy thùng nước bên cạnh xối lên người ông ta.

“Kệ ông ta! Mau tới hỗ trợ tôi.”



Trần Trung Dương bóp lấy cò súng máy tiếp tục khai hỏa ngăn cảm lũ dơi lửa tiếp cận.

“Nhưng mà…”

“Không muốn c·hết thì tới hỗ trợ tôi nhanh lên, lão già đó không cứu được nữa đâu.”

Trần Trung Dương giận giữ hét.

“Không được…không được…tôi không thể để ông ấy c·hết.”

Nhưng người lính trẻ lại không làm theo mệnh lệnh của Trần Trung Dương, hắn vẫn tiếp tục cố gắng dập ngọn lửa trên người người lính già.

Quả thật với xô nước bên cạnh hắn đã thành công và người lính dà vẫn còn sống ít nhất hắn vẫn nghe được tiếng hít thở khó khăn của ông ta. Mừng rỡ vì cứu được người, thanh niên dựng người lính già dậy.

Kích!

Nhưng lúc này tiếng súng hết đạn cũng vang lên, nó cũng có nghĩa hỏa lực phòng thủ của nơi này đã bị gián đoạn.

“Khốn kiếp tới hỗ trợ tao nhanh lên!”

Trần Trung Dương điên tiết hét, trong khi tay hắn với tới hộp đạn dưới chân.

Cũng ngay lúc này hắn thấy được một đàn dơi bảy con xuất hiện trước cửa sổ, không chút do dự hắn quay người chạy. Trước khi ra khỏi phòng hắn còn bắt lấy vai tên thanh niên muốn kéo hắn chạy cùng.

“Chạy nhanh lên.”

Nhưng tên thanh niên có lẽ đang giúp đồng đội của mình không chú ý tới xung quanh vì thế hắn đã từ chối bàn tay của Trần Trung Dương.

Không có thời gian dừng lại Trần Trung Dương chạy khỏi phòng.

Ngay sau đó một ngọn lửa tràn ngập lấy căn phòng cùng tiếng hét đau đớn của tên thanh niên.

Nấp sau bức tường Trần Trung Dương rút chốt lựu đạn ném vào phòng, không chỉ một mà là ba quả liên tục.