Chương 668: Kế hoạch chi viện.
“Lũ da xanh, lũ dơi lửa tràn ngập khắp phương bắc. Chúng đốt, c·ướp và g·iết khắp nơi. Những cánh đồng bị t·hiêu r·ụi, đàn da súc bị g·iết thịt, những ngôi nhà sụp đổ và người dân trở thành lương thực. Ta thấy được bóng tối đang tới gần, bóng tối đang bảo phủ lấy phương bắc che mờ đi tương lai của vương quốc, tương lai của nhân loại và cả tương lai của thế giới này.”
Linh Uyên ngồi bên cạnh Long cầm trên tay một tờ giấy thuật lại nội dung bên trong cho Long.
“Đây là nội dung của tờ báo xuất bản sáng nay thưa bệ hạ. Nội dung được ghi trong này xuất phát từ thư của một ký giả ở phương bắc gửi về.”
Tựa lưng vào ghế cảm giác được sự xóc nảy nhẹ do tàu di chuyển Long không nói một lời nào khiến căn phòng trở nên yên tĩnh chỉ còn vọng vào tiếng tàu di chuyển.
Cuối cùng Long vẫn lên tiếng.
“Tình hình trong nước thế nào?”
“Theo báo cáo từ bộ nội an người dân đang rất bàng hoàng còn hoảng loạn nữa. Lũ dị giáo cũng nhân cơ hội này nổi lên p·há h·oại chúng cũng đang gây ra hỗn loạn khắp nơi. Nhưng bộ nội an vẫn có thể kiểm soát được.”
Linh Uyên trả lời.
“Bệ hạ đã tới giờ rồi.”
Nàng cũng không quên thông báo về cuộc họp sắp tới.
Ngồi trong phòng họp của toa tàu lớn. Long nghe báo cáo từ các tướng lĩnh đi theo.
“Chúng ta đã hoàn toàn mất quyền kiểm soát các vùng ngoại thành từ Vĩnh Xuân cho tới gần Hẻm Bắc. Vĩnh Xuân cũng đã bị bao vây, theo dự tính nếu không có tiếp tế bọn họ chỉ có thể cầm cự không tới nửa tháng.”
Một tham mưu lên tiếng.
“Chúng ta cũng vừa xác nhận một tin xấu thưa bệ hạ. Theo ước tình tạm thời quân đoàn ma pháp của kẻ địch có khoảng hai trăm nghìn người.”
“Bảo nhiêu?”
Long lập tức dựng người lên sau khi nghe con số.
“Là hai trăm nghìn siêu phàm giả thưa bệ hạ.”
Sắc mặt của tham mưu cũng tái xanh báo cáo lại con số này.
“Quân đoàn ma pháp của Đế quốc hiện tại có bao nhiêu?”
Long quay sang hỏi Cồ Lâm Biên.
“Khoảng tám mươi nghìn thưa bệ hạ. Trong trường hợp khẩn cấp thần cho rằng Đế quốc có thể huy động được khoảng một trăm tới một trăm năm mươi nghìn quân đoàn ma pháp, thống kê mới nhất cho thấy nội bộ Đế quốc có khoảng một triệu siêu phàm giả các loại.”
Cồ Lâm Biên trả lời câu hỏi của Long.
“Mệnh lệnh cho bộ tư lệnh, ta cho phép sử dụng tất cả v·ũ k·hí nguyên tử. Bằng mọi giá phải bảo vệ được khu vực số sáu.”
Long lập tức ra lệnh, hắn có chút kh·iếp sợ với con số này.
Khu vực số sáu chính là khu công nghiệp nguyên tử của Nam Tinh, nó được thiết lập phía đông nam thành Vĩnh Đông nhưng chưa ra tới biển, cách Hải Phòng sáu mươi kilomet về phía tây nam.
“Còn nữa! Mau liên lạc với các nơi yêu cầu chi viện. Chúng ta không thể một mình đối đầu với kẻ thù như thế này được.”
Mặc dù Long tự tin với sức mạnh của Nam Tinh hoàn toàn có thể vật tay với quy mô của Đế quốc. Dù sao đối với siêu phàm giả cấp C v·ũ k·hí cá nhân vẫn có thể chiến tiêu diệt đối phương. Nhưng hiện tại quân chủ lực của Nam Tinh vẫn tập trung phần lớn ở phía nam không thể nào kịp thời chi viện cho phương bắc.
Hơn nữa cho dù có chiến thắng tổn thất chắc chắn không thể đong đếm, nó có thể khiến cho sức mạnh của Nam Tinh suy yếu, Long không muốn điều đó. Vì thế hắn cần thêm hỗ trợ từ các bên khác, dù sao chống lại ma quỷ là nghĩa vụ của tất cả mọi người không phải chỉ một mình Nam Tinh.
“Hậu cần của bọn hắn thế nào? Có thể t·ấn c·ông vào hậu cần của bọn hắn không?”
Long tiếp tục hỏi.
Lần này là một cố vấn khác trả lời. Nhìn sắc mặt của hắn Long cũng cảm nhận được vấn đề.
“Thưa bệ hạ bộ tham mưu đã điều mười bốn lượt B24 do thám. Chúng ta có phát hiện các trạm hậu cần của đối phương nhưng quy mô rất nhỏ. Tựa như…”
Nói tới đây cố vấn do dự.
“Tựa như gì?”
Long nghe vậy vội vã hỏi.
“Tựa như bọn chúng chỉ chuẩn bị hậu cần để đưa đội quân này tới chỗ chúng ta vậy, còn việc duy trì chiến đấu ở đây chúng lại không quan tâm.”
“Ý của ngươi là bọn chúng không cung cấp hậu cần cho đội quân này chiến đấu.”
Đức Bình ở một bên không nhịn được hỏi.
“Không phải như vậy thưa ngài, vẫn có các tuyến hậu cần nhưng quy mô khá nhỏ không thể nào đáp ứng được quân số khổng lồ của chúng.”
“Không lẽ chúng không thể duy trì hậu cần cho đội quân khổng lồ này?”
Đức Bình cảm giác khó hiểu.
“Hẳn không phải như vậy! Chúng đã có thể đưa một đội quân khổng lồ như thế vượt ma địa không có lý nào chúng không chuẩn bị cho c·hiến t·ranh lâu dài được. Hẳn phải có lý do nào đó, thần đã chia sẻ thông tin này cho các bên, có lẽ sẽ có người biết lý do.”
Trong lịch sử Nam Tinh chưa bao giờ phải đối đầu với ma quỷ, vì thế hiểu biết về ma quỷ của Nam Tinh không nhiều không giống như Đế quốc hay Thánh quốc hậu duệ của Đế quốc trung tâm là kẻ thù truyền kiếp của ma quỷ. Hiểu biết của bọn hắn về ma quỷ chắc chắn vượt trội hơn so với Nam Tinh.
“Ừm! Tình hình chuyển quân thế nào rồi?”
“Theo kế hoạch quân đoàn bốn sẽ tới hẻm bắc đầy đủ biên chế trong bảy ngày nữa. Với năng lực vận chuyển hiện tại chúng ta cần ít nhất bốn mươi ngày để chuyển toàn bộ quân lên phía bắc. Bộ tham mưu đã trưng dụng cả tàu dân sự để chuyển quân nhưng hậu cần vẫn là một vấn đề rất lớn.”
Bốn mươi ngày! Không biết liệu phương bắc có thể cầm cự được từng đấy thời gian không?
“Bệ hạ bộ tham mưu đề nghị để tàu đi dọc sông Xen lợi dụng tuyến đường này để có thể nhanh chóng chi viện cho Vĩnh Xuân.”
Sông Xen đi trong lãnh thổ Nam Tinh rất bằng phẳng không có bất kỳ thác nước nào, vì thế t·àu c·hiến hoàn toàn có thể đi dọc sông Xen mà không gặp phải ngăn cản. Vấn đề là hai bên bờ có bị bố trí phục kích hay không và phải đối phó với nó thế nào.
“Để hải quân tiến vào sông liệu có quá nguy hiểm không?”
“Chắc chắn là có nguy hiểm nhưng chúng ta không còn cách nào khác, cần phải tăng cường sức mạnh cho lực lượng phòng thủ ở phương bắc càng nhanh càng tốt. Đặc biệt là thành Vĩnh Xuân, ngoại trừ sử dụng hải quân đi dọc sông Xen chúng ta không nghĩ được cách nào khác để chi viện cho thành phố. Phải biết nết mất thành phố phía tây và phía đông phương bắc sẽ bị chia cắt.”
“Không phải bây giờ đã chia cắt rồi sao?”
Cồ Lâm Biên chế nhạo nói.
Lời này đúng là khiến các tham mưu quân sự ở đây sắc mặt trở nên xấu hổ.
“Không thể nói như vậy được! Thành Vĩnh Xuân rất quan trọng trong đường kết nối đông tây chỉ cần giữ được thành Vĩnh Xuân chúng ta vẫn có thể kiềm chế kẻ thù ở chính diện. Nếu không chúng ta sẽ đánh mất toàn bộ khu vực, kẻ thù có thể thoải mái di chuyển mà không gặp phải bất kỳ cản trở nào.”
Không chỉ hắn rất nhiều người đều phản đối.
“Bộ tham mưu nói thế nào?”
Cồ Lâm Biên hỏi.
“Hiện tại bộ tham mưu đang chia rẽ. Nhưng có một ý tưởng được khá đông các tướng lĩnh tán thành. Đó là để hải quân hộ tống các tàu chở hậu cần cùng quân tiếp viện tới chi viện cho thành Vĩnh Xuân sau đó rút về.”
“Ý tưởng này không tệ, vấn đề là chỉ có tàu khu trục mới đủ kích thước đi được trên sông, nhưng phòng thủ của tàu khu trục không mạnh nếu bị pháo ma pháp nhắm tới rất nguy hiểm?”
Long cũng cảm thấy đây là một ý tưởng không tồi, ít nhất nó thỏa mãn được nhu cầu gấp rút hiện tại. Chỉ có điều nó cũng đồng nghĩa với việc đưa tày vào tầm bắn của pháo ma pháp.
Lúc này một sĩ quan thông tin tiến vào phòng giao lại cho Long một tờ điện báo.
Đọc được nội dung trên điện báo Long nở nụ cười vui vẻ.
“Thông báo cho mọi người một tin vui! Tinh Linh tộc đã chuẩn bị một trăm nghìn quân, chỉ cần sự đồng ý của chúng ta bọn họ sẽ lên đường xuôi nam.”
Tin tức khiến toàn phòng trở nên phấn chấn, những ngày qua mới có được một tin tốt như vậy.
“Ân! Còn nữa. Vùng duyên hải của Đế quốc đang gặp hải yêu tập kích.”
Long nói tiếp.
Rồi hắn nhìn về phía tham mưu hải quân hỏi.
“Năng lực chống ngầm của chúng ta thế nào?”
Tham mưu hải quân nghe vậy sắc mặt lại chuyển biến.
“Phi thường yếu thưa bệ hạ. Các tàu của chúng ta chỉ tập trung vào khả năng tác chiến mặt nước, năng lực chống ngầm không có chút nào.”
“Lập tức để cho viện kỹ thuật hải quân nghiên cứu trang thiết bị chống ngầm trang bị cho các lớp tàu hiện tại. Chúng ta đã không còn thời gian đóng tàu mới nữa.”
Long ra lệnh.
Trước đó bởi vì chỉ xác định kẻ thù là t·àu c·hiến mặt nước nên Nam Tinh chỉ tập trung vào sức mạnh mặt nước mà bỏ qua năng lực chống ngầm. Bây giờ hải yêu cũng xuất hiện rồi, nếu không nhanh chóng trang bị chống ngầm cho hạm đội sẽ rất nguy hiểm.
“Còn nữa theo nội dung vừa rồi để bộ tham xây dựng một kế hoạch chi viện cho Vĩnh Xuân trong hai ngày trình lên cho ta.”
Long tiếp tục phân phó.