Chương 667: Tình huống Hẻm Bắc.
Hẻm bắc lúc này cũng đang diễn ra cuộc chiến rất khốc liệt.
Khác với những nơi khác ở phương bắc cuộc chiến ở hẻm bắc là nơi ma quỷ sử dụng lực lượng tinh nhuệ nhất của mình những tinh linh mạnh mẽ cùng một lực lượng ma quỷ tinh nhuệ.
Cũng giống như những thành phố khác của Nam Tinh, tường thành bảo vệ của Hẻm Bắc cũng chỉ còn lại tàn tích.
Là con đường duy nhất kết nối phương bắc với trung tâm quốc gia Hẻm Bắc trong mười năm qua đã phát triển thành một trong những thành phố lớn nhất Nam Tinh, vì để thoả mãn nhu cầu phát triển tường thành bị phá dỡ chính vì điều đó ma quỷ rất tự tin điều động lực lượng kỵ binh t·ấn c·ông thành phố, bởi vì Giản biết hắn không cần thiết phải có phương tiện công thành để t·ấn c·ông thành phố.
Dù sao trong những năm qua ma quỷ vẫn cố gắng phát triển tín ngưỡng của mình vào nội bộ nhân loại việc hiểu biết những tin tức cơ bản không phải là vấn đề.
Thậm chí trước đó nếu không phải Vân Ngọc bị lộ có lẽ nàng còn cung cấp được một số thông tin bí mật của Nam Tinh nữa, dù sao nàng cũng là tình nhân của Long việc để lấy lòng nàng các quan chức có thể tiết lộ một số thông tin bí mật cũng là bình thường.
Có điều bởi vì chưa từng chứng kiến sức mạnh của v·ũ k·hí nóng nên Giản cùng với ma quỷ vẫn đánh giá thấp sức mạnh của hỏa khí.
Đột đột đột!
Từ trên tầng hai của ngôi nhà súng máy PK đang xả đạn xuống những tinh linh đang di chuyển bên dưới.
Không chỉ là có nơi này mà khu vực xung quanh đều có súng máy khai hỏa, ngoài súng máy ra pháo ma pháp cầm tay của quân đoàn ma pháp cũng khai hỏa bao phủ lấy đối phương, những người lính đang bao vây lũ ma quỷ từ bốn phương tám hướng khiến cái tiểu đội này bị áp c·hết một cách tuyệt đối.
Cuối cùng khi đã không thể duy trì ma pháp phòng thủ được nữa bọn chúng bị những viên đạn xuyên thủng.
Chỉ trong không tới năm phút một tiểu đội ma quỷ bị tiêu diệt như vậy. Bọn chúng vẫn không hiểu về c·hiến t·ranh với v·ũ k·hí nóng, hơn nữa còn là chiến đấu đô thị nơi là ác mộng của mọi lực lượng q·uân đ·ội hiện đại. Cho dù có tinh nhuệ tới đâu đi nữa, mặc dù đã được cảnh báo trước đó nhưng cuối cùng kinh nghiệm mới là thứ đang quý nhất.
Chỉ có điều cái giá của kinh nghiệm này thực sự rất lớn, lũ ma quỷ thậm chí còn chưa thể chạm vào thành phố, nơi này mới chỉ là một ngôi làng ngoại ô thành phố mà thôi. Nhưng nếu không đánh hạ được thị trấn này bọn hắn sẽ không thể tiến công thành phố, mặc dù không có hiểu biết nhiều về c·hiến t·ranh v·ũ k·hí nóng nhưng tướng lĩnh của ma quỷ cũng hiểu rằng nếu không thể kiểm soát được những thị trấn này bọn hắn sẽ b·ị đ·ánh tạt sườn nếu dám t·ấn c·ông vào thành phố.
Vấn đề là xung quanh thành phố không chỉ có một thị trấn này, trước đó lũ ma quỷ đã phải trả một cái giá rất đắt khi t·ấn c·ông những ngôi làng khác. Thậm chí bọn hắn đã phải dùng tới chiến thuật biển người tràn vào những ngôi làng nhỏ không có tới trăm người sinh sống.
Đương nhiên với số lượng hạn chế của lực lượng phòng thủ trong làng bọn hắn có thể dễ dàng kiểm soát được những ngôi làng này.
Nói dễ dàng chỉ là tốc độ nhanh chóng kiểm soát thôi, chứ nói về tổn thất thực sự là điều khó có thể tưởng tưởng.
Bởi vì mỗi lần như vậy trút xuống đầu bọn hắn là một loạt pháo kích kéo dài tới hàng giờ. Lực lượng phòng thủ trong những ngôi làng này biết không thể nào sống sót bọn hắn liền lập tức kêu gọi pháo kích ngay xuống đầu mình.
Chính vì thế tổn thất của ma quỷ khi sử dụng chiến thuật biển người để có thể nhanh chóng chiếm được những khu vực bên ngoài thành phố là một con số cực kỳ kinh khủng.
Theo thống kê sơ bộ số t·hương v·ong của q·uân đ·ội ma quỷ hiện tại đã lên tới gần tám nghìn.
Tám nghìn một đội quân hai trăm nghìn chỉ trong ba ngày chắc chắn là một con số khổng lồ, đối với các đội quân hiện đại.
Ma quỷ đương nhiên cũng vậy nhưng vấn đề là bọn hắn vẫn chiến đấu theo tư duy c·hiến t·ranh v·ũ k·hí lạnh các trận chiến không phải là những trận công thành thông thường không kéo dài quá lâu và tổn thất như vậy là có thể chấp nhận.
Bản chất những tướng lĩnh ma quỷ không xem đây là một cuộc công thành bời vì thành phố này không có tường thành vì thế bọn hắn vẫn chấp nhận được t·hương v·ong khủng kh·iếp này.
Vì thế ngay khi tiểu đội vừa rồi bị tiêu diệt chúng lại cử ra hơn tám trăm quân tràn vào ngôi làng. Một ngôi làng chỉ có một trung đội phòng thủ, tám trăm quân cho dù chỉ là q·uân đ·ội v·ũ k·hí lạnh cũng là quá sức đối với bọn họ huống chi đây đều là siêu phàm giả.
Tinh linh tộc cùng ma quỷ chính là như vậy, tất cả đều là siêu phàm giả tám trăm siêu phàm giả là một con số khổng lồ đối với một tiểu đội.
Rầm!
Tầng hai của ngôi nhà bị thổi bay bởi vô số ma pháp, khẩu đội súng máy tắt tiếng ngay sau đó. Không chỉ ngôi nhà này, tất cả nhà ở ngoại vi làng đều bị tẩy qua một lượt, cho dù có người nấp trong nhà cũng không thể sống sót sau đợt t·ấn c·ông đấy.
Nhưng để tới được tầm bắn của ma pháp ma quỷ cũng phải hy sinh không nhỏ khi pháo binh liên tục nã đạn xuống đầu bọn chúng.
Chống đỡ lấy pháo binh đang tập trung ma quỷ vẫn lao thẳng về phía trước, không tìm vị trí che chắn cứ như vậy giữa đồng không mông quạnh lao về phía ngôi làng.
Nhận ra kẻ địch đang tràn tới trung đội vội vã co lại phòng tuyến sử dụng tất cả v·ũ k·hí của mình để phản kháng, vòng ngoài đạn pháo đang liên tục rơi xuống cố gắng ngăn cản kẻ thù tiến lên tiếp cận trung đội.
Trung đội cũng đang cố gắng hết sức để sát thương kẻ thù.
Nhưng co lại một khu vực như vậy cũng khiến góc bắn của bọn hắn bị cản bởi những ngôi nhà, tới khi kẻ thù xuất hiện trong tầm bắn cũng có nghĩa ma pháp của kẻ thù cũng với tới bọn hắn.
Còn gì lý tưởng cho những ma pháp sát thương lớn hơn là một đội hình co cụm phòng thủ không có ma pháp bảo vệ, đội hình của bọn hắn bị một loạt ma pháp dội vào tới mức bọn hắn còn không kịp kêu gọi pháo binh bắn vào vị trí của mình.
Nhưng khi pháo binh đã không thể liên lạc được với trung đội nữa bọn họ cũng biết trung đội đã lành ít dữ nhiều, trong ba ngày qua đây cũng không phải lần đầu bọn hắn gặp phải tình huống này. Các tiểu đội bị tiêu diệt mà không kịp truyền tin và trong tình huống đó lựa chọn của bọn hắn cũng chỉ có một.
Boom boom boom!
Đạn pháo rơi xuống bao phủ toàn bộ ngôi làng, không thương xót không hối tiếc toàn bộ ngôi làng bị bao phủ trong khói và lửa. Pháo kích vẫn tiếp tục sau đó nửa giờ cho tới khi ngôi làng bị san thành bình địa và không còn ai sống sót trong đó nữa mới thôi.
“Chúng ta lại mất một trung đội nữa.”
Lực lượng đóng quân của hẻm bắc chỉ có một trung đoàn và bây giờ bọn hắn đã tổn thất mười lăm trung đội còn kẻ thù thì ngày một áp sát thành phố.
“Chi viện của chúng ta lúc nào đến?”
Thiếu tá trung đoàn trưởng lên tiếng hỏi.
“Đêm nay hai tiểu đoàn chi viện của quân đoàn bốn sẽ tới thưa ngài. Dự tính trong mười ngày tới toàn bộ quân đoàn bốn sẽ có đầy đủ biên chế.”
Tham mưu trả lời.
“Mười ngày! Lũ khốn ở bộ tham mưu đang làm cái chó gì ma phải chờ tới mười ngày.”
Trung đoàn trưởng nghe vậy giận giữ mắng.
Vừa rồi người phụ trách liên lạc yêu cầu chi viện với bộ tham mưu là tham mưu chứ không phải hắn vì thế khi biết tin này hắn mới giận như vậy.
“Bọn họ còn phải chi viện vật tư cho chúng ta thưa ngài. Sức vận chuyển có hạn phải cân bằng mọi thứ, hiện tại chúng ta đang rất thiếu v·ũ k·hí. Đặc biệt là đạn pháo với tốc độ tiêu hao này chỉ còn đủ cho ba ngày.”
Tham mưu bình tĩnh trả lời.
“Mẹ nó.”
Đương nhiên câu trả lời này không khiến trung đoàn trưởng hài lòng, hắn không nhịn được chửi thầm.
“Tiểu đoàn 112 yêu cầu chi viện từ pháo binh thưa ngài.”
Lúc này sĩ qua thông tin chen lời vào.