Chương 662: Biển.
Đông đại dương!
Khác với trên bộ khi các bên kiềm chế nhau trên chiến tuyến, chiến đấu trên biển lại không như vậy cứ vài ngày một lần một trận hải chiến sẽ diễn ra. Nếu không phải là hải quân liên minh t·ấn c·ông thì sẽ là hải quân Nam Tinh t·ấn c·ông, hai bên liên tục tung ra các chiến dịch nhằm chiếm lợi thế trên chiến trường.
Cho dù cao tầng hai bên có tiến hành đàm phán đi nữa chiến đấu vẫn tiếp tục diễn ra, song phương không hề nhường nhịn nhau chút nào. Tới bây giờ hai bên vẫn còn hướng nòng pháo vào nhau.
Đảo Lan Dương hiện nay đã không còn một bóng người của Nam Tinh, toàn bộ mọi công trình trên đảo đều đã được quân Đế quốc tiếp quản.
Tại đây bọn hắn đang tiến hành xây dựng công sự phòng ngự muốn biến hòn đảo này thành một pháo đài thực thụ. Như vậy mọi uy h·iếp từ phía đông tới bờ biển Đế quốc đều sẽ bị ngăn chặn bên ngoài hòn đảo.
Trước đó Đế quốc không hề có hứng thú với các quần đảo ở phía đông, vì nơi đó một là không có tài nguyên hai là không có mối uy h·iếp. Nhưng bây giờ một mối uy h·iếp lớn ở phía bắc đã thay đổi suy nghĩ của Đế quốc, cho dù cuộc chiến này thắng hay thua Đế quốc cũng phải xây dựng hệ thống phòng thủ ở phía đông đảm bảo ngăn cản mọi mối đe dọa tới từ phía đông.
Những ngày gần đây bởi vì c·hiến t·ranh đã cách vùng biển này rất xa vì thế các tàu dân sự của Đế quốc cũng bắt đầu xuất hiện xung quanh vùng biển này.
Ân!
Có lẽ bởi vì Đế quốc bắt đầu chú ý tới vùng biển này các tàu dân sự cũng dần xuất hiện xung quanh, trong đó nhiều nhất vẫn là tàu cá. Dù sao tuyến hàng hải cũng cách nơi này rất xa, không mấy người có hứng thú đi một vòng lớn như vậy.
Lúc này cách bờ biển đảo Lan Dương hơn bốn mươi hải lý một tàu cá đang tiến hành thu lưới.
“Ha ha! Lão Mộc chúng ta ăn đậm rồi.”
Trên thuyền một trung niên nhân vừa kéo lưới lên vừa cười nói với thuyền trưởng của mình, trong lưới lúc này đã bị nhét đầy bởi cá, thi thoảng còn nhìn thấy vài con cua biển.
“Hắc hắc! Ta nói rồi nơi này chúng ta chưa từng đánh bắt bao giờ, chắc chắn có rất nhiều cá.”
Mộc Lang cười lớn nói.
Năm nay Mộc Lang đã ba mươi tuổi, có lẽ là đi biển nhiều khiến làn da của hắn rám nắng trở nên ngăm đen và cả sần sùi, khác xa với mười bốn năm trước.
Mười bốn năm, từ một thuyền viên trẻ giờ đây hắn đã trở thành một thuyền trưởng. Con thuyền này là hắn dồn hết tích lũy bao nhiêu năm qua cùng với sự hỗ trợ của cha mua được từ một năm trước.
Sau khi đánh bắt ở các ngư trường truyền thống Mộc Lang cho rằng lượng hải sản đánh bắt ở đây ngày càng giảm vì thế hắn quyết định tìm kiếm ngư trường mới và xuất hiện ở đây, vùng biển phía đông đảo Lan Dương, một ngư trường chưa từng có người tới. Mặc dù nơi này hơi xa một chút, cũng khá nguy hiểm nếu có bão nhưng bây giờ đã có đảo Lan Dương ở phía sau bọn hắn hoàn toàn có nơi để cập bến nếu xảy ra sự cố.
“Thuyền trưởng! Mau nhìn phía trước.”
Đột nhiên một thủy thủ hoảng hốt hét lên với Mộc Lang, nhìn về phía thủy thủ Mộc Lang thấy được ánh mắt hoang mang trong đó.
Đi tới đầu thuyền Mộc Lang nhìn theo hướng cánh thủy thủ chỉ.
Nơi đó mặt biển giống như đang dậy sóng giống như cách một đàn cá đang di cư, thi thoảng…không không phải thi thoảng mà là thường xuyên có sinh vật lao lên mặt biển giống như cách lũ cá heo nhảy lên mặt biển.
Khi nhìn thấy những sinh vật lao lên mặt biển kia trái tim Mộc Lang như trật nhịp.
Mười bốn năm trước khi chứng kiến hạm đội hùng mạnh của Đế quốc chỉ còn lại những con tàu tàn tạ trở về từ phía đông đã thôi thúc Mộc Lang tìm hiểu về thứ gì đã khiến hạm đội Đế quốc tự hào trở nên như vậy.
Đó là lý do hắn biết được những thứ đang tới gần này là gì, một chủng tộc từng được xem là gần nhất với thần linh, một chủng tộc được xem là chúa tể của biển cả trong thời tam đại Đế quốc, chủng tộc thống trị biển cả một thời và cũng là chủng tộc đã sa đọa phản bội lại thế giới trở thành quyến thuộc của Benzar, trốn tránh dưới vùng biển sâu suốt ngàn năm chưa từng xuất hiện trước con mặt thế nhân.
Hải yêu!
Một đàn hải yêu đang hướng về thuyền đánh cá của bọn hắn tới. Đứng từ trên mũi thuyền Mộc Lang có thể thấy được bọn chúng chỉ bơi sát mặc nước không tới vài cm chúng còn thường xuyên phóng lên mặt nước với cây đinh ba trên tay chĩa lên trời như đang thị uy vậy.
Lũ hả yêui hình dáng khá tương tự với nhân loại và các chủng tộc khác ở thế giới này, có hai tay và hai chân. Nhưng tứ chi của chúng lớn hơn nhiều mọc ra màng để có thể bơi lội dễ hơn, đầu của chúng cũng nhọn ra ở phần mũi giúp chúng có thể rẽ nước bơi lội một cách dễ dàng.
Bên ngoài làn da này còn có một lớp nhờn khá dày, mỗi khi chúng trồi lên mặt nước lớp nhờn này lại phản chiếu ánh sáng từ mặt trời khá rõ ràng và cuối cùng bọn chúng không có tóc. Tất cả mọi thành phần của cơ thể đều được tối ưu để bơi dưới mặt nước.
Dưới thân bọn hắn đang cưỡi một sinh vật giống như cá kiếm, tốc độ của chúng phi thường nhanh, với tốc độ này chẳng mấy chốc chúng sẽ vươn tới thuyền của Mộc Lang.
“Nhanh! Đánh lái sang phải.”
Mộc lang hoảng hốt ra lệnh cho lái tàu. Với hiểu biết của hắn, lũ hải yêu là kẻ thù với con người, nó cũng có nghĩa là bọn họ đang gặp nguy hiểm.
Nhận lệnh của thuyền trưởng lái tàu đang nghỉ ngơi vội vã chạy tới bánh lái, không chỉ hắn Mộc Lang cũng lập tức chạy tới bên cạnh cột buồm điều chỉnh hướng buồm đón gió để có thể nhanh chóng né ra đường đi của lũ hải yêu.
Chỉ có điều lũ hải yêu làm sao có thể bỏ qua một con mồi như vậy, phát hiện tàu của nhân loại ngay trước mắt bọn chúng liền hưng phấn hú hét lên. Rất nhiều kẻ không còn ẩn mình dưới mặt nước nữa là trực tiếp ngoi đầu lên mặt biển lộ diện dưới ánh mặt trời.
Kẻ dẫn đầu giống như là chỉ huy dơ lên cây đinh ba trên tay hú hét giống như đang khích lệ người của mình.
Thấy vậy lũ hải yêu đều đồng loạt dơ lên đinh ba trên tay cũng hú hét theo, cá kiếm dưới thân tăng nhanh tốc độ hướng về phía tàu của Mộc Lang bơi tới.
Tốc độ của tàu buồm chắc chắn là không thể nào nhanh hơn so với tốc độ của cá kiếm, cho dù chúng có mang trên người một trọng lượng tương đương với nhân loại cũng không ngoại lệ, may ra các t·àu c·hiến hiện đại mới có thể so sánh.
Vì thế rất nhanh lũ hải yêu đã đuổi kịp tàu của Mộc Lang. Nhưng chúng không hề có ý định lên tàu tác chiến, ngược lại khi tới gần tàu chúng liền lặn xuống.
Mộc Lang nhìn thấy tình huống này không biết phải làm sao, hắn chỉ có thể vươn ra mạn tàu quan sát tình huống bên dưới. Hắn thấy được mặc dù tốc độ của cá kiếm rất nhanh nhưng đầu mũi kiếm phía trước lại không hề di động, mà cố định hướng về phía trước.
Mộc Lang thấy được đối phương đang dùng tốc độ không thể tưởng tưởng lao về phía tàu. Hắn vô lực nhìn lũ hải yêu đang dần tiếp cận thuyền cho tới khi…
Rầm!
Thuyền đột nhiên rung động lắc lư qua lại khiến Mộc Lang suýt nữa ngã xuống, hắn phải bám lấy mạn tàu mới có thể giữ vững.
Rầm rầm rầm!
Nhưng không dừng lại ở đó, liên tiếp có những tiếng v·a c·hạm vang lên.
“Thuyền trưởng đáy thuyền thủng rồi.”
Từ bên dưới khoang thuyền vọng lên âm thanh hoảng sợ của thủy thủ.
Nhưng lúc này tâm Mộc Lang đ·ã c·hết, hắn biết mình đã không thể thoát được nữa.
Bên dưới khoang thuyền các thủy thủ đang tìm kiếm v·ũ k·hí để có thể chặt đứt những mũi kiếm đang đâm vào sàn tàu kia.
Nhưng bọn hắn còn chưa kịp làm việc đó, từ lỗ hổng được tạo ra những cây đinh ba đâm lên mở rộng lỗ hổng rồi sau đó liền rút đi để cho nước biển tràn vào tàu.
Lỗ hổng quá nhiều nước tràn quá nhanh chẳng mấy chốc đã dâng tới đầu gối. Không mất bao lâu toàn bộ con thuyền đã bị nhấm chìm trong nước, cùng với đó là những dòng máu loang lổ trên mặt biển.
Lũ hải yêu không dừng lại tiếp tục tiến lên, theo sau đội cá kiếm đột nhiên nổi lên một cơ thể khổng lồ, nhìn qua khá giống với những con cá voi xanh, nhưng kích thước lại lên tới cả trăm mét. Trên thân của chúng là một đàn hải yêu đang bám vào, nếu nhìn từ trên cao có thể thấy được mặt biển đang có tới hàng trăm con cá voi có kích thước tương tự cùng với đó là những loài nhỏ hơn nhưng trên thân chúng lại mang theo những công cụ kỳ lạ.