Chương 660: Vĩnh Xuân.
Thành Vĩnh Xuân hiện tại cũng không khác với Vọng Lăng là mấy, thành phố đang bị bao vây bởi lũ da xanh. Nhưng khác với trấn Vọng Lăng lũ da xanh ở đây không vội vã t·ấn c·ông, chúng an minh bất động chờ đợi bên ngoài chứ không phải điên cuồng t·ấn c·ông như ở Vọng Lăng.
Điều này chứng minh lũ da xanh là có thể bị kiểm soát chứ không phải một lũ súc vật chỉ biết g·iết chóc và tìm kiếm thức ăn.
Nhưng đó cũng chỉ là việc bao vây thành Vĩnh Xuân mà thôi, với những khu vực xung thanh thành phố thì lại khác.
Đứng từ nóc tòa nhà cao nhất thành phố lữ đoàn trưởng Trần Học Quang chỉ huy quân sự cao nhất ở Vĩnh Xuân dùng kính viễn vọng quan sát toàn bộ khu vực.
Từ vị trí này cho dù không sử dụng kính Trần Học Quang vẫn có thể nhìn rõ khói đen đang bốc lên khắp nơi xung quanh thành phố. Còn nếu sử dụng ống nhóm hắn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người đang liên tục xuất hiện xung quanh.
Mặc dù không nhìn rõ tình huống những hắn có thể muồng tượng được thảm trạng đang diễn ra ngoài kia. Những người dân không kịp vào thành giờ đây có lẽ đã trở thành đồ ăn cho lũ ma quy.
Những nơi này đều là khu vực ngoại ô thành phố. Đáng lẽ ra khu vực này phải được bố trí q·uân đ·ội để để tạo thành một hệ thống phòng thủ ngăn cản kẻ thù tiếp cận thành phố nhưng mọi chuyện quá bất ngờ, hơn nữa quân phòng thủ cũng không nhiều nên Trần Học Quang đã từ bỏ khu vực ngoại ô này để rút vào thành phố.
Lấy xuống ống nhòm để phó quan bên cạnh mở ra bản đồ thành phố Trần Học Quang bắt đầu đối chiếu các khu vực trên bản đồ.
“Đoàn trưởng có điện thoại từ tiểu đoàn 603.”
Lúc này sĩ quan thông tin xuất hiện.
Bộ chỉ huy của Trần Học Quang được bố trí ngay bên dưới tòa nhà. Nếu là trong c·hiến t·ranh bình thường khi hai bên đều sở hữu đầy đủ pháo binh việc bố trí bộ chỉ huy ở tòa nhà này là đại kỵ, trong giáo trình lục quân cũng nhắc nhở về vấn đề này.
Bởi vì nơi này quá nổi bật, từ bốn phía có thể quan sát rõ ràng vị trí của tòa nhà, pháo binh của đối phương có thể dễ dàng đánh sập nơi này vì thế chỉ cần là người có kiến thức quân sự đều sẽ không lựa chọn nơi này làm bộ chỉ huy.
Nhưng Trần Học Quang ỷ vào đối phương không có pháo binh, t·ấn c·ông nơi này là điều bất khả thi vì thế hắn liền không do dự lựa chọn tòa nhà làm bộ chỉ huy cũng bởi vì nơi này có tầm nhìn thoáng đãng có thể quan sát bốn phía xung quanh thành phố.
Cực kỳ tiện lợi!
Xuống bộ chỉ huy Trần Học Quang nhấc máy lên.
Bộ chỉ huy đều được bố trí điện thoại hữu tuyến tới các bộ chỉ huy phòng tuyến khác.
Dù sao điện thoại hữu tuyến đáng tin hơn điện thoại vô tuyến nhiều nếu có điều kiện sử dụng điện thoại hữu tuyến không vị chỉ huy nào sẽ sử dụng vô tuyến cả.
Chỉ có điều điện thoại hữu tuyến không phù hợp với tác chiến t·ấn c·ông khi hầu hết các bộ chỉ huy đều di động khiến việc bố trí điện thoại hữu tuyến trở nên khó khăn thôi, nếu là trong tác chiến phòng thủ lại khác đây chính là điều kiện phù hợp để trải đường dây điện thoại không sử dụng liền uổng phí.
“Ta đây! Có chuyện gì?”
“Đoàn trưởng ta không biết phải mô tả thế nào, có lẽ ngài nên trực tiếp tới đây.”
Từ trong ống nghe truyền tới âm thanh của tiểu đoàn trưởng, Trần Trung Dương cảm giác được trong âm thanh của hắn có một chút bối rối, nhưng nhiều hơn là trầm trọng.
Nửa giờ sau Trần Trung Dương có mặt tại vị trí phòng tuyến, đứng ở vị trí cao nhất Trần Trung Dương nhìn thấy được có một đàn rồng đất mười hai con xếp đội hình ở tuyến đầu.
Nam Tinh cũng không phải không có rồng đất, nhưng Nam Tinh chưa bao giờ có ý định để rồng đất tham gia chiến chủ yếu chúng được sử dụng cho việc vận chuyển các thiết bị hạng nặng.
Bởi vì đối với Nam Tinh rồng đất rất quý hiếm, Nam Tinh coi trọng sức kéo của nó hơn là lớp vảy dày có thể sử dụng để đột kích giống như xe tăng.
Nhưng bây giờ chỉ cần nhìn thấy rồng đất được sắp xếp ở tiền tuyến như vậy Trần Trung Dương có thể đoán ra được đối phương muốn sử dụng rồng đất để mở đường.
“Đoàn trưởng, ngài nên quan sát phía sau lũ rồng đất kìa.”
Tiểu đoàn trưởng lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy Trần Học Quang liền chuyển hướng về phía sau lũ rồng đất, mặc dù bị cơ thể to lớn của rồng đất che đi nhưng hắn vẫn có thể thấy được một vài thứ.
Nó giống như là một ma pháp trận đang được vẽ lên mặt đất và nằm trong ma pháp trận kia lại là xác người chồng chất lên như một ngọn núi nhỏ.
Thấy hình ảnh này dạ dày Trần Học Quang không khỏi quặn lại.
Nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm lại cảm giác buồn nôn chăm chú quan sát ma pháp trận.
“Là ma pháp trận triệu hồi thưa ngài.”
Bên cạnh hắn một tham mưu ma pháp lên tiếng.
“Ma pháp triệu hồi!”
Trần Học Quang nhìn tham mưu nói.
“Thứ gì cần nhiều người để triệu hồi như vậy?”
Trần Học Quang có một chút kiến thức về ma pháp triệu hồi, hắn biết những ma pháp triệu hồi như thế này cần vật tế. Nhưng hắn không biết thứ gì cần triệu hồi mà lại phải sử dụng tới nhiều vật tế như vậy.
“Ta cũng không biết thưa ngài.”
Tham mưu mặc dù hiểu về ma pháp nhưng hắn lại không có nhiều hiểu biết về ma quỷ, vì thế hắn cũng không biết với số vật tế khổng lồ này sẽ triệu hồi ra cái gì.
“Chúng ta nên làm gì thưa ngài?”
Tiểu đoàn trưởng ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
“Liên lạc với Kim Lăng hỏi bọn họ cái thứ đó là gì.”
Trần Học Quang ra lệnh cho tham mưu.
“Để pháo binh làm thịt cái ma pháp trận đó đi.”
Đương nhiên việc phá hủy cái thứ này cũng là điều cần thiết, không cần biết đối phương muốn triệu hồi cái gì chắc chắn không phải thứ tốt đẹp tốt nhất là nên hủy diệt cái thứ đó trước.
Bởi vì là thành phố lớn nhất phương bắc cho nên đóng quân gần đây cũng có một trung đoàn pháo binh. Cũng chính vì thế ngay khi nhận được mệnh lệnh pháo binh có thể lập tức di dời vào trong nội thành.
Rất nhanh! Không tới năm phút sau tiếng pháo đã vang lên.
Chỉ một phát bắn để điều chỉnh, v·ụ n·ổ xuất hiện khá xa vị trí mực tiêu.
Nhưng những v·ụ n·ổ sau đó càng lúc càng gần vị trí ma pháp trận triệu hồi.
Boom!
Cuối cùng một quả đạn pháo p·hát n·ổ ngay trên bầu trời của ma pháp trận, một ma pháp phòng thủ xuất hiện ngay vị trí này.
“Có ma pháp phòng thủ thưa đại nhân.”
“Tiếp tục bắn! Ta muốn xem cái ma pháp phòng thủ này có thể chịu được bao nhiêu phát.”
Trần Học Quang tiếp tục ra lệnh.
Ngay sau đó chính là một loạt đạn pháo rơi xuống đầu của ma pháp trận, bụi đất bao phủ lấy toàn bộ khu vực xung quanh ma pháp trận khiến cho tầm nhìn bị che lấp.
Cùng lúc đó giống như để bảo vệ ma pháp trận một làn sương mù xuất hiện xung quanh khu vực.
“Đại nhân đã mất tầm nhìn!”
“Tiếp tục bắn đi! Duy trì hỏa lực trong ba mươi phút nữa. Ta muốn xem xem cái thứ này có thể chịu được ba mươi phút pháo kích hay không.”
Trần Học Quang tiếp tục ra lệnh.
“Đúng rồi gọi đơn vị chống tăng tới, cận thận lũ rồng đất đột kích.”
Trần Học Quang cũng không quên cái lũ rồng đất kia, nếu không có các đơn vị chống tăng phòng thủ lũ rồng sẽ đè bẹp lực lượng phòng thủ ở đây chỉ với lớp vảy dày của mình.
Không biết do miệng hắn đen đủi hay do không chịu được pháo kích nhưng chỉ một thời gian sau đó từ trong lớp sương mù tiếng rống của lũ rồng đất vọng ra.
Ngay sau đó toàn bộ mười hai con rồng đất lao ra từ trong sương mù. Trên lưng chúng mang theo lũ siêu phàm giả được trang bị giáp trụ đầy đủ. Nhìn qua không khác với cách dùng voi chiến là mấy, chỉ có điều cái thứ quái vật này lớn hơn, mạnh hơn và nhanh hơn thôi.
Tốc độ của lũ rồng đất rất nhanh, không tới mười phút chúng đã tiến vào tầm bắn của pháo cối. Nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh của chúng khiến đạn pháo cối đều không thể đuổi kịp.
Tiếp theo đó chính là bãi mìn, chỉ là mìn chống bộ binh chúng thậm chí không thể gây thương tổn cho lũ rồng đất, cứ như vậy bãi mìn đã bị quét sạch trong nháy mắt mà không gây ra bất kỳ tổn thất nào cho đối phương.