Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 659: Trận Vọng Lăng lần thứ hai (6).




Chương 659: Trận Vọng Lăng lần thứ hai (6).

Chưa kịp vui mừng khi nhìn thấy giới hạn của làn sóng xanh trung đoàn trưởng người chỉ huy của căn cứ Vọng Lăng lại thấy được sự xuất hiện của một lực lượng kỳ lạ phía sau làn sóng xanh.

Sử dụng ống nhòm trung đoàn trưởng nhận ra lực lượng này không phải lũ da xanh hắn lại cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều.

Bởi vì đối phương không vội vã tràn lên như lũ đa xanh mà dàn trận phía sau làn sóng xanh chờ đợi.

Nhìn qua đội quân này được đào tạo không quá tốt mặc dù đội hình được sắp xếp rất chỉnh tề nhưng những kẻ đứng trong đội hình phi thường vội xúc động, chúng không ngừng vung vẩy v·ũ k·hí như đang la hét muốn lao lên chiến đấu vậy.

Mặc dù không nhìn quá rõ nhưng trung đoàn trưởng có thể thấy được phong cách của đội quân này phi thường cuồng dã, không có áo giáp bao bọc cơ thể bọn hắn để trần phần trên trong khi phần dưới chỉ có một chiếc quần đùi. Không biết có phải quần đùi hay không trung đoàn trưởng chỉ phán đoán như vậy.

Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa trung đoàn trưởng cũng rất vui mừng, bởi vì đây là một đội quân bình thường và bọn hẳn cũng chiến đấu theo cách thông thường, nếu là chiến đấu như thời đại của v·ũ k·hí lạnh liền càng tốt.

Nó không giống như lũ da xanh khi sử dụng ưu thế quân số áp đảo cùng tinh thần không s·ợ c·hết bất chấp mọi tổn thất để lao lên đó mới là điều đáng sợ nhất.

Nếu phải đối đầu với một đội quân chính quy, tác chiến theo cách chính quy cho dù là v·ũ k·hí lạnh hay v·ũ k·hí nóng đều tốt hơn rất nhiều so với việc phải đối mặt với những kẻ thù không s·ợ c·hết.

Nhưng trước đó bọn hắn phải vượt qua đợt t·ấn c·ông của lũ da xanh này đã.

“Đoàn trưởng! Có chuyện rồi.”

Lúc này tham mưu thông tin chạy tới.

Nhìn thấy biểu cảm của tham mưu trung đoàn trưởng trong lòng không khỏi chửi thề.

“Có chuyện gì?”

“Không pháp sư báo về, có một đàn dơi lửa đang hướng tới nơi này, phán đoán có ít nhất mười nghìn con.”

Nghe được con số này trung đoàn trưởng không khỏi rùng mình.



Mười nghìn con dơi lửa, con số kinh khủng gì thế này, một số lượng áp đảo tuyệt đối. Nếu chúng xuất hiện trên đầu căn cứ cho dù khoảng cách sát thương chỉ là năm mét đi chăng nữa thì nó cũng sẽ là một mối nguy hiểm khôn lường cho căn cứ.

“Không pháp sư làm gì? Để bọn hắn ngăn lũ dơi lại.”

Trung đoàn trưởng nói.

“Bọn họ không đủ người thưa ngài. Phương bắc chỉ có một phi đoàn đóng quân!”

Tham mưu trưởng bên cạnh nhắc nhở.

Bởi vì c·hiến t·ranh chủ yếu diễn ra ở phía tây cùng phía nam vì thế hầu hết lực lượng không pháp sư tập trung ở hai chiến trường này, cùng với vùng trung tâm bảo vệ Kim Lăng cùng Thiết Xa thành. Mặc dù việc k·hông k·ích vào hậu phương chưa bao giờ là chiến thuật không quân trong lịch sử thế giới này.

Với diện tích của phương bắc một phi đoàn ngay cả việc tuần tra cảnh giới cũng không đủ chứ đừng nói đến tham chiến bảo vệ bầu trời của các khu vực.

“Mệnh lệnh tất cả vào vị trí phòng không.”

Trung đoàn trưởng ra lệnh.

Hắn cũng chỉ có thể ra lệnh như vậy, đối với tác chiến phòng không hắn cũng không thể làm gì trong tình huống này.

Không tới mười phút từ phía chân trời lũ dơi xuất hiện.

Chẳng mấy chốc bầu trời đã bị bao phủ bởi bóng dáng của lũ dơi, một đám mây khổng lồ hình thành từ lũ dơi che đậy đi ánh sáng mặt trời cũng giống như che đậy đi chiến thắng của bọn họ trong cuộc chiến này.

Đột đột đột!

Tựa lưng vào đồng đội Trần Trung Dương hướng nòng súng của mình lên bầu trời nhắm vào lũ dơi đang lao xuống như mưa.

Có lẽ do số lượng quá nhiều khiến cho lũ dơi liên tục bị trúng đạn xác của chúng cũng như mưa rơi xuống chiến trường.

Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được lũ dơi.



Phừng!

Tiếng lửa thiêu vang lên.

Ahhh!

Sau đó là tiếng hét đau đớn.

Trong mắt của Trần Trung Dương hắn thấy lửa từ trong miệng lũ dơi bao phủ lấy phòng tuyến. Ngay sau đó là tiếng hét vọng ra từ trong biển lửa, những con dơi đó bị tiêu diệt nhanh chóng nhưng lửa vẫn cháy bùng lên giữa phòng tuyến.

Từ trong biển lửa những bóng người lửa hoảng hốt chạy ra, bọn hắn lăn lộn trên mặt đất muốn dập đi ngọn lửa đang bùng cháy trên người mình có người lại chạy lung tung khắp nơi tìm sự trợ giúp và đặc biệt là tìm nước. Những người ở gần cũng cố gắng giúp bọn hắn dùng mọi phương pháp như đất cát hay vải vóc để d·ập l·ửa nhưng mọi nỗ lực đều vô dụng.

Huống chi bọn hắn còn phải lo lắng trên đầu, nơi đó lũ dơi lửa vẫn đang không ngừng lao xuống và những ngọn lửa vẫn không ngừng bùng lên trong căn cứ. Những người lính bị lửa bao phủ xuất hiện khắp nơi trong căn cứ, bọn hắn la hét, bọn hắn hoảng loạn tìm cách dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trên người.

Nhưng chính vì điều này đã đánh vào tinh thần của binh lính rất lớn, cộng thêm lũ da xanh đang không ngừng dùng chiến thuật biển người xung kích vào phòng tuyến một số binh sĩ đã có dấu hiệu giao động.

Có lẽ không muốn c·hết c·háy một số binh lính bắt đầu bỏ chạy khỏi phòng tuyến thứ nhất.

Nhưng ngay khi bọn hắn lùi lại, các chính ủy cũng không do dự bóp cò khẩu súng lục trên tay.

Điều này khiến các binh sĩ trên phòng tuyến bàng hoàng.

“Tội đào ngũ trên chiến trường sẽ bị tử hình ngay lập tức.”

Chính ủy sắc bén quan sát mọi người xung quanh gằn giọng nói.

“Không muốn c·hết thì giữ nguyên vị trí của các ngươi, nơi này là nơi duy nhất có thể bảo vệ các ngươi khỏi lũ dơi. Suy nghĩ cho kỹ nếu các ngươi bại lộ không có bất kỳ thứ gì che chắn trước lũ dơi kết cục của các ngươi sẽ như thế nào.”



Không biết là do sợ hãi, hay do hiểu được những lời của chính ủy không có người tiếp tục rời khỏi vị trí chiến đấu của mình, mặc dù đôi chân của bọn hắn vừa rồi đã động.

“Chiến đấu tới hơi thở cuối cùng, các ngươi muốn người nhà của các ngươi cũng bị thiêu cháy sao? Các ngươi muốn người nhà của các ngươi trở thành đồ ăn sao? Chiến đấu đi các binh sĩ, các ngươi đang bảo vệ người nhà của mình. Các ngươi đang bảo vệ sự tồn vong của nhân loại.”

Chính ủy đi dọc theo phòng tuyến hét lớn cổ vũ tinh thần cho các binh sĩ.

“Đoàn trưởng tinh thần của binh sĩ ở phòng tuyến thứ nhất đang giao động. Ta đề nghị rút lui.”

Tham mưu nhận được tin tức của phòng tuyến thứ nhất lập tức báo cáo cho đoàn trưởng.

“Đã có lính bỏ vị trí, hiện tại chính ủy vẫn kiểm soát được nhưng hắn cảm thấy nếu tiếp tục như vậy phòng tuyến sẽ sụp đổ. Rất có thể binh sĩ sẽ tán loạn, nếu điều đó xảy ra thì đây sẽ là t·hảm h·ọa thưa ngài.”

Tham mưu trưởng trầm giọng nói.

Với tình hình hiện tại nếu không thể triển khai phối hợp phòng thủ số đông chắc chắn tất cả sẽ bị lũ dơi t·hiêu r·ụi. Lộ diện trước lũ dơi mà không có công sự bảo vệ không ai có thể sống sót được cho dù có là siêu phàm giả.

“Tình hình hiện tại muốn rút lui cũng không được, nếu rời khỏi hào bọn họ sẽ bị thiêu cháy.”

Trung đoàn trưởng sắc mặt tái xanh nói.

Các phòng tuyến tách biệt hoàn toàn với nhau vì thế một khi rời khỏi phòng tuyến bọn hắn chỉ có thể lộ diện giữa đồng không mông quạnh hoàn toàn không có khả năng bảo vệ trước lũ dơi.

Điều đáng lo ngại hơn chính là nếu lũ dơi tiếp tục lượn lừ trên bầu trời như thế này bọn hắn không thể rút lui.

Theo kế hoạch ban đầu bọn hắn sẽ phòng thủ ở đây một ngày để câu giờ cho một phòng tuyến được thiết lập cách đây ba mươi kilomet về phía đông. Sau một ngày bọn hắn sẽ rút về phòng tuyến này và tiến hành phòng thủ ở đây thêm sáu ngày nữa trước khi rút về phòng tuyến được thiết lập ở ngoại ô thành Vĩnh Động.

Đây mới là phòng tuyến chủ lực ngăn chặn bước tiến về phía đông của ma quỷ.

Nhưng bây giờ khi lũ dơi đang lợn lờ trên bầu trời như thế này việc rời khỏi các vị trí phòng thủ có thể trở thành thạm họa đối với trung đoàn.

“Để quân đoàn ma pháp yểm trợ phòng tuyến số một lui lại đi.”

Trung đoàn trưởng ra lệnh.

“Bây giờ chúng ta cần lo lắng chính là đường rút lui. Ngươi có ý tưởng gì không?”

Rồi hắn hỏi tham mưu về vấn đề mình lo lắng.