Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 658 Trận Vọng Lăng lần thứ hai (5).




Chương 658 Trận Vọng Lăng lần thứ hai (5).

Hộc hộc hộc!

Chạy!

Trần Trung Dương đang chạy, không chỉ hắn tất cả mọi người đều chạy, từ tiểu đội trưởng cho tới tiểu đoàn trưởng không ai không chạy.

Bọn hắn phải chạy, đây là cách duy nhất để toàn mạng, và trên hết để không trở thành đồ ăn cho lũ da xanh.

Sau lưng bọn hắn, lũ da xanh đang tràn vào các doanh trại của căn cứ.

Sau hơn sáu giờ phòng thủ, cuối cùng căn cứ cũng thất thủ, lũ da xanh như một làn sóng tràn vào căn cứ, lực lượng còn lại của tiểu đoàn không còn cách nào khác phải rút lui nếu không muốn toàn quân trở thành đồ ăn.

Mặc dù đã rất mệt mỏi sau hơn sáu giờ chiến đấu nhưng Trần Trung Dương vẫn cố gắng lết đôi chân của mình lên mà chạy, nỗi sợ đã thôi thúc hắn phải chạy. Vì để sống sót vì không trở thành đồ ăn.

Ngoảnh đầu ra phía sau Trần Trung Dương quan sát được bóng dáng của lũ da xanh đang dần lấp đầy căn cứ.

“Nhanh lên! Nhanh nữa lên, nếu không muốn c·hết liền vác chân lên chạy cho ta.”

Tiểu đoàn trường hét lớn ra lệnh cho tất cả mọi người cố gắng mà chạy.

Không phải hắn sợ lũ da xanh đuổi kịp, hắn sợ cái thứ được bố trí trong căn cứ kia, không chạy nhanh sóng xung kích sẽ phá nát nội tạng của hắn và tất cả sẽ có một c·ái c·hết toàn thây.

Đột đột đột!

Những người chạy cuối cùng nổ súng, bởi vì đã có một vài tên vượt qua căn cứ đuổi theo phía sau, bọn hắn để không cho đối phương đuổi kịp liền dừng lại nổ súng đoạn hậu cho những người phía trước.

“Khốn kiếp! Ai cho các ngươi dừng lại, tiếp tục chạy, kệ mẹ lũ đó.”

Tiểu đoàn trưởng thấy vậy liền giận giữ hét lớn ra lệnh. Bây giờ không chạy liền không kịp nữa, còn cái lũ kia thì kệ mẹ bọn nó. Có nhanh tới đâu chúng cũng không thoát được v·ụ n·ổ.

Tiếp tục chạy đó là những gì Trần Trung Dương nhận được từ mệnh lệnh của tiểu đoàn trưởng.

Khoảng vài phút sau.



Boom boom!

Một t·iếng n·ổ chói tai vang lên, một làn sóng xung kích di chuyển với tốc độ âm thanh ngay khi bọn hắn nghe được t·iếng n·ổ cũng là lúc sóng xung kích thổi bay bọn hắn.

Không một ai thoát khỏi toàn bộ mọi người đều bị thổi ngã, Trần Trung Dương cảm giác được nội tạng của mình quặn lại.

Boom booom!

Còn chưa kịp làm gì tiếng những v·ụ n·ổ thứ cấp cũng ập tới, kho đạn của căn cứ mặc dù không nhiều nhưng cuối cùng nơi đó cũng là thuốc nổ chồng chất huống chi bọn hắn còn cố ý đặt thuốc nổ gần đó ở đây.

Vì thế v·ụ n·ổ này đã thổi bay toàn bộ căn cứ cùng tất cả mọi thứ có mặt bên trong đó.

Có lẽ do may mắn khi tất cả bị xô ngã trong v·ụ n·ổ đầu khiến bọn họ không chịu nhiều tổn thương khi v·ụ n·ổ thứ cấp diễn ra. Kỳ thực nói ra v·ụ n·ổ thứ cấp nhưng những v·ụ n·ổ sau này uy lực còn khủng kh·iếp hơn nhiều so với v·ụ n·ổ đầu tiên, dù sao đó cũng là kho v·ũ k·hí.

Khụ khụ!

Nhịn xuống cơn đau đang lan tỏa khắp người Trần Trung Dương cố gắng đứng dậy, hắn tiến tới giúp đồng đội bên cạnh đứng dậy.

“Này! Ngươi không sao chứ?”

Đi tới một đồng đội đang nằm liệt trên đất Trần Trung Dươn hỏi nhưng không có câu trả lời nào, đồng đội cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.

Trong lòng Trần Trung Dương có một cảm giác bất tường, hắn khụy chân xuống lay vai đồng đội.

“Này, này!”

Nhưng không có bất kỳ động tĩnh nào.

Không nhịn được Trần Trung Dương cố nhịn cơn đau lật người đồng đội lại.

Đối mặt với hắn là khuôn mặt đầy máu của người đồng đội, hắn vẫn sống ánh mắt trừng lớn nhìn Trần Trung Dương nhưng trong miệng lại đang liên tục hộc máu.



“Này, này…ngươi ổn chứ. Quân y, quân y đâu rồi?”

Không biết phải làm sao Trần Trung Dương chỉ có thể gọi quân y. Nhưng hắn lại không nhận được tiếng đáp lời của quân y.

“Quân y, quân ý.”

Hét lớn cố gắng tìm kiếm quân y.

“Quân y c·hết rồi!”

Nhưng hắn nhận được câu trả lời lại chính là c·ái c·hết của quân y.

Nhìn về phía âm thanh vang lên, tại đó người này đang quỳ gối cạnh một cái xác, trên cánh tay của xác còn đeo băng thân phận quân y của mình.

Thấy vậy đột nhiên cả người Trần Trung Dương như nhũn ra, hắn nhìn đồng đội nằm bên cạnh đang dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mình không biết phải làm sao.

“Không sao, ngươi sẽ không sao đâu.”

Lên tiếng an ủi đồng đội rồi hắn cúi người xuống khoác tay đồng đội lên vai mình nhịn xuống đau đớn trong người cố gắng giúp hắn đứng dậy.

“Ai đó giúp với.”

Còn không quên tìm kiếm sự trợ giúp của những người khác.

Mang theo người b·ị t·hương tiếp tục chạy, bọn hắn khong thể dừng ở đây được, lũ da xanh sẽ không dừng lại.

Mặc cho làn khói đen dày đặc bao phủ khu vực nhưng không mất bao lâu thời gian bóng dáng của lũ da xanh đã xuất hiển phía sau làn khói, chúng tiếp tục hướng về hai căn cứ còn lại chạy vào đuổi theo cả những con mồi phía trước.

Trần Trung Dương đã không biết gì khác hắn chỉ chạy và chạy cho tới khi tới được căn cứ số hai, khi hắn giao lại đồng đội trên lưng cho quân y trong căn cứ hắn đã cảm nhận được đồng đội của mình không còn thở nữa nhưng ý thức của hắn theo bản năng che đậy đi thông tin này, hắn không muốn chấp nhận điều đó.

Ngồi liệt xuống một bên Trần Trung Dương nhìn những người lính trong căn cứ đang vội vàng chạy qua chạy lại hắn không biết mình phải làm gì chỉ ngồi đờ đẫn ở đó đầu óc trống rỗng.

Không biết trải qua bao lâu một âm thanh lọt vào tai Trần Trung Dương.

“Ngươi ở đây làm gì?”



Là âm thanh của tiểu đội trưởng tiểu đội của hắn, vị tiểu đội trưởng này vừa rồi b·ị t·hương ở tay vừa băng bó xong chuẩn bị về vị trí chiến đấu liền thấy Trần Trung Dương ngồi ở đây.

“Đội, đội trưởng!”

Trần Trung Dương theo bản năng đứng dậy chào.

“Ngươi làm gì ở đây, có b·ị t·hương ở đâu không?”

Tiểu đội trưởng không quan tâm lời chào của hắn mà chỉ lo lắng hỏi còn không ngừng quan sát cơ thể hắn muốn kiểm tra xem hắn có b·ị t·hương ở đâu không?

“Không…không! Tôi không b·ị t·hương thưa đội trưởng!”

Trần Trung Dương có chút run rẩy trả lời.

“Không b·ị t·hương ngươi ở đây làm gì? Mau trở về vị trí chiến đấu.”

Tiểu đội trưởng nghe vậy giận giữ nói, rồi hắn bắt lấy tay Trần Trung Duông kéo hắn rời đi.

Bởi vì ngay khi tới nơi bọn hắn lập tức tới ngay khu y tế vì thế hiện tại bọn hắn không biết đơn vị của mình được bố trí ở đâu, chỉ có thể hỏi những người xung quanh.

Sau khoảng mười lăm phút bọn hắn cuối cùng trở lại được đơn vị.

Tiểu đoàn năm trăm người bây giờ chỉ còn lại hơn ba trăm người, đây là đã tính những người b·ị t·hương mất đi khả năng chiến đấu cũng không ai tính những người b·ị t·hương mất khả năng chiến đấu cả.

Có lẽ bởi vì vừa tác chiến xong gặp tổn thất khá nặng nên đơn vị của bọn hắn được bố trí ở phòng tuyến thứ ba, đây là phòng tuyến cao nhất nằm gần đỉnh đồi vì thế bộn hắn có thể quan sát được tổng thể chiến trường.

Lúc này mất đi căn cứ số một ở phương bắc làm che chắn bây giờ cả căn cứ số ba cùng căn cứ số hai đều bị t·ấn c·ông cùng một lúc.

Có lẽ bởi vì điều đó khiến áp lực của cả hai căn cứ giảm đi rất nhiều, lũ da xanh vẫn chưa thể chạm đến phòng tuyến thứ nhất cho dù hỏa lực hạng nặng đã suy yếu.

Hỏa lực hạng nặng ở đây chính là hỏa lực cối, việc lũ da xanh chỉ t·ấn c·ông căn cứ số một lúc trước khiến hỏa lực chi viện của hai căn cứ còn lại có thể tập trung vào một khu vực, nhưng bây giờ khi căn cứ số ba bị thất thủ hai căn cứ còn lại chỉ có thể tự lo cho mình vì thế hỏa lực liền trực tiếp yếu đi một phần ba.

Rõ ràng dưới sự tiêu hao ở căn cứ số một sức mạnh của làn sóng xanh đã suy yếu đi rất nhiều, từ vị trí này Trần Trung Dương cuối cùng đã có thể nhìn thấy giới hạn của làn sóng đó.

Nó cũng có nghĩa làn sóng này rồi sẽ kết thúc chứ không phải một làn sóng vô tận như trước đó bọn hắn phải đối mặt.