Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 657: Trận Vọng Lăng lần thứ 2 (4).




Chương 657: Trận Vọng Lăng lần thứ 2 (4).

“Tất cả đứng vững! Cho dù kẻ thù ở trước mặt nếu không có lệnh rút lui cũng không được phép rút lui. Chúng ta là quân nhân của Nam Tinh, nghĩa vụ của chúng ta là bảo vệ quốc gia, bảo vệ người dân.”

Chính ủy viên đi dọc theo phòng tuyến lớn tiếng cổ vũ tinh thần cho các binh sĩ.

Thi thoảng hắn cũng phải cúi đầu né tránh mũi tên bay tới.

Lũ da xanh cũng có cung thủ, chỉ có điểu cung của chúng có tầm bắn khá ngắn chỉ khoảng ba hai ba mươi mét đổ lại.

Thi thoảng có vài tên tiếp cận được khoảng cách này để bắn tên, hỏa lực phong tỏa gián đoạn đã tạo cơ hội cho lũ da xanh tiếp cận.

Đối với số lượng khổng lồ như vậy một khi đã để chúng tiếp cận khoảng cách gần như vậy rồi thì rất khó để có thể đẩy lùi chúng, bây giờ bọn hắn chỉ có thể nỗ lực giữ cho lũ da xanh này không tiếp cận quá gần nhưng cho dù chậm hay nhanh thì lũ da xanh vẫn đang lết từng bước tiếp cận phòng tuyến.

“Lựu đạn!”

Tiếng cảnh báo lựu đạn được ném vang lên, ngay sau đó từ trong phòng tuyến một loạt lựu đạn bay ra đáp vào đội hình lũ da xanh.

Lại một loạt nữa ngã xuống nhưng nó vẫn không thể ngăn lũ da xanh tiếp tục tiến lên, những lỗ hổng chỉ mới xuất hiện đã nhanh chóng bị lấp đầy một lần nữa.

Đột đột đột!

Trần Trung Dương đã không còn thời gian để nhắm vào làn sóng phía trước nữa, hắn liên tục phải chuyển nòng súng của mình nhắm vào những tên vượt qua phong tỏa tiếp cận gần phòng tuyến.

“Trung Dương cận thận.”

Vừa b·ắn c·hết một tên da xanh ở gần đột nhiên bên tai vang lên tiếng hét của đồng đội, theo bản năng hắn di súng sang hướng khác. Hắn thấy được một khuôn mặt xanh mét xấu xí đang mở rông hạm răng sắc nhọn của hắn bổ nhào về phía này.

Đột đột đột!

Không chút do dự Trần Trung Dương bóp cò, máu đỏ bắn ra từ cơ thể tên súc vật này vương lên mặt Trần Trung Dương nhưng cơ thể của nó ngã xuống đẩy hắn ngã ra đất, toàn bộ trọng lượng cơ thể của cái thứ này đè nặng lên hắn.

“Khốn kiếp giúp ta.”

Trần Trung Dương dùng sức gằn từng chữ xin giúp đỡ từ đồng đội, dưới sự hỗ trợ của đồng đội hắn cuối cùng cũng đẩy được cái xác sang một bên đứng dậy.

Khụ khụ!

Nôn ra bũng máu của tên da xanh chảy vào trong miệng Trần Trung Dương nỗ lực đứng dậy.

Người hắn bây giờ vô cùng bẩn thỉu với hỗn hợp đất cát và máu, nếu không phải hắn đứng lên từ dưới xác của tên da xanh sợ rằng không ai có thể nhận ra hắn.

“Nhanh lui lại.”



Trần Trung Dương vẫn còn choáng váng hắn chưa định hình lại được tính huống đang diễn ra, nhưng đồng đội ở bên cạnh đã vội vã kéo hắn lui về phía sau rồi hướng súng về sau lưng hắn.

Đột đột đột!

Tiếng súng vang lên bên tai khiến Trần Trung Dương tỉnh hồn, hắn quay đầu lại liền thấy một tên da xanh khác ngã xuống ngay sau lưng mình.

Hoảng hốt! Theo bản năng hắn nâng hai tay lên, nhưng chợt nhận ra hai tay mình đã trống không. Lúc này hắn mới ý thức được súng đã không còn trên tay mình đưa mắt tìm kiếm súng hắn thấy được khẩu súng của mình đang bị xác của một tên da xanh đè lên.

Muốn tiến tới rút khẩu súng ra nhưng lập tức hắn bị tiểu đội trưởng ngăn lại.

Bốp!

Một cái tát khiến Trần Trung Dương tỉnh táo lại đôi chút.

“Muốn c·hết hả!”

Tiểu đội trưởng hét lớn vào mặt Trần Trung Dương, rồi hắn tiếp tục kéo Trần Trung Dương lui lại trong khi súng trên tay vẫn tiếp tục khai hỏa.

Thì ra vị trí phòng thủ vừa rồi của bọn hắn đã bị lũ da xanh đột phá bây giờ toàn bộ tiểu đội đang phải vừa lui lại vừa bắn ngăn cản đối phương tiếp tục tiến lên.

“Rút lui đi! Nơi này không còn việc của ngươi nữa.”

Tiểu đội trưởng ra lệnh, đối với một người lính không còn v·ũ k·hí thì hắn chính là một kẻ vô dụng rồi.

“Tất cả chú ý! Lui về hướng của tôi nhanh lên, không được chạy lung tung phía sau là bãi mìn.”

Tiểu đội trưởng hét lớn ra lệnh.

Sau lưng hắn chính là đường rút lui duy nhất được bố trí gần đây, vì thế tục tập lại xung quanh hắn là việc bắt buộc.

“Rút lui đi! Ngươi không còn việc ở đây nữa.”

Rồi tiểu đội trưởng quay sang tiếp tục ra lệnh cho Trần Trung Dương rút lui.

“Đội trưởng, ta vẫn có thể chiến đấu ta còn…ta còn lựu đạn.”

Trần Trung Dương lục lọi trên người mình một lượt rồi lấy ra những quả lựu đạn chưa được sử dụng trên người.

Nói rồi hắn rút chốt an toàn ra ném về phía trước.

“Lựu đạn!”



Không kịp cản Trần Trung Dương lại tiểu đội trưởng chỉ có thể hét lớn cảnh báo cho mọi người, rồi hắn lập tức nằm rạp xuống.

Boom!

Lựu đạn p·hát n·ổ tiêu diệt những kẻ xung quanh.

Có lẽ bởi vì có lũ da xanh che chắn nên mọi người không gặp phải sát thương từ lựu đạn. Đây là may mắn bởi vì lựu đạn rơi vào giữa đội hình đối phương khiến cho mảnh vỡ của lựu đạn bị lũ da xanh che chắn hết.

“Khốn kiếp! Nếu còn như vừa rồi nữa lão tử sẽ làm thịt ngươi.”

Ném lựu đạn mà không lên tiếng cảnh báo là vi phạm quy tắc chiến thuật, nếu quả lựu đạn rơi xuống phía trước nó chắc chắn sẽ trở thành t·hảm h·ọa.

Trần Trung Dương lúc này mới máy móc gật đầu, chấn động khiến đầu óc của hắn vẫn chưa thể khôi phục rõ ràng.

Thấy Trần Trung Dương như vậy tiểu đội trưởng chỉ đành nhìn sang đội viên bên cạnh.

“Ngươi mang hắn rút về tuyến sau nhanh lên.”

“Đội trưởng, ta vẫn có thể chiến đấu.”

Trần Trung Dương nghe vậy vẫn máy móc trả lời, ít nhất hắn vẫn hiểu được ý của tiểu đội trưởng hiện tại.

“Khốn kiếp cút nhanh.”

Tiểu đội trưởng giận giữ ra lệnh, rồi hắn ra hiệu cho đội viên đưa Trần Trung Dương đi.

Đội viên nhận lệnh tiến lên ôm lấy tay Trần Trung Dương kéo hắn đi.

Nhưng đột nhiên một tiếng kim loại găm vào da thịt vang lên, là một mũi tên găm vào lưng người lính khiến hắn đau đớn ngã và lòng Trần Trung Dương.

Lần này hắn không bị xô ngã mà chỉ đứng chôn chân tại chỗ.

“Cung tên! Mọi người cận thận. Tất cả nhanh tập trung lại xung quanh tôi.”

Thấy vậy tiểu đội trưởng hét lớn cảnh báo cho mọi người. Bọn hắn đang dần bị bao vây nếu không thể rút lui nữa bọn hắn sẽ không còn cơ hội.

Các đội viên cũng đang cố gắng lui lại nhưng bọn hắn không dám quay lưng lại với lũ da xanh, bọn hắn sợ rằng đối phương sẽ vồ lên ngay khi quay lưng lại.

“Ngươi đi trước ta yểm hộ ngươi.”

Cánh trái hai binh lính đang áp sát vào nhau hỗ trợ phòng thủ, nhưng nếu tiếp tục như thế này bọn hắn không thể thoát được vì thế một người liền lên tiếng để người còn lại đi trước còn hắn sẽ yểm hộ.



Không chút do dự người còn lại quay lưng chạy hướng về phía tiểu đội trưởng chạy, có đồng đội cản phía sau hắn có thể an toàn tới khu vực xung quanh tiểu đội trưởng.

“Lương! Nhanh.”

Sau khi tới được khu vực an toan hắn hét lớn ra hiệu cho người đang yểm hộ chạy, còn hắn dơ súng lên bắt đầu yểm hộ cho đồng đội.

Người lính gọi là Lương nghe vậy cũng liền quay người chạy trong khi đồng đội cố gắng ngăn lũ da xanh đang đuổi theo phía sau hắn.

Nhưng đột nhiên Lương cảm giác được cổ chân mình bị một thứ gì đó kéo lại, đang chạy không kịp dừng lại dưới tác động của quán tính hắn ngã ra đất.

“Ahhh!”

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra một cảm giác đau truyền tới từ cổ chân, quay đầu lại Lương thấy được vị trí cổ chân của mình một khuôn mặt kinh tởm xuất hiện, hàm răng sắc nhọn của nó đã cắm vào da thịt của hắn.

Nhìn qua cái thứ này đã bị găm vô số phát đạn vào người nhưng nó vẫn không c·hết, mặc dù đã nằm liệt dưới đất nhưng bản năng của nó vấn kéo Lương lại.

Chính vì sự chậm chạp này lũ da xanh phía sau đã nhào lên, Lương nhìn thấy được trong mắt lũ da xanh cực kỳ hưng phấn, ánh mắt đó giống như nhìn thấy đồ ăn vậy.

“Cứu ta.”

Hoảng sợ Lương hét lớn cầu cứ đồng đội.

Đồng đội của hắn vẫn ở đó, những viên đạn liên tục găm vào người lũ da xanh khiến chúng ngã xuống người vừa rồi cũng muốn chạy quay lại giúp.

Nhưng!

Đột nhiên Lương cảm nhận được có một sức mạnh đang kéo mình lại, hắn hoảng hốt cố gắng bám lấy thứ gì đó những không được.

Nhìn ra sau!

Thì ra ở đó lũ da xanh đang kéo lấy cơ thể tàn tạ của cái thứ đang giữ chặt chân của Lương về phía sau, nó cũng kéo theo cả chính hắn.

Hoảng sợ Lương dùng chân đạp vào mặt tên da xanh, dùng súng bắn liên tục về phía sau nhưng mọi thứ đều vô dụng.

“Ahhh!”

Lũ súc vật này đã chạm được vào eo hắn, ngay lập tức một cơn đau truyền tới từ eo.

Lương cố gắng chống cự nhưng mọi cố gắng đều vô dụng hắn vẫn tiếp tục bị kéo vào trong bầy đàn cho tới khi cơ thể của hắn biến mất trong tầm mắt đồng đội.

Còn những người đồng đội chỉ có thể đứng nhìn mà không làm được gì, bây giờ bọn họ chỉ còn nghe được tiếng hét đau đớn tuyệt vọng của Lương vọng ra từ bên trong.

Sau đó!

Boom!

Một v·ụ n·ổ lớn vang lên thổi bay lũ da xanh cùng với đó âm thanh của Lương cũng biến mất.