Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 656: Trận Vọng Lăng lần thứ hai (3).




Chương 656: Trận Vọng Lăng lần thứ hai (3).

Đột đột đột!

Kích!

Không biết đã bóp cò bao lâu Trần Trung Dương nghe được tiếng kim sắt v·a c·hạm, nó cũng đồng nghĩa thông báo với hắn súng đã hết đạn.

Theo bản năng Trần Trung Dương vươn tay ra trước ngực muốn lấy băng đạn phụ thay thế, nhưng hắn lại có cảm giác trước ngực trống rỗng, bây giờ hắn mới chú ý tới toàn bộ ba băng đạn được trang bị trước ngực của mình đã dùng hết.

Phản ứng lại hắn vươn xuống eo, nơi này có hai băng đạn trước đó hắn lấy được.

Bộp một tiếng băng đạn rỗng rơi xuống đất lắp băng đạn mới vào súng Trần Trung Dương tiếp tục bóp cò. Hắn thậm chí còn không thèm thực hiện các động tác chiến thuật để tránh b·ị b·ắn trúng, đơn giản bởi vì kẻ địch không có súng cũng không có v·ũ k·hí tầm xa có thể uy h·iếp tới bọn hắn và cái làn sóng xanh kia thì vẫn còn quá đông đúc hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

Việc của Trần Trung Dương chỉ là tiếp tục bóp cò và đạn sẽ tùy ý găm vào người một tên da xanh nào đó.

Nhưng điều này không khiến Trần Trung Dương trở nên thoải mái, ngược lại tinh thần của hắn lúc này đang rất căng thẳng.

Bởi vì bầy đàn này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, nhìn từ xa bầy đàn thậm chí không có cuối cùng không biết số lượng của chúng là bao nhiêu, cộng thêm việc không s·ợ c·hết của lũ da xanh gây lên áp lực vô hình cho tinh thần của các binh lính.

Đạn sắp cạn nhưng kẻ thù vẫn không có dấu hiệu dừng lại mặc cho dưới chân chúng là vô số xác của đồng loại.

Tiểu đoàn trưởng đứng trên đỉnh đồi, dùng ống nhòm quan sát tình hình phía dưới, nhìn thấy làn sóng xanh chưa có dấu hiệu kết thúc trái tim của hắn không khỏi trở nên lạnh giá.

Số lượng thực sự quá kinh khủng, hắn thực sự không thể tin được cái lũ da xanh này có thể lấy ra số lượng khủng kh·iếp như vậy.

“Bố trí thế nào rồi?”

Tiểu đoàn trưởng dò hỏi tham mưu của mình.

“Cần ít nhất một giờ nữa mới có thể sơ bộ hoàn thành bố trí.”

“Một giờ! Tình huống của phòng tuyến thứ nhất có thể chống được một giờ sao?”

Tiểu đoàn trưởng tự hỏi.

Mặc dù không biết rốt cuộc có thể chống được hay không nhưng tiểu đoàn trường vẫn ra lệnh.

“Lệnh cho phòng tuyến thứ nhất, bọn hắn phải chống được ít nhất một giờ nữa.”

Năm phút sau lính thông tin mang điện thoại tới.



“Thưa ngài là điên thoại của đại đội trưởng Dương!”

Đại đội trưởng Dương chính là người chỉ huy phòng tuyến thứ nhất, không tới năm phút điện thoại của hắn đã đến.

“Là ta!”

Nhận lấy điện thoại tiểu đoàn trưởng nói vào ống nghe.

“Ngươi bị điên sao? Nhìn đi, ngươi nghĩ chúng ta có thể kéo được một giờ sao?”

Ngay lập tức tiếng hét của đại đội trưởng Dương vọng ra từ ống nghe khiến ngay cả tham mưu ở bên cạnh cũng nghe được.

Tiểu đoàn trưởng có hơi nhíu mày, tay của hắn có hơi di ống nghe ra xa nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn vô cùng nghiêm túc.

“Đây là lệnh! Ngươi phải hoàn thành mệnh lệnh, ta sẽ cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi.”

Tiểu đoàn trưởng trầm giọng ra lệnh.

Đầu dây bên kia yên lặng một lúc, tiểu đoàn trưởng chỉ nghe được tiếng súng từ phía bên kia đầu dây, mất một lúc âm thanh của đội trưởng Dương mới vang lên.

“Ta cần thêm v·ũ k·hí. Đạn dược, lựu đạn, nếu có thêm mìn claymore thì càng tốt.”

Không thể chống lại mệnh lệnh đội trưởng Dương quyết định yêu cầu thêm v·ũ k·hí.

“Được! Ngươi cần bao nhiêu?”

“Càng nhiều càng tốt! Có thể chuyển tới bao nhiều thì chuyển tới bấy nhiêu.”

“Tốt! Như vậy ta sẽ lập tức chuyển cho ngươi…”

“Còn nữa! Ta cần thêm ít nhất hai trung đội.”

Ngắt lời của tiểu đoàn trưởng Dương đội trưởng tiếp tục yêu cầu thêm chi viên.

Lần này tiểu đoàn trưởng không lập tức trả lời ngay, hắn nhìn sang tham mưu bên cạnh hỏi.

“Chúng ta có thể điều động bao nhiêu lực lượng dự bị nữa?”

“Bốn trung đội thưa ngài.”



Tham mưu trả lời.

“Được! Hai trung đội sẽ tới ngay lập tức.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của tham mưu tiểu đoàn trưởng mới trả lời khẳng định.

Cúp máy tiểu đoàn trưởng lệnh cho tham mưu.

“Dục công binh nhanh hơn nữa đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”

Việc bọn hắn đang làm chính là bố trí mìn ở giữa hai phòng tuyến.

Căn cứ có tổng cộng ba phòng tuyết, phòng tuyến thứ nhất cách phòng tuyến thứ hai khoảng ba trăm mét, một khoảng cách vừa đủ với tầm bắn của súng. Nhưng bởi vì diện tích không đủ phòng tuyến thứ hai chỉ cách phòng tuyến thứ cuối cùng khoảng hai trăm mét.

Điều mà tiểu đoàn trưởng muốn chính là bố trí mìn ở giữa các phòng tuyến.

Vốn dĩ ban đầu hắn không hề có cái ý định này, nhưng khi chứng kiến làn sóng xanh tràn tới kia hắn liền biết căn cứ này không thủ được. Trung đoàn trưởng chỉ huy của toàn bộ ba căn cứ cũng biết căn cứ này không thủ được, vì thế tiểu đoàn trưởng được lệnh phải bằng mọi giá câu kéo càng nhiều thời gian, sát thương được càng nhiều kẻ địch càng tốt.

Cho nên kế hoạch rải mìn ở giữa các phòng tuyến chính là để sát thương cho lũ da xanh càng nhiều càng tốt, kéo được càng lâu càng tốt.

Kích!

Lại một lần nữa âm thanh báo hiệu hết đạn vang lên, Trần Trung Dương sờ xuống eo của mình nhưng nơi đó đã trống rỗng.

Lúc này hắn mới giật mình phát hiện ra hắn đã không còn đạn.

“Ta hết đạn rồi!”

Ngó nghiêng xung quanh Trần Trung Dương hét lớn muốn tìm kiếm sự trợ giúp của đồng đội.

Quả nhiên một đồng đội gần đó rút ra băng đạn ném về phía hắn.

“Băng đạn cuối cùng.”

Đây cũng là băng đạn cuối cùng của hắn.

“Đội trưởng chúng ta sắp hết đạn.”

Một vài người đã hét lớn thông báo cho tiểu đội trưởng về tình trạng đạn dược của mình. Bọn hắn đã thông báo từ trước nhưng bây giờ bọn hắn vang vội vã thúc dục hơn.



“Chờ một chút đạn đang tới. Cố gắng tiết kiệm đạn đi. Đột đột.”

Tiểu đội trưởng vừa bóp cò vừa trả lời.

“Chúng ta có thể tiết kiệm được trong tình trạng này sao?”

Đột nhiên tiếng súng máy dừng lại vốn dĩ mọi người nghĩ rằng súng máy dừng lại chỉ để thay đạn nhưng chờ mãi súng máy vẫn chưa khai hỏa trở lại trong khi đó không có hỏa lực từ súng máy áp lực lên những người còn lại tăng lên, đã có một vài tên da xanh vượt qua tuyến phong tỏa.

“Súng máy đâu? Tại sao không bắn.”

Thấy cảnh này tiểu đội trưởng hoảng hốt hét lớn.

“Đạn! Chúng ta hết đạn rồi!”

Tiếng hét của xạ thủ súng máy truyền vào tai tiểu đội trưởng, tốc độ xả đạn của súng máy nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ của AK vì thế cho dù có dự trữ đạn nhiều hơn rất nhiều nhưng đạn của súng máy cuối cùng cũng hết. Vừa rồi xạ thủ súng máy chính đang loay hoay tìm đạn nên mới không kịp thông báo cho tiểu đội trưởng.

Tiểu đội trưởng nghe vậy không nhịn được chửi thề, nhưng hắn cũng không có cách nào khác chỉ có thể chờ lính đi lấy đạn trở về.

Dần dà vị trí phòng thủ của bọn hắn lượng người hết đạn ngày càng nhiều, hỏa lực phong tỏa cũng càng lúc càng mỏng và lũ da xanh cũng càng ngày càng gần.

“Đội trưởng lũ da xanh sắp vào tầm của bãi mìn.”

Tiểu đội trưởng nghe vậy ngay lập tức chạy tới vị trí của ở kích điện, nó chính là công tắc kích hoạt bãi mìn claymore được bố trí bảy mươi mét trước phòng tuyến.

Bây giờ bọn hắn không còn một viên đạn nào chỉ có thể mong đợi bãi mìn này có thể tạm thời ngăn đối phương lại.

“Sẵn sàng!”

Cận thận quan sát làn sóng xanh phía trước tiểu đội trưởng ra lệnh đặt tay lên kích điện.

“Nổ!”

Rầm rầm rầm!

Ngay lập tức khói bụi toát ra tạo thành một bức tường khói phía trước phòng tuyến, nhưng sức nổ của claymore không tạo ra được làn khối đủ dày để có thể che đi tầm mắt vì thế Trần Trung Dương có thể thấy được lũ da xanh ngã xuống như ngả rả.

Chỉ trong nháy mắt khu vực phía trước phòng tuyến đã bị dọn dẹp sạch, xác c·hết chồng chất lên nhau thậm chí còn không có chỗ đứng.

Nhưng nó không thể ngăn cản làn sóng xanh tiến tới, lũ da xanh tiếp tục đạp lên xác đồng loại của mình chạy về phía phòng tuyến.

“Đạn tới rồi!”

Lúc này tiếng của những người đi lấy đạn vọng lại.

Tứ phía sau bốn người lính đang vác theo rương đạn chạy tới.