Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 654: Trận Vọng Lăng lần thứ hai.




Chương 654: Trận Vọng Lăng lần thứ hai.

Trấn Vọng Lăng!

Thị trấn này bây giờ đã không còn bao nhiêu dân thường.

Nhầm rồi, ở đây vẫn còn dân thường, chỉ có điều dân thường ở đây chỉ còn lại những người già không muốn rời đi và đàn ông tự nguyện lưu lại sát cánh cùng q·uân đ·ội chiến đấu.

Nơi này đã không được bảo vệ nữa, bởi vì q·uân đ·ội đều tập trung ở các căn cứ trên ba ngọn đồi xung quanh thị trấn, tạo thành một cấu trúc phòng thủ liên hợp giống như cách Long đã từng phòng thủ trước sự t·ấn c·ông của nhị hoàng tử trước đó.

Nhưng khác với lần trước lần này ba căn cứ được phân phối ít quân hơn, nhưng các binh sĩ đều chuyên nghiệp và thiện chiến hơn. Đáng kể hơn nữa chính là hỏa lực mạnh mẽ hơn so với mười bốn năm trước với vô số v·ũ k·hí mới uy lực hơn.

Sức chiến đấu chắc chắn đã ở một tầm cao mới.

Trần Trọng Dương không đi theo đoàn di tản.

Là một người trải qua đào tạo quân sự bài bản hắn phải ở lại phòng thủ nơi này cùng với q·uân đ·ội.

Bây giờ hắn được bổ sung vào biên chiến tiểu đoàn phòng thủ đồi số một nằm ở hướng bắc.

Theo tư duy thông thường nơi này có thể là nơi tiếp địch đầu tiên khi kẻ thù xuôi nam.

Đột đột đột!

Mặc dù chưa chính thức chiến đấu nhưng tiếng súng vẫn vang vọng, bởi vì lũ dơi lưa vẫn thi thoảng t·ấn c·ông nơi này.



Mặc dù không gây ra bao nhiêu thiệt hại nhưng lũ dơi lửa vẫn gây ra rất nhiều phiền phức, đặc biệt là khiến các binh lính không thể nghỉ ngơi một cách bình thường sau một đêm làm việc vất vả.

Nhưng nếu không bắn chúng vậy thì ngươi chờ bị thiêu cháy đi là vừa.

Lũ dơi lửa chưa bao giờ là chủ lực trong hệ thống chiến thuật của ma quỷ, bởi vì bọn chúng rất khó có thể đe dọa tới lực lượng chính quy nếu không có số lượng vượt trội hoặc có lợi thế về địa hình. Giống như là việc t·ấn c·ông vào ban đêm khi tầm nhìn suy yếu. Nhưng chính lũ dơi lửa cũng có tầm nhìn đêm khá yếu, chúng chỉ có thể gây bất ngờ khi các lực lượng không có chuẩn bị mà thôi.

Nhưng bọn chúng lại là một phần không thể thiếu trong bất kỳ lực lượng ma quỷ nào. Bởi vì số lượng đông đảo không s·ợ c·hết của bọn chúng có thể khiến hậu phương của kẻ thù hỗn loạn, nơi mà những người dân tay không tất sắt có thể dễ dàng bị tổn thương bởi lửa của bọn chúng.

Trần Trung Dương cũng rất mệt mỏi sau một đêm làm việc vất vả để có thể bố trí hệ thống phòng thủ, lúc này nghe được tiếng súng thi thoảng vang lên khiến hắn rất khó chợp mắt. Trần Trung Dương còn chưa trải qua chiến trường bao giờ, việc hắn có thể ngủ được giữa làn mưa boom bão đạn là điều không thể.

Nhưng hắn vẫn cố gắng ngủ, bởi vì đội trưởng đã dặn hắn cố gắng ngủ đi, bởi vì một khi chiến đấu sẽ không còn cơ hội để ngủ nữa.

Chính vì thế mặc cho bên dưới là mặt đất lạnh lẽo, Trần Trung Dương vẫn nằm nhoài xuống mặt đất trùm mũ lên mặt ôm chặt lấy khẩu AK vào lòng cố gắng chợp mắt.

Nhưng hắn còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ tiếng chuông báo động đã vang lên khắp doanh trại.

Giật mình bật người dậy, Trần Trung Dương nhìn về hướng tiếng chuống vang lên.

Nơi đó lính canh đang dùng sức đánh vào chuông trên chòi canh, toàn bộ doanh trại bỗng tự nhiên trở nên xao động, các binh lính vội vã chạy ra khỏi lều trại, một số người quần áo còn không chỉnh tề nhưng bây giờ đã không ai chú ý tới điều đó nữa.

“Tất cả trở về vị trí chiến đấu! Nhanh lên.”

Tiếng thúc dục của chính ủy viên vọng khắp doanh trại, là người tiếp xúc gần với binh sĩ nhất tiếng nói của hắn cũng cực kỳ có uy quyền, thậm chí trong một số trường hợp mệnh lệnh của hắn còn có trọng lượng hơn cả chỉ huy đơn vị.



Đương nhiên nếu bọn hắn dám vượt quyền, chỉ huy đơn vị cũng liền rất vui vẻ đưa tiễn bọn hắn.

Dưới sự thúc dục của chính ủy viên các binh sĩ nhanh chóng tiến vào vị trí chiến đấu Trần Trung Dương cũng không ngoại lệ trở về vị trí tiểu đội của mình.

Tò mò ngó ra bên ngoài, từ vị trí này hắn có thể nhìn thấy từ phương xa mơ hồ có một làn sóng đang tới, nhưng khoảng cách quá xa hắn thực sự không nhìn thấy rõ tình huống. Nếu có ống nhòm ở đây liền tốt!

Trần Trung Dương trong lòng nói thầm, nhưng hắn cũng chỉ biết ước thôi.

Cho dù là quân Nam Tinh ống nhòm cũng chỉ có thể phổ cấp tới cấp tiểu đội trưởng, lính trong tiểu đội không được phân phát loại dụng cụ này.

Tốc độ của làn sóng rất nhanh, giống như chúng đang chạy về hướng này, cho tới khi tầm nhìn của Trần Trung Dương rõ ràng hắn thấy được đây là một làn sóng người màu xanh đang chạy tới, phía trước nữa chính là một đàn chó khổng lồ đang lấy tốc độ kinh khủng lao về căn cứ.

Bụp bụp!

Trần Trung Dương nghe được âm thanh đạn ra khỏi nòng từ phía sau.

Ngay sau đó giữa làn sóng khổng lồ đang lao tới kia liên tục nổi lên bụi đất, đạn cối như mưa ném vào đội hình.

Từ vị trí này Trần Trung Dương thi thoảng còn thấy được tứ chi b·ị b·ắn lên không trung, hiển nhiên sát thương của đạn cối hạng nặng cực kỳ hiệu quả với một cái đội hình được duy trì dày đặc như vậy.

Lũ da xanh không hề có nhận thức về chiến thuật hay đội hình, hơn nữa chúng còn không hề sợ hãi c·ái c·hết chúng chỉ biết rằng phía trước chính là đồ ăn, dùng toàn bộ sức mạnh của mình chạy hết tốc lực về phía trước khiến cho đội hình phi thường hỗn loạn nhưng lại vô cùng dày đặc.

Một đội hình lý tưởng cho v·ũ k·hí nóng.



Hẳn lũ da xanh này nên cảm thấy may mắn bởi vì thời gian quá ngắn khiến pháo binh không thể được điều động tới. Lượng lượng phòng thủ ở đây chỉ có thể sử dụng cối làm hỏa lực mạnh.

Cũng chính vì những thiếu thốn này khiến cho hỏa lực tầm xa của căn cứ vô cùng mỏng manh, hoàn toàn không có năng lực gây ra tổn thất nặng cho làn sóng thịt phía trước. Chúng cứ như vậy lao lên mặc cho pháo cối đang không ngừng khai hỏa.

Độp!

Một tiếng vật nặng rơi xuống bên cạnh khiến Trần Trung Dương giật mình nhìn sang.

“Đạn!”

Bên tai vang lên lời của một người lính, không chờ Trần Trung Dương đáp lời hắn đã mang theo số đạn còn lại chạy dọc chiến hào.

Mở ra hộp đạn, bên trong đều là băng đạn đã được nạp sẵn cùng với đó chính là lựu đạn trộn lẫn bên trong, cầm thêm hai băng đạn dắt vào bên hông cùng bốn quả lựu đạn Trần Trung Dương nhìn đồng đội bên cạnh nói.

“Dự trữ trước đi!”

Đồng đội nghe vậy bĩu môi với lấy ba băng đạn cùng ba quả lựu đạn, không chỉ hai người những người khác cũng lần lượt lấp đầy người mình bằng đạn. Chẳng mấy chốc hộp đạn đã trống rỗng.

Bom bom bom!

Lúc này lũ chó chạy đầu đã đạp vào bãi mìn, bởi vì không có nhiều thời gian bãi mĩn cũng không được chôn cất cận thận mà gần như trực tiếp rải lên mặt đất, thậm chí có những quả mình nằm nghiêng bộ phận kích nổ nằm song song với mặt đất. Nếu là người bình thường hoàn toàn có thể đi qua bãi mìn này một cách dễ dàng mà không gặp phải chút nguy hiểm nào.

Nhưng cái lũ này không phải người bình thường, chúng cũng không biết né tránh cái gì vì thế lúc này mìn liên tiếp được kích hoạt vang lên liên tục cùng với đó chính là các bộ phận cơ thể văng tung tóe.

Không vì vậy mà lũ chó dừng lại chúng vẫn tiếp tục tiến về phía trước dẫm hết quả mìn này tới quả mìn khác. Thậm chí một vài con còn dừng lại lao vào cắn xé những bộ phận tơi tả của đồng loại, đối với chúng không quan tâm đồ ăn là gì, chỉ cần nó là đồ ăn liền được.

Bởi vì chỉ được bố trí vội vã bãi mìn khá mỏng, cho dù gặp phải t·hương v·ong lớn lũ chó rất nhanh đã vượt qua bãi mìn tiếp tục tiến lên.

Chỉ với riêng số lượng của lũ chó đã đạp bằng toàn bộ bãi mìn, mặc dù có một số quả mìn không nổ do đặt sai nhưng nó cũng không đáng kể là bao.