Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 649: Ứng phó tạm thời.




Chương 649: Ứng phó tạm thời.

Nửa đêm là thời điểm mọi người đều đã nghỉ ngơi, ngay cả các quan chức chính phủ vốn dĩ bận rộn cũng không có rảnh rỗi đi làm việc.

Ngọc Kim Sơn cũng vậy bây giờ khắp nơi đều đã ngưng chiến, cũng không có chuyện gì đặc biệt gập để hắn phải ở lại bộ tham mưu làm việc suốt đêm vì thế hôm nay hắn về nhà khá sớm.

Lúc này Ngọc Kim Sơn đang dạy con học bài. Là Tham mưu trưởng hắn rất ít khi có thời gian làm việc này nên bây giờ hắn rất chăm chú.

Reng reng!

Đột nhiên tiếng điện thoại phòng khách vang lên, bây giờ điện thoại đã khá phổ cập ít nhất trong nhà mỗi quan chức đều có một cái.

“Kim Sơn! Điện thoại từ bộ tham mưu.”

Ngay sau đó là âm thanh vợ hắn gọi vọng lên phòng.

Nghe vậy Ngọc Kim Sơn dặn dò con trai vài câu rồi xuống phòng, trong lòng hắn có hơi nghi ngờ.

Tại sao bộ tổng tham mưu lại gọi vào giờ này?

Nhận lấy điện thoại từ vợ không tới ba giây sắc mặt hắn đã đại biến.

“Triệu tập tất cả tướng lĩnh, ta sẽ tới ngay. Cung điện hoàng gia bên kia đã nhận tin chưa?”

“Tin tức đã được thông báo cho cung điện hoàng gia thưa ngài.”

“Tốt! Ta sẽ tới ngay.”

Dập máy Ngọc Kim Sơn dặn dò vợ vài câu rồi lên phòng thay đồ.

Bởi vì nhà ở khá gần trung tâm thành phố nên không tới mười phút sau xe của Ngọc Kim Sơn đã tiến vào bộ tham mưu.

Xuống xe hắn lập thấy được xe của thủ tướng Văn Trung cũng đã xuất hiện ở đây.

“Thủ tướng ngài tới rồi.”

Ngọc Kim Sơn vội vàng đi lên bắt chuyện với Văn Trung haia người vừa đi vừa trò chuyện.

“Tham mưu trưởng tình hình thế nào rồi?”

“Ta cũng không rõ ràng lắm.”

Hai người muốn chia sẽ thông tin với nhau nhưng những gì hai người biết đều không khác nhau là mấy.

Tiến vào phòng họp chính của bộ tham mưu đã có bảy tám tướng lĩnh đều đã tập trung lại, trong phòng rất ồn ào mọi người đều đang trò chuyện với nhau, biểu cảm trên khuôn mặt mỗi người đều rất hoang mang.

Thấy Ngọc Kim Sơn cùng Văn Trung tiến vào bọn hắn mới tụ tập lại xung quanh.

“Thạch bộ trưởng đâu?”

Nhìn quanh một vòng không thấy bộ trưởng quốc phòng Thạch Kính Minh, Văn Trung hỏi.



“Bộ trưởng đang trên đường tới thưa ngài.”

Nghe vậy một tham mưu lên tiếng.

“Tình hình khẩn cấp! Chúng ta liền không chờ bộ trưởng, chờ ngài ấy tới thư ký sẽ phụ trách thuật lại cho ngài ấy. Bây giờ bắt đầu thôi.”

Văn Trung nghe vậy liền không chờ nữa, dù sao phần lớn tướng lĩnh hiện tại đều đã tập trung ở đây phải tranh thủ thời gian mới được.

Văn Trung nói.

Rồi hắn dẫn đầu ngồi vào vị trí cao nhất.

Hiện tại Long không ở đây, là thủ tướng hắn chính là người có chức vụ cao nhất trong chính phủ và cũng là phó tư lệnh q·uân đ·ội chỉ dưới Long vì thế vị trí của hắn không ai phản đối.

“Bắt đầu đi.”

Văn Trung ra lệnh.

Ngay sau đó một tham mưu đứng lên bắt đầu báo cáo.

“Theo tình huống chúng ta xác nhận được mươi giờ tối này có một đội quân ma quỷ rất lớn, ước tính gần một triệu quân đã t·ấn c·ông biên giới phía bắc nước ta. Tất cả các đồn biên phòng đều đã thất thủ. Cho tới hiện tại tin tức từ bộ tư lệnh biên phòng cho biết kẻ địch đã tiến sâu vào nội địa nước ta hơn hai mươi kilomet.”

Dừng lại một chút tham mưu này tiếp tục nói.

“Còn nữa! Trinh sát phát hiện ra có một đội quân ước tính khoảng năm mươi nghìn kỵ binh tinh linh đang xuôi nam với tốc độ rất nhanh, bọn hắn bỏ qua toàn bộ mục tiêu trên đường đi, theo phán đoán rất có thể mục tiêu của bọn hắn chính là Hẻm Bắc.”

Nói rồi các tham mưu khác cũng bắt đầu đánh dấu vị trí của kẻ địch đã được xác nhận trên bản đồ.

Quan sát trên bản đồ này có rất nhiều mũi tên đang tỏa ra khắp nơi từ hướng pháo đài Đá Trắng.

“Một triệu quân!”

An Dật Phú nghe được quân số này không thể nào tin được vào tai mình nói.

“Đây chỉ là ước tính sơ bộ thưa ngài, có thể con số còn cao hơn thế này nhiều. Chúng ta đã mất liên lạc với các đồn biên phòng.”

“Quân biên phòng làm cái gì? Tại sao lại để một đội quân lớn như vậy tiếp cận biên giới mà không phát hiện ra?”

Ngọc Kim Sơn không nhịn được giận giữ nhìn vể phía tham mưu của quân biên phòng hỏi.

Vị tham mưu này sắc mặt tái mép những vẫn lên tiếng giải thích cho chính mình.

“Thưa tướng quân, ma địa là một vùng không người, mọi kế hoạch tuần tra của chúng ta đều chỉ giới hạn trong năm mươi kilomet. Vượt qua khoảng cách này chúng ta không thể biết được chuyện gì xảy ra. Nếu đây là một quốc gia bình thường, đừng nói một triệu chỉ cần vài nghìn quân điều động cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của chúng ta.”

“Ý của ngươi là ngoài năm mươi mét chúng ta bị mù?”

Văn Trung không nhịn được lên tiếng.

“Đúng vậy thưa ngài!”



Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng tham mưu đã không còn cách nào khác.

“Hơn nữa kế hoạch tuần tra này chỉ nhằm ngăn chặn các nhóm nhỏ bí vượt quan biên giới phía bắc của nước ta, dưới nguồn nhân lực hạn chế chúng ta phải giới hạn diện tích xuống mức thấp nhất.”

“Hiểu rồi, ý của ngươi chính là kế hoạch tuần tra này tập trung vào phát hiện ngăn chặn quy mô nhỏ chứ không phải bao quát phát hiện. Nên việc phát hiện ra đội quân khổng lồ này không dễ.”

“Không ai có thể ngờ được một đội quân quy mô lớn như vậy lại xuất hiện ở phía bắc thưa ngài. Trong trường hợp đấy đừng nói một triệu, mười triệu quân chúng ta cũng không thể phát hiện.”

Quả thật mọi người ngồi trong này trước đêm nay ai cũng không ngờ được lại có một đội quân khổng lồ như vậy xuất hiện ở phương bắc, việc quân biên phòng phương bắc lựa chọn kế hoạch tuần tra ngăn chặn các nhóm nhỏ là điều có thể hiểu được.

“Vậy chuyện tám đội tuần tra bị tiêu diệt mà không thể phát cảnh báo trở về là ý gì. Kế hoạch tuần tra của các ngươi vậy mà lại bị tiêu diệt cùng một lúc tám đội sao?”

“Cái này ta cũng không quá rõ ràng, chúng ta cần điều tra thêm!”

Tham mưu khó khăn nói.

“Thôi được rồi. Bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Văn Trung dừng chuyện truy cứu trách nhiệm ở đây.

“Còn một vấn đề nữa thưa ngài.”

Tham mưu tiếp tục nói, nhưng tới đây hắn lại dừng lại sắc mặt trở nên trắng xanh không còn chút máu.

“Có chuyện gì?”

Văn Trung nghe vậy thúc dục.

Bị thúc dục tham mưu nhìn Văn Trung một cái rồi lấy đũng khí nói.

“Đây là nguyên văn từ bộ tư lệnh biên phòng ‘tin tức cuối cùng nhận được là từ trung tá Trương Lương của pháo đài Đá Trắng. Ma quỷ sử dụng nhân loại làm thức ăn, người của hắn bị ăn sống…ọe…!’”

Nói tới đây tham mưu không nhịn được nôn ọe, trong đầu hắn không thể dừng tưởng tượng những hình ảnh vừa được miêu tả. Sắc mặt của hắn lại càng trở nên tái xanh hơn.

Không chỉ hắn, ngay cả Văn Trung cùng các tướng lĩnh trong phòng đều cảm thấy dạ dày của mình co thắt lại may mắn bọn hắn nhịn được không thể hiện ra ngoài.

“Nếu thực sự là như vậy thì đây sẽ là một t·hảm h·ọa.”

Lâm Xuân Tán lên tiếng, khuôn mặt của hắn cũng đã tái xanh.

“Có thể đẩy lui kẻ địch được không?”

Văn Trung không quá hiểu về quân sự liền hỏi. Hắn hi vọng có thể đây lui được kẻ thù ra khỏi lãnh thổ.

“Không được! Một triệu quân là con số quá lớn thưa thủ tướng, phương bắc chỉ có hai mươi nghìn quân biên phòng cùng một vài lực lượng trị an đóng giữ hoàn toàn không có đủ năng lực đẩy lui quân địch. Cho dù có điều động lực lượng của quân cận vệ đang đóng ở khu sáu.”

Lập tức bị Ngọc Kim Sơn dội cho một gáo nước lạnh.

“Chúng ta phải lập tức s·ơ t·án người dân thưa ngài, tập trung dân vào các thành phố hay pháo đài phòng thủ như vậy chúng ta mới có thể sử dụng lực lượng ít ỏi ở phương bắc giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất.”



“Nếu như vậy gần như phương bắc sẽ thất thủ, trong thời gian ngắn cũng không thể nào di tản toàn bộ dân được, đây là điều bất khả thi.”

“Còn hơn là để tất cả c·hết hết. Chúng ta phải chấp nhận.”

Một cuộc tranh cãi diễn ra trong bộ tham mưu.

Rầm!

Tức giận vỗ mạnh xuống mặt bàn Văn Trung dùng ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh.

“Đây không phải là lúc tranh cãi. Ta cần các ngươi cho ra một kế hoạch càng nhanh càng tốt, chúng ta đang chạy đua với thời gian.”

Lúc này cửa phòng mở Thạch Kính Minh cũng đi vào, ông ta không nói nhiều vào vị trí của mình rồi thư ký phía sau lại gần thuật lại quá trình cuộc họp cho ông ta.

Trong thời gian đó cuộc họp vẫn tiếp tục diễn ra.

“Ta cho rằng di tản người dân vào thành phố hoặc các pháo đài phòng thủ là điều nên làm. Hơn nữa chúng ta nên phát v·ũ k·hí cho người dân, để họ có thể tự vệ.”

Ngọc Kim Sơn lên tiếng.

“Phát v·ũ k·hí! Ngươi điên rồi sao? Đến súng dùng như thế nào bọn họ cũng không biết.”

Đinh Xuân Lập nghe vậy giận giữ nói.

“Không lẽ ngươi định để người dân tay không tấc sắt đối mặt với lũ ăn thịt người đó, chúng ta không thể cứu được họ nhưng ít nhất phải cho bọn họ có khả năng tự vệ.”

Ngọc Kim Sơn cũng không chịu thua gằn giọng nói.

“Ta thấy ý tưởng của tham mưu trưởng không tệ, s·ử d·ụng s·úng dễ hơn đao kiếm rất nhiều, chỉ cần dạy năm phút hẳn bọn họ sẽ biết cách bóp cò, nạp đạn. Ít nhất có thể g·iết được một hai tên trước khi c·hết, hoặc ít nhất có thể giúp họ không phải chịu đau đớn.”

Thạch Kính Minh lên tiếng ủng hộ ý tưởng của Ngọc Kim Sơn.

Nghe vậy mọi người trong bộ tham mưu đều yên lặng, bọn hắn hiểu ý của Thạch Kính Minh là gì, ít nhất có thể để bọn họ c·hết nhanh một chút không phải chịu đau đớn khi bị ăn sống.

Sau một lúc thảo luận cuối cùng bộ tham mưu cũng thống nhất việc sẽ phát v·ũ k·hí cho người dân.

“Bây giờ việc quan trọng nhất là phải bảo vệ Hẻm Bắc, không để nơi này rơi vào tay ma quỷ.”

Hẻm bắc là con đường duy nhất xuối nam, chỉ cần nơi này không thất thủ khu vực trung tâm của quốc gia sẽ không gặp nguy hiểm. Bằng mọi giá phải bảo vệ lấy nơi này.

“Chúng ta có bao nhiêu quân có thể điều động ngay lập tức.”

Văn Trung hỏi.

“Chỉ có quân đoàn bốn vừa rút về từ tiền tuyến là có thể lập tức điều động. Quân đoàn ba đang trong quá trình chỉnh đốn một phần binh lính đã được cho vệ thăm nhà, muốn điều động ngay lập tức rất khó.”

Ngọc Kim Sơn trả lời. Là tham mưu trưởng hắn nắm rõ tình hình của mỗi lực lượng quân sự của quốc gia.

“Điều được bao nhiêu liền điều, không cần thiết phải có đầy đủ biên chế. Bây giờ không có thời gian nữa.”

Văn Trung nói.

“Còn một chuyện nữa! Ta rất thắc mắc ma quỷ làm cách nào để có thể cung cấp hậu cần cho đội quân lớn như vậy để vượt qua ma địa, phải biết ma địa là một vùng không người không có bất kỳ nơi nào để tiếp tế ở đây cả. Nếu chúng ta t·ấn c·ông vào hậu cần của chúng thì sao?”

Thạch Kính Minh đưa ra ý tưởng của mình.