Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 631: Đánh xuyên.




Chương 631: Đánh xuyên.

Biên giới Giao Châu cũng là biên giới phía nam mới của Nam Tinh lúc này đã không còn quân đoàn một và quân đoàn hai đóng giữ nữa.

Ngược lại nơi này bây giờ là nơi đóng quân của quân đoàn sáu và tám, hai quân đoàn được tập trung dưới phiên hiệu phương diện quân 68.

Rầm rầm rầm!

Tiếng pháo vang vọng khắp vùng cùng với đó là bụi đất ngập trời có thể nhìn thấy cách đó cả chục kilimet.

Xông lên!

Tiếng hô hào xung phong vang vọng khắp vùng, từ dưới các chiến hào binh lính Nam Tinh vọt ra hướng về phòng tuyến của Giao Châu t·ấn c·ông, một chiến tuyến dài hàng chục kilomet bị lấp đầy bởi bóng người.

Phía bên kia phòng tuyến binh lính của Phú Xuân đang cố gắng đáp trả bằng tất cả những gì mình có. Nhưng dưới chênh lệch hỏa lực quá lớn bọn hắn đang bị áp đảo.

Còn chưa kể phòng tuyến bọn hắn bố trí cũng phi thường sơ sài thiếu chuyên nghiệp.

Là một quốc gia không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu bằng v·ũ k·hí nóng mặc cho đã trải qua mười năm cải cách trang bị người Phú Xuân hoàn toàn không biết nên xây dựng phòng tuyến như thế nào.

Mặc dù bọn hắn từng cố gắng học theo đối thủ bên kia của mình nhưng chỉ là học vẹt chỉ nhìn thấy ngoài da.

Không biết đào chiến hào như thế nào cho đúng, cũng không biết bố trí hỏa lực thế nào là phù hợp. Chiến hào có chỗ nông chỗ sâu khiến cho binh lính đến cả việc thò đầu ra bắn cũng khó khăn, có chỗ lại rộng có chỗ lại hẹp khiến khả năng cơ động của khả năng bảo vệ của chiến hào cũng là một dấu hỏi lớn, thậm chí hỏa lực bố trí cũng không biết. Lính cũng không biết phải phối hợp tác chiến như thế nào, thành ra toàn bộ hệ thống phòng thủ của Phú Xuân thực sự là một mớ hỗn độn, ngay cả việc thông tin giữa các chiến trường cũng là một vấn đề lớn.

Tới bây giờ bọn hắn đã tiếp thu việc diện tích chiến trường có thể lên tới cả ngàn kilomet vuông, cũng phân bổ tới các vị trí phòng thủ.

Nhưng vấn đề là chỉ có từng đấy, cải cách nhưng lại không cải cách triệt để bọn hắn vẫn duy trì hệ thống chỉ huy của thời đại v·ũ k·hí lạnh khiến cho tình hình hiện tại vô cùng hỗn loạn.

“Vẫn không có tin tức từ đồi B2 ư? Đã lâu như vậy rồi.”



Trong bộ chỉ huy của mình đại tướng quân của Phú Xuân một lão già tức giận gầm rú. Không! Nói ông ta là lão già liền không đúng mặc dù ông ta đã hơn chín mươi tuổi bởi vì ông ta là một siêu phàm giả cấp B, với thân phận này ông ta có thể sống thêm vài trăm tuôi là bình thường.

Trong bộ chỉ huy của ông ta bây giờ đã loạn thành một bầy, ngay cả một chút tin tức trên chiến trường ông ta cũng không biết. Ngoại trừ tin tức quân Nam Tinh phát động t·ấn c·ông ra liền không còn bất kỳ tin tức nào khác được truyền lại, cho dù ông ta có muốn liên lạc với các tướng dưới quyền bây giờ cũng rất khó, toàn bộ bộ chỉ huy đã mất liên lạc với chiến trường.

Đó là lý do khiến đại tướng quân giận giữ như vậy.

Kỳ thực đại tướng quân không biết hệ thống chỉ huy cũ kỹ, lạc hậu của Phú Xuân giờ đây đã hoàn toàn t·ê l·iệt, tướng không thể liên lạc với quân, quân không thể tìm được tướng tất cả binh lính trên phòng tuyến hiện tại đều chỉ là tự hành chiến đấu mà không nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào.

Vấn đề là binh lính của Phú Xuân. Không! Đừng nói là binh lính của Phú Xuân mà toàn bộ lính trên thế giới này cho dù là lính Nam Tinh tố chất phi thường kém, việc tự tác chiến mà không có mệnh lệnh là điều cực kỳ không thực tế.

Đến cả con chữ bẻ đôi còn không biết có thể yêu cầu bọn hắn hiều được cái gì là chiến thuật sao? Cho dù là lính Nam Tinh thì cũng chỉ có tố chất cao hơn một chút thôi.

Dù sao Nam Tinh mới chính thức giáo dục bắt buộc mười năm gần đây chuyện toàn bộ lính biết chữ là điều không thể, mặc cho việc trong q·uân đ·ội mỗi ngày đều có các lớp học tăng cường.

Nam Tinh chỉ có thể duy trì năng lực tự do tác chiến nếu trong trường hợp mất liên lạc với hệ thống chỉ huy tới cấp đại đội thôi, còn thấp hơn thực sự là điều rất khó.

Cũng chính vì thế chiến tuyến của Phú Xuân hiện tại như một tờ giấy mỏng đang bị các lực lượng Nam Tinh đâm phá một cách dễ dàng, toàn bộ hệ thống đã trở nên t·ê l·iệt. Có những trường hợp quân địch đã kê súng trước mặt tướng của Phú Xuân mới biết vị trí phòng thủ của mình đã thất thủ.

“Đại tướng quân! Không xong rồi, đại tướng quân.”

Lúc này một tướng lĩnh trẻ tuổi dẫn theo tên lính truyền tin chạy vào bộ chỉ huy.

“Đại tướng quân thôn Đông Sơn thất thủ rồi.”

Tướng lĩnh trẻ tuổi vội vã báo cáo tình huống.



“Ngươi nói cái gì?”

Đại tướng quân nghe vậy không tin được vào tai mình đứng bật dậy kéo cổ óa tướng lĩnh trừng mắt hỏi.

“Đông Sơn! Thôn Đông Sơn thất thủ.”

Thôn Đông Sơn là một vị trí vô cùng chiến lược, nó đóng vai trò bảo vệ cho hậu phương của quân Phú Xuân và cả bộ chỉ huy. Mất nơi này toàn bộ hậu phương cùng với đó là bộ chỉ huy sẽ nằm dưới họng súng của quân Nam Tinh.

Còn chưa kể quân Nam Tinh có thể dùng nơi này như một đường vòng tiến hành bao vây tiêu diệt các lực lượng hai cánh đang phòng thủ. Mặc dù đại tướng quân không biết lực lượng phòng thủ có còn đó hay không nhưng hắn muốn làm dự tính xấu nhất.

“Có tin tức xác nhận không?’

Đại tướng quân không dám tin tưởng muốn có người xác nhận.

Lúc này tướng lĩnh trẻ tuổi mới chỉ về lính truyền tin phía sau nói.

“Hắn có thể xác nhận!”

“Báo cáo! Tiểu nhân là lính truyền tin của thôn Hà Tiên, Phương tướng quân đang yêu cầu chi viện thưa đại tướng quân.”

“Thôn Hà Tiên! Không phải thôn Đông Sơn sao?”

Thôn Hà Tiên cũng là một vị trí chiến lược, mặc dù không quan trọng bằng thôn Đông Sơn những nó cũng là một nút thắt quan trọng một khi mất nơi này các vị trí trọng yếu của cánh phải sẽ bị đe dọa.

Vấn đề là tại sao lính truyền tin của thôn Hà Tiên lại liên quan tới tin tức thôn Đông Sơn thất thủ. Mặc dù đại tướng quân có chút mừng bởi vì từ khi chiến đấu tới bây giờ đây là tin tức đầu tiên ông ta nhận được ở chiến trường.

Phía đối diện lính truyền tin khi nghe tới đại tướng quân nói vậy có chút quẫn bách né tránh ánh mắt của đại tướng quân nói.

“Cái này! Lúc đi quan thôn Đông Sơn ta nhìn thấy cờ của Nam Tinh treo trên nóc nhà, có rất nhiều binh lính của chúng ta chạy loạn khắp nơi. Ta hỏi ra được bọn hắn là lính đóng giữ ở thông Đông Sơn, bởi vì thông Đông Sơn thất thủ bọn hắn mới tan tác như vậy.”



Đại tướng quân nghe vậy liền nhìn sang tướng lĩnh trẻ tuổi bên cạnh.

“Chúng ta cũng bắt được một số tên lính đào ngũ, bọn hắn xác nhận thôn Đông Sơn đã mất.”

“Không được! Không được bằng mọi giá phải chiếm lại nơi đó!”

“Chúng ta còn có thể điều động lực lượng nào thưa ngài?”

Quả thật hiện tại liên lạc trên chiến trường còn khó chứ nói gì tới điều quân.

“Để quân dự bị lên.”

Quân dự bị có lẽ là lực lượng duy nhất đại tướng quân có thể mệnh lệnh hiện tại, bởi vì đóng quân ở hậu phương nên vẫn có thể liên lạc với bọn hắn.

“Khai chiến chưa tới một ngày đã phải điều quân dự bị, cái này!”

Tướng lĩnh trẻ tuổi không nhịn được cảm thán.

“Không còn cách nữa, nếu không toàn bộ chiến trường sẽ sụp đổ. Đế quân dự bị nhanh chóng phản công chiếm lại thôn Đông Sơn cùng với chi viện cho thôn Hà Tiên.”

Đại tướng quân cắn răng ra lệnh.

“Còn nữa mau cử lính truyền tin tới các bộ chỉ huy cấp dưới, dùng hiệp sĩ rồng ta muốn biết tại sao bọn hắn lại không báo cáo tin tức.”

Việc mất liên lạc với tiền tuyến khiến đại tướng quân vô cùng giận giữ! Là một vị tướng bây giờ hắn như một kẻ mù lòa không thể nhìn thấy chút gì trên chiến trường thậm chí mệnh lệnh tác chiến duy nhất mà hắn đưa ra là mệnh lệnh để quân dự bị đẩy lên điều này khiến hắn vô cùng xấu hổ và tức giận.

Đại tướng quân không biết rằng, chiến trường mà hắn mong đợi đã không còn nữa, bây giờ quân Phú Xuân trên toàn bộ chiến trường đều đã tan tác.

Sở dĩ phương diện quân 68 chưa xuất hiện ở hậu phương là bởi vì tốc độ mà thôi.