Chương 630:
Mệt mỏi tựa vào một căn hầm được đào trong chiến hào Trần Nhật Nam mở ra bức thư của vợ con chăm chú đọc, vừa đọc hắn vừa nở một nụ cười hạnh phúc.
“Đại nhân ngài lại đọc thư à!”
Ngồi bên cạnh hắn một người lính không nhịn được trêu chọc.
“Cút đi!”
Trần Nhật Nam thấy vậy cũng cười đùa làm ra vẻ muốn đuổi người lính đi.
“Ha ha! Ngài cũng thật có phúc chúng ta đây liền một chữ bẻ đôi cũng không biết nhà chúng ta cũng không ai biết chữ đến cả một bức thư cũng không viết được.”
Trong những lời của hắn có hâm mộ cũng có một chút ghen tị nữa.
Những người lính ở thời đại này hầu hết đều không biết chữ vì thế cái việc đi lính mà nhận được thư từ gia đình là rất khó, có người thậm chí khi trở về đã thấy vợ mình thành vợ người, con mình thành con người còn mình thì được đưa vào nhà thờ.
“Không biết vợ ta thế nào! Trước khi đi nàng đã bầu sáu tháng, tính ra bây giờ con ta hẳn đã hai tuổi rồi, hẳn đã biết đi rồi.”
Một người lính không nhịn được hồi tưởng về vợ mình, trên khuôn mặt là một nỗi buồn không nguôi.
“Không biết ta có thể còn sống trở về không? Ta muốn bế con ta đi chơi quanh làng.”
Những lời cảm thán của người lính khiến không khí trong hầm trở nên trầm xuống, trong này ai cũng có gia đình, có vợ con phải xa vợ con nhiều năm hằng ngày qua lại ranh giới giữa sự sống và c·ái c·hết ai cũng không vui nổi.
“Đại Cẩu ngươi không cần lo lắng, ngươi chắc chắn có thể bế đứa bé đi chơi.”
Trần Nhật Nam vỗ vào vai người lính gọi đại cẩu an ủi hắn. Những người trong hầm thấy vậy liền lên tiếng cười đúa an ủi khiến cho không khí trong hầm nguôi ngoai hơn rất nhiều, nhuwng ánh mắt của những người lính này vẫn không dấu được nỗi nhớ nhà.
“Đại nhân! Ngài đã đọc đi đọc lại bức thư này rồi, không bằng chia sẻ với anh em ở đây một chút.”
Đột nhiên bên cạnh có một người lính lên tiếng bày ra ý tưởng.
Bức thư này không phải vừa mới được gửi mà nó đã tới tay Trần Nhật Nam tháng trước mặc dù đã thuộc lòng từng câu từng chữ trên thư như vào những lúc như thế này Trần Nhật Nam lại không nhịn được mang thư ra đọc.
Ý tưởng của người lính khiến Trần Nhật Nam xấu hổ khoát tay muốn từ chối. Nhưng khi nhìn thấy mọi người trong hầm đều cổ vũ hứng thú hắn liền không tiện từ chối.
Dù sao nội dung trong thư cũng không có cái gì bí mật hắn liền không có từ chối nữa. Thế là trong hầm thi thoảng lại vang lên những tiếng cười đùa những âm thanh hò reo như bất ngờ khiến người ở bên ngoài cũng rất tò mò.
“Bữa tối đến rồi!”
Lúc này từ bên ngoài vọng vào một âm thanh khiến đám người im ắng lại.
Trần Nhật Nam dẫn đầu ra khỏi hầm, từ phía xa một đoàn người đang đi dọc theo đường hầm bọn hắn kéo theo xe kéo phía trên chính là bữa tối của hôm nay.
Bữa tối trên chiến trường cũng không thịnh soạn gì, mỗi người một chiếc bánh mỳ và một cốc súp thịt băm trộn với rau cải xanh chỉ có thể thôi.
Rất tốt ít nhất bọn hắn không phải ăn cỏ dại, mùn cưa hay lá cây tất cả đều là những đồ có thể ăn được, riêng Trần Nhật Nam bởi vì là bách nhân đội trưởng hắn còn được thêm một ổ bánh mỳ nữa.
Ngồi trong hầm khi mọi người còn đang thưởng thứ bữa an thì đột nhiên một tiếng rít vọng vào tai.
Rầm!
m thanh đạn pháo nổ vang ngay trên đầu, trần của hầm thậm chí còn rơi xuống cả bụi đất.
Nhưng không dừng lại ở đây rất nhanh một loạt đạn pháo rơi xuống cày xới toàn bộ khu vực.
Bên ngoài hầm những tiếng la hét vọng vào liên tục, các binh lính mỗi người đều rút đầu xuống hào tránh cho bị mảnh đạn bắn vào người, hay sóng xung kích phá hủy nội tạng cơ thể.
Trong khi đó ở trong hầm mọi người lại đang nỗ lực hoàn thành nốt bữa ăn của mình, mặc cho bụi đất đã rơi vào trong cốc súp.
Pháo kích còn chưa kết thúc tất cả mọi người đều đã ăn xong Trần Nhật Nam dẫn đầu cầm lấy khẩu AK chỉ còn hai băng đạn c·ướp được của một kẻ địch chiều nay chạy ra khỏi hầm.
“Mọi người sẵn sàng chiến đấu! Nhanh lên.”
Ra lệnh cho người của mình sẵn sàng vào vị trí chiến đấu Trần Nhật Nam cũng chạy tới vị trí của mình là một vị trí giữa đường thẳng của hào hình zích zắc.
Tại đây được thiết kế hai lỗ nhỏ có thể giúp hắn quan sát toàn cảnh phía trước hào.
Nhưng trời rất tối lại ở trong rừng khiến cho hắn không thể nhìn thấy gì cả.
Đột nhiên lúc này một quả pháo sáng bay lên chiếu rọi toàn bộ bầu trời. Đây không phải pháo sáng của Nam Tinh mà là pháo sáng của Đế quốc, không ai ngu ngốc tới nỗi t·ấn c·ông hầm hào vào ban đêm lại bắn pháo sáng cả nó chỉ khiến phe t·ấn c·ông trở thành bia tập bắn của đối phương mà thôi.
Pháo kích kết thúc ngay lập tức một tia lửa xẹt qua bầu trời bay qua chiến hào, ngay sau đó là vô số tiếng súng cùng tia lửa từ những bụi cây phía trước bắn tới.
Đột đột đột!
Ngay lập tức lính trong chiến hào khai hỏa bắn trả. Trong đêm tối lại trong không gian rừng hai phe thậm chí không nhìn thấy nhau nhưng nó không có nghĩa tiếng súng sẽ dừng lại, chỉ cần nghi ngờ ở đâu có địch xạ thủ liền có thể xả vô số phát đạn về phía đó
Đột nhiên những quả lựu đạn khói bay ra rơi xuống ngay phía trước hào, chẳng mấy chố toàn bộ tầm nhìn đều đã bị che chặn không còn một mảnh.
“Bắn từ do! Không cần tiết kiệm đạn.”
Trần Nhật Nam nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề vội vã ra lệnh, rồi hắn cũng cầm lên khẩu AK ngó mặt ra hào sâu khai hỏa.
Bụp! Một tiếng, Trần Nhật Nam phát hiện thuộc hạ bên cạnh mình vậy mà ngã xuống cùng với đó là một lỗ tròn trên trán.
“Khốp kiếp!”
Giận giữ tiếp tục khai hỏa về phía trước, hắn cũng không nhìn thấy kẻ địch chỉ nhắm vào đường đạn bay tới khai hỏa.
Bộp!
Đột nhiên Trần Nhật Nam thấy được một vật tròn rơi xuống phía trước chỉ cách hào vài mét, hoảng hốt hắn thậm chí không kịp thu khẩu AK lại thụt đầu vào hào.
“Lựu đạn!”
Vừa thụt đầu hắn vừa hét lớn cảnh báo.
Rầm!
Một t·iếng n·ổ vang lên ngay trên đầu, may mắn không có người b·ị t·hương Trần Nhật Nam đang muốn trở lại vị trí thì tiếng xung phong vang lên, nhìn về hướng âm thanh Trần Nhật Nam phát hiện phía bên kia hào vô số bóng người đang vọt vào trong hào.
Rầm rầm!
Trong con hào liên tục vang lên tiếng lựu đạn nổ.
“Đại nhân hào bị xâm nhập rồi!”
“Tất cả sẵn sàng cận chiến, gắn lưỡi lê lên đi theo ta.”
Nói rồi Trần Nhật Nam dẫn đầu đi trước, mặc dù hắn không biết làm sao để gắn lưỡi lê lên khẩu AK này.
Chạy tới nơi Trần Nhật Nam thấy được ở đây đã loạn thành một bầy, quân mình quân ta quấn lại với nhau hoàn toàn không có cơ hội nổ súng.
“Gọi thêm người tới bằng mọi giá phải ngăn kẻ địch lại.”
Nói rồi những người sau lưng hắn lần lượt tham chiến.
Đột đột đột!
Tiếng la hét cùng với tiếng súng vang lên.
Tiếng súng!
Trần Nhật Nam nhận ra tiếng súng này, giống với âm thanh của khẩu súng trên tay hắn phát ra.
Nhưng trong không gian hỗn loạn như vậy tại sao lại có kẻ nổ súng, không sợ bắn nhầm người sao?
Kỳ thực Trần Nhật Nam không biết rằng tiếng súng này là ở phía bên kia chiến trường truyền tới, bởi chiến trường hỗn loạn trước mắt khiến hắn mất đi nhận thức với phía bên kia chiến trường.
Tại đây lính của đế quốc đang bị đè lên đánh.
Những khẩu M1 dài và cồng kềnh rất khó để phát huy trong môi trường hầm hào chật hẹp như thế này, trong khí đó những khẩu AK ngắn hơn lại có khả năng cơ động cực kỳ tốt trong không gian hầm hào, còn chưa kể hỏa lực vượt trội trong cận chiến khiến AK dễ dàng chiếm thượng phong.
Mặc dù trong tác chiến không gian hẹp như hầm hào AK hoàn toàn không thể so sánh với các loại súng tiểu liên nhưng khi đối đầu với những khẩu bán tự động như M1 thì chính là hàng duy đả kích.
Đã thế những người lính Nam Tinh còn được huấn luyện rất tốt trong tác chiến hầm hào, khác hoàn toàn với những người lính phần lớn không có kinh nghiệm chiến đấu hầm hào của Đế quốc.
Không thể trách Đế quốc được v·ũ k·hí nóng chỉ mới xuất hiện hơn mười năm thôi thời gian thực sự quá ngắn và chiến trường không cân xứng khiến bọn hắn vẫn chưa thể tổng kết ra kinh nghiệm trong c·hiến t·ranh hầm hào.