Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 629: Giao chiến.




Chương 629: Giao chiến.

Trần Nhật Nam biết rằng một khi hắn đứng dậy tỷ lệ cơ thể hắn thành tổ ong là rất cao.

Giữ toàn bộ cơ thể dưới mặt nước chỉ để lộ phần mũi để thờ hắn chậm chạp tiến lên từng bước dưới sức cản của nước.

“Khốn kiếp di chuyển kiểu này tới bao giờ mới lên được bờ.”

Một âm thanh rất bất mãn vang lên bên tai khiến Trần Nhật Nam chú ý.

Chỉ thấy người lính dưới quyền hắn không thể kiên nhẫn đứng thẳng người dậy mong muốn có thể nhanh chân lên bờ.

“Mau nằm xuống!”

Trần Nhật Nam hét lớn nhưng không có tác dụng nhìn lính nhìn sang hắn với ánh mắt đầy khinh thường.

“Hừ! Đồ nhát c·hết.”

Rồi hắn dùng sức chạy lên bờ đuổi kịp những đội khác không thuộc quyền của Trần Nhật Nam.

Một số lính dưới quyền khác thấy vậy cũng không cố kỵ cái gì nữa bọn hắn cũng đứng dậy theo sau người lính chạy đi.

Nhưng rất nhanh những kẻ này liền chùn bước khi cơ thể của tên lính đó ngã xuống máu nhuộm đỏ mặt nước.

“Khốn kiếp tại sao không nghe lệnh?”

Trần Nhật Nam giận giữ hét lớn.

Mặc dù động tác chiến thuật này khiến bọn hắn di chuyển chậm hơn rất nhiều so với những đội khác nhưng ít nhất nó rất an toàn.

Nếu là toàn quân sử dụng động tác chiến thuật này thì chắc chắn đó là t·hảm h·ọa khi tốc độ sẽ phi thường chậm hoàn toàn có thể trổ thành bia tập bắn cho đối phương. Trong khi đó tác chiến đổ bộ yêu cầu khả năng nhanh chóng chiếm lĩnh bãi cát, nhưng hiện tại chỉ có đội của Trần Nhật Nam sử dụng chiến thuật này lại khác, nó cực kỳ an toàn và có thể bảo vệ bọn hắn trước những làn đạn như mưa.

Giận giữ quay sang những người khác gằn từng chữ nói.

“Nghe cho rõ đây! Không muốn c·hết thì nghe lệnh ta, nếu còn lần sau lão tử sẽ không ngại b·ắn c·hết hắn đâu.”



Dưới mệnh lệnh lạnh lùng của Trần Nhật Nam những người lính bạch nhân đội dưới trướng hắn cũng an phận tuân theo chỉ đạo chiến thuật của hắn. Mặc dù không quá nhiều người nghe thấy trong một chiến trường ồn ào nhưu vậy

Phải mất hơn ba mươi phút đội của Trần Nhật Nam mới chạm tới bờ, ngay khi sắp không còn ẩn mình được dưới biển được nữa Trần Nhật Nam mới dùng hết sức lực của mình chạy về phía trước.

Thể lực của hắn đã bị hao tổn rất nhiều trong thời gian di chuyển dưới nước, thậm chí đến cả khẩu súng trên tay cũng không biết đi đâu nhưng hắn vẫn cố gắng chạy, bởi vì hắn biết nếu không chạy hắn liền c·hết.

Trên bãi cát này hoàn toàn trống trơn không có bất kỳ vật che chắn nào phải vượt qua nơi này đến gò đất phía trước mới có cơ hội sống.

Thấy đội trưởng nhà mình bung sức chạy những người khác cũng không cố kỵ đồng loạt chạy theo mặc dù chính bọn hắn đều đã kiệt sức.

Trên con đường này Trần Nhật Nam không hề để ý tới người trong đội của mình, hắn chỉ chạy mặc cho tiếng boom đạn cùng tiếng la hét đang vang vọng bên tai.

Boom!

Đột nhiên một v·ụ n·ổ gần đó xô ngã hắn xuống mặt cát.

“Đội trưởng!”

Đội viên theo sau thấy vậy vội vã chạy tới muốn giúp hắn. Lật cả người lại mặt Trần Nhật Nam bây giờ dính đầy cát, cả miệng và mũi của hắn cũng vậy hắn ho sặc sụa muốn tống đống cát kia ra. Nhìn tên đội viên đang giúp mình kia hắn muốn nói nhưng đống cát trong miệng lại không cho hắn nói. Khi hắn còn chưa kịp mở lời một phát đạn đã ghim vào cổ đội viên.

Tên đội viên hoảng hốt trừng to mắt lấy hai tay ôm lấy cổ như cố gắng trong vô vọng ngăn máu chảy ra, đội viên nhìn về phía Trần Nhật Nam cổ họng cùng miệng hoạt động một tay đưa ra như muốn cầu cứu hắn nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Nhìn thấy cảnh này Trần Nhật Nam biết đã không cứu được nữa hắn đưa một ánh mắt áy náy nhìn người đội viên rồi tiếp tục đứng dậy chạy về phía trước.

Người đội viên muốn giữ lấy hắn như níu giữ chút hy vọng sống cuối cùng trong tâm trí nhưng vô lực, cho tới khi hắn ngã xuống hắn nhìn thấy đội trưởng của mình đã tới được gò đất.

Ánh mắt của hắn vẫn tìm kiếm sự cứu giúp nhưng đội trưởng thậm chí không thèm quay lại nhìn. Đầu óc hắn bắt đầu choáng váng do thiếu dưỡng khí.

Bộp!

Đột nhiên một âm thanh vật rơi xuống thu hút chút ý thức cuối cùng cuối cùng cùng hắn.

Là một cánh tay máu me be bét.



Xem ra hắn cũng rất may mắn!

Đây là suy nghĩ cuối cùng của đội viên rồi cơ thể hắn dừng hoạt động, ánh mắt trừng lớn, không còn hơi thở.

Trần Nhật Nam thực sự không có tâm tư đi quan tâm một kẻ sắp c·hết, thứ hắn cần quan tâm bây giờ rất nhiều.

“Còn bao nhiêu người? Mau điểm danh. Kiểm tra v·ũ k·hí.”

Áp sát cơ thể vào mô đất Trần Nhật Nam bắt đầu kiểm tra lại nhân số đội của mình, sau lưng hắn đất đã thi thoảng văng lên do đạn đánh vào.

“Còn lại tám sáu người và năm tư khẩu súng thưa đội trưởng.”

Không mát bao lâu thời gian hắn nhận được báo cáo.

Tổn thất này hoàn toàn nằm trong mức có thể chấp nhận được, ít nhất theo hắn là như vậy dù sao Đế quốc còn chưa có kinh nghiệm đổ bộ tác chiến hắn không có cách nào để so sánh.

Còn về số lượng súng ít hơn số nhân sự, mạng còn không giữ được lấy gì súng. Ngay cả Trần Nhật Nam cũng không còn súng trên tay.

Có thể tới được đây sau đó liền tiện tay nhặt của mấy cái xác gần đó liền được.

Thò đầu ra khỏi mô đất quan sát tình hình xung quanh sau đó lập tức rụt đầu lại Trần Nhật Duật tìm cách đột phá tuyền hỏa lực của đối phương.

“Siêu phàm giả đâu? Ta cần siêu phàm giả trợ giúp.”

Trần Nhật Nam nói. Đế người của mình tìm kiếm quân đoàn ma pháp, dù sao chiến dịch đổ bộ này cũng có quân đoàn ma pháp tham gia.

Mất khoảng vài phút có ba siêu phàm giả cúi người dùng mô đất che chắn đi tới bên cạnh Trần Nhật Nam hỏi.

“Cần chúng ta giúp gì?”

“Hai vị nhìn! Phía trước khoảng năm mươi mét có một ổ hỏa lực ta mong các vị giúp tác xử lý ổ hỏa lực này.”

Hỏa lực được bố trí ở đây chỉ là một khẩu súng máy PKM uy h·iếp đối với các siêu phàm giả không cao đặc biệt là ba người thì càng không có cơ hội vì thế bọn hắn rất dễ dàng xử lý ổ hỏa lực phía trước giúp Trần Nhật Nam.



“Tất cả mọi người nghe đây theo hiệu lệnh của ta dùng toàn bộ tình mạng của các ngươi chạy về phía trước, ai chạy càng nhanh càng có khả năng sống cao nghe chưa.”

Trần Nhật Nam ra lệnh cho những người xung quanh, rồi hắn quay sang một thập nhân đội gần đó nói.

“Đội các ngươi có nhiệm vụ bắn áp chế không cho đối phương khai hỏa.”

Mặc dù ổ hỏa lực súng mày đã bị xử lý nhưng đơn binh v·ũ k·hí vẫn còn đó và cực kỳ dày đặc, nếu không có bắn áp mà dám chạy liền c·hết khi nào không biết.

“Một, hai, ba! Chạy”

Hô lên chỉ để cho những người xung quanh nghe thấy thôi, còn những người ở xa hơn bọn hắn chỉ chạy khi nhìn thấy Trần nhật Nam chạy.

Khi đã rời khỏi nơi che chắn Trần Nhật Nam cũng không có thời gian quan tâm tới người khác hắn chạy thẳng về phía trước nơi bố trí điểm hỏa lực vừa bị tiêu diệt.

Sau lưng hắn các binh lính cũng vội vã chạy theo nhưng cuối cùng vẫn có người không thể trốn thoát ngã xuống trên mặt đất.

Nhưng ít nhất Trần Nhật Nam vẫn sống, hăn nằm rạp trong một hố đất trũng đạn đang không ngừng sượt qua trên đầu hắn.

“Lựu đạn đâu, mau lấy ra!”

Khoảng cách này đã vào tầm ném của lựu đạn.

“Tất cả lắp lưỡi lê sẵn sàng cận chiến!”

Rầm rầm rầm!

Liên tiếp là những t·iếng n·ổ của lựu đạn vang lên, Trần Nhật Nam vẫn tiếp tục dẫn đầu nhảy vào trong hào.

Mục tiêu của hắn là một người lính giống như đang bị choáng, hai chân phát lực dùng sức nhảy về phía kẻ địch.

Người lính không kịp khai hỏa khẩu AK trên tay bị sức nặng từ cơ thể của Trần Nhật Nam đè ngã choáng váng, hắn còn không biết chuyển gì xảy ra khuôn mặt đã phải hứng chịu vô số cú đấm. Mặc cho những ngón tay truyền tới cảm giác đau đớn Trần Nhật Nam vẫn không ngừng đánh vào đầu tên lính cho tới khi hắn cầm lên khẩu AK mà không gặp phải chút phản kháng nào mới thôi.

Đoàng đoàng!

Hai phát đạn 7.62 xuyên thủng đầu kẻ địch Trần Nhật Nam cầm lấy khẩu AK tiếp tục chỉ huy người của mình đánh chiếm hào.

Cuộc chiến trong hào là một cuộc chiến phi thường khốc liệt nơi đây đôi khi súng còn không phải v·ũ k·hí chính mà thay vào đó là nắm tay cùng xẻng.

Hai bên giao tranh liên tục với nhau một bên cố gắn chiếm lấy bãi cát đẩy lui quân Nam Tinh vào sâu, trong khi phía Nam Tinh lại cố gắng đẩy quân Đế quốc xuống biển.